Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Sáng sớm hôm sau.

Triển Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc ong ong, đang suy nghĩ tối hôm qua mình ngủ như thế nào?

Ân... lúc sau hắn và Bạch Ngọc Đường hai người khiến mực nước dính khắp giường, sau đó hơn nửa đêm đi ra ngoài giặt ra giường. Giặt được một nửa đánh một trận, sau đó hong khô ra giường trở về phòng, chuẩn bị đổi ra giường... lúc thay ra giường lại đánh một trận, sau đó đổi xong rồi... Dường như liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, Triển Chiêu lắc lắc đầu, cảm thấy mình gối thứ gì mềm mềm, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bản thân đang dựa vào ngực Bạch Ngọc Đường...

Mà Bạch Ngọc Đường, nằm ngửa, hơi cử động, khẽ nhíu mày dường như sắp tỉnh lại.

Triển Chiêu lúng túng, nhìn lại... Hai người không biết bắt đầu khi nào thì ngủ cùng nhau, hơn nữa còn ôm nhau rất chặt.

Vội vàng ngồi dậy, sửa sang lại y phục, ngồi nghiêm chỉnh, rất nghiêm túc nói tiếng, “Chào buổi sáng.”

“Ân...” Bạch Ngọc Đường mở mắt, chỉ thấy Triển Chiêu sầm mặt ngồi một bên, liền hỏi, “Sao vậy Miêu nhi? Táo bón à?”

Triển Chiêu nhìn hắn, bảo “Thức dậy, mặt trời cũng đã lên giữa trời rồi!”

Bạch Ngọc Đường xoay người, bảo “Cho nên nói, mèo chính là mèo, cái gì gọi là mặt trời cũng đã lên giữa trời?”

Triển Chiêu theo bản năng giật giật khóe miệng, hung dữ trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi còn muốn cãi nhau? Thức dậy!” Nói xong, thức dậy mặc quần áo, trong lòng có chút khó hiểu... Tối ngày hôm qua, lúc ngủ rõ ràng là hai người tách ra mà, sao lại đột nhiên ôm thành một cục vậy, hơn nữa buổi sáng thức dậy mình còn gối trên ngực Bạch Ngọc Đường?”

“Ai...” Triển Chiêu đang suy nghĩ, liền thấy Bạch Ngọc Đường xoa ngực dãn rộng chân tay.

“Thế nào?” Triển Chiêu không hiểu hỏi hắn.

“Ân...” Bạch Ngọc Đường cau mày bảo “Miêu nhi, tối hôm qua ta giống như bị thứ gì đè... Mới vừa rồi còn cảm thấy là nằm mơ, sáng nay dậy ngực đau.”

Mí mắt Triển Chiêu nhảy nhảy, xoay mặt nhìn sang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ rất nghiêm túc, vuốt ngực tựa hồ đang rất khó hiểu, liền nói, “Nga... chắc bóng đè đi?”

“Không phải đâu?” Bạch Ngọc Đường cau mày, xoa lồng ngực của mình, bảo “Đợi một lát nhớ đến nhà bếp lấy một ít muối gạo rải ra cửa.”

Triển Chiêu bật cười, con chuột này tin thật à.

Hai người rửa mặt xong, ra ngoài.


Ngoài cửa đã có hạ nhân chờ sẵn, thấy hai người, đều bảo “Oh, nhị vị gia, muốn dùng bữa ăn sáng sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang tính toán là ăn ở đây hay xuống núi một chuyến trước, thuận tiện đi thăm hai thầy trò Tiểu Mao một lát, liền nghe thấy tiếng ồn ào phía trước.

“Đây là thế nào vậy?” Triển Chiêu hỏi.

“Luyện công ạ, chuẩn bị một lát nữa tỉ võ chiêu thân.” Tiểu nhị thuận miệng trả lời.

“Một lát là bắt đầu?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng sửng sốt, hai người đều dồn hết tâm tư vào việc phá án, thiếu chút nữa là quên mất vụ này.

“Tiểu nhị.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Một lát giờ nào bắt đầu?”

“Ân... Ăn điểm tâm xong thì liền bắt đầu thôi.” Tiểu nhị trả lời, “Một hồi lão gia mời đội vũ sư đến biểu diễn.” Nói, chỉ chỉ một tòa tú lâu thật cao đã dựng ở gần đó, bảo “Nhìn, tú lâu cũng đã dựng xong rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn sang, quả nhiên, chỉ thấy không trung dựng một tháp cao khoảng chừng mười trượng, nhìn nó rung rung, rất đáng sợ, liền hỏi, “Dựng tháp cao như vậy để làm gì?”

“Là sử dụng trong lúc tỉ võ chiêu thân.” Tiểu nhị bảo “Tiểu thư của chúng ta đứng trên đỉnh tháp, cầm tú cầu trên tay, người bên dưới tỷ võ trước, xem ai có thể lên trên, sau khi lên rồi vẫn chưa tính, người đánh thắng cuối cùng còn phải đoạt được tú cầu từ trong tay tiểu thư.”

“Tiểu thư nhà ngươi cũng tham dự sao?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình.

“Ân.” Tiểu nhị gật đầu, bảo “Võ công tiểu thư nhà chúng ta rất cao!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhún vai... quả thật không nhìn ra.

“Vậy ăn điểm tâm ở đây đi.” Triển Chiêu bảo.

“Được, nhị vị là đến nhà ăn hay là đưa đến chỗ hai người?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thương lượng một chút, vừa định trả lời, “Đưa đến...”, liền thấy Thần Tinh xách theo hộp đựng thức ăn chạy tới, bảo “Tằng sư thúc tổ, Triển nam hiệp, các ngươi đã dậy rồi à, sư phụ ta tự mình làm điểm tâm sáng đây.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy mấy chữ ‘Lạc Đồng Thanh tự mình làm’, tinh thần lập tức tỉnh táo, đuổi tiểu nhị đi, cùng nhau vào trong sân.

Thần Tinh cười hì hì bảo “Hắc hắc, bánh rán tối hôm qua bất quá là trò trẻ con, hôm nay là sư phụ ta tự mình làm bánh chưng và bánh quẩy, còn có sữa đậu nành.


Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều trợn to hai mắt nhìn Thần Tinh, thầm nói... Đây không phải là bữa ăn sáng mà chỉ ở cửa hàng mới có sao?

Thần Tinh cười híp mắt mở nắp ra, hai người đã nghe mùi hương đặc biệt xông vào mũi, hít sâu một hơi, bảo “Thơm quá à.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bưng chén ăn điểm tâm, Thần Tinh ngồi bên cạnh cười khúc khích.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, hỏi, “Sư phụ ngươi luyện công như thế nào rồi?”

“Ân.” Thần Tinh dùng sức gật đầu, bảo “Theo ta xem nha, chỉ cần cho thời gian, đến tổ sư cũng chưa chắc đánh thắng được sư phụ ta nữa.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, tiếp tục uống sữa đậu nành, bảo “Sữa đậu nành này hắn làm như thế nào vậy, không hề có cặn?”

“Dùng khăn gấm lọc.” Thần Tinh trả lời.

“Khăn gấm?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng hơi giật mình, Bạch Ngọc Đường bảo “Vậy cũng quá chú trọng đi, chuyện tỉ mỉ như vậy cũng làm?”

Thần Tinh gật đầu, bảo “Không phải, sư phụ ta rất nghiêm túc, cho dù là việc hắn không thích, cũng sẽ làm đến tốt nhất.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, bảo “Được rồi, ta xem như biết rồi, ý của ngươi là nói, sư phụ ngươi tối hôm qua sau khi trở về thì luyện kiếm, sau đó liền hầu như không ngủ, sáng sớm thức dậy làm bữa ăn sáng này cho chúng ta đúng không?”

“Hắc hắc.” Thần Tinh gật đầu.

“Tên tiểu quỷ này lại muốn ta làm sao giúp sư phụ ngươi ra mặt hả?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

Triển Chiêu cũng cười, cắn bánh chưng, cảm thán, “Ngon!”

“Ta cũng không dám cầu gì cao xa.” Thần Tinh bảo “Ngũ gia, Triển đại hiệp, các ngươi đợt lát nữa, có thể ngồi cùng chỗ với sư phụ ta không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều sửng sốt, Bạch Ngọc Đường bảo “Sư phụ ngươi không phải sẽ ngồi cùng chỗ với sư tổ sư bá ngươi sao?”

“Ân.” Thần Tinh gật đầu, “Bọn họ cũng không cho sư phụ ta ở phía trước, đều là ở phía sau cùng, hầu như không ngồi cùng bàn... Ta nghĩ, ngươi có thể biểu hiện có quan hệ khá tốt với sư phụ ta hay không. Như vậy, bọn sư bá sư tổ họ cũng có kiềm chế, sau này lúc ức hiếp sư phụ ta, có thể thu liễm một chút.”


Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cau mày, Triển Chiêu không nhịn được hỏi, “Bọn họ ức hiếp sư phụ ngươi như vậy sao?”

“Ân.” Thần Tinh gật đầu.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường — vậy ngươi giúp ra mặt đi?

Bạch Ngọc Đường bật cười — dứt khoát ta thu hắn làm đồ đệ đi.

Triển Chiêu nháy mắt —chủ ý này không tồi nha!

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật — không tồi cái gì? Ngươi có bao giờ thấy đồ đệ lớn hơn sư phụ chưa?

Triển Chiêu không nói — dù sao là chuyện môn phái các ngươi, hơn nữa ngươi còn ăn điểm tâm sáng của người ta.

“Tằng sư thúc tổ, ngươi không chịu à?” Thần Tinh buồn rười rượi hỏi.

“Không phải.” Bạch Ngọc Đường cười khoát khoát tay, bảo “Việc này cũng không khó, ta đang suy nghĩ xem có phương pháp gì hay, có thể làm cho người của phái Hành Sơn không tiếp tục ức hiếp sư phụ ngươi nữa... Dù sao, nhân tài như Lạc Đồng Thanh, luôn luôn nấu cơm cũng không ra thể thống gì a.”

“Ân...” Triển Chiêu sờ sờ cằm, tựa hồ có ý tưởng gì đó.

“Miêu nhi, nghĩ ra gì vậy? Nói xem.” Bạch Ngọc Đường dùng cánh tay khều Triển Chiêu, bảo.

“Ta cảm thấy... Có thể mượn ra ngoài.” Triển Chiêu nói.

“Mượn?” Bạch Ngọc Đường có chút giật mình, hỏi Triển Chiêu, “Cái này làm sao mượn đây?”

“Ngươi đem Lạc Đồng Thanh mượn ra ngoài, cứ nói để cho hắn theo ngươi đi lại một thời gian giúp chút việc, chỉ cần mấy ngày.” Triển Chiêu bảo.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo “Nga... chủ ý này không tệ nha, chỉ cần Lạc Đồng Thanh ở riêng cùng ta một thời gian, đám người phái Hành Sơn sau này sẽ không dám đối với hắn giống như trước nữa.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu.

Thần Tinh nghe đến u mê, hỏi, “Ách, đây là tại sao vậy? Sao ta không hiểu gì hết?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cười, Bạch Ngọc Đường bảo “Ngươi bình thường không phải rất khôn khéo sao? Làm sao hôm nay hồ đồ?”

Thần Tinh gấp gáp, bảo “Các ngươi nói mau đi.”

Triển Chiêu cười cười, bảo “Ngọc Đường có bối phận cao hơn người của phái Hành Sơn nhiều như vậy, hơn nữa quen biết sư phụ và sư tổ của Vu Vạn Hải Vu Vạn Phương, bọn họ tất nhiên sẽ không dám càn rỡ.”


“Ân.” Thần Tinh gật đầu.

“Lạc Đồng Thanh nếu như ở cạnh Ngọc Đường một thời gian, như vậy trong mắt bọn họ, đây là cơ hội ngàn năm một thuở Lạc Đồng Thanh tất nhiên sẽ tố cáo bọn họ một trận. Mà Ngọc Đường nhất định sẽ tự mình đi tra chứng... Nếu quả thật để cho hắn thấy Lạc Đồng Thanh nấu cơm nấu trà làm những công việc nặng nhọc, chắc chắn sẽ không khách sáo với hai người đó. Nhưng nếu như không nhìn thấy, tất sẽ cảm thấy là Lạc Đồng Thanh nói dối, có đúng hay không?

Thần Tinh gật đầu, bảo “Nếu như biết sư phụ ta nói dối, Ngũ gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, vì vậy việc bọn họ có thể làm chỉ là chờ đợi. Ngũ gia nếu không đến xem, bọn họ cũng không thể tiếp tục bắt sư phụ ta làm việc nữa!”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, bảo “Hơn nữa thật muốn đi xem, cũng là âm thầm mà xem, cho nên đám sư tổ của ngươi chỉ có thể chờ Ngọc Đường tự mình đi xử lý Lạc Đồng Thanh’Nói dối’, chứ không thể tự mình gây bất lợi cho Lạc Đồng Thanh nữa.”

“Biện pháp này thật tốt quá!” Thần Tinh đứng lên, đối Triển Chiêu cúi người, bảo “Triển đại hiệp không hổ là nam hiệp, thật thông minh a!”

Bạch Ngọc Đường cười khan mấy tiếng, bảo “Không phải thông minh, là mèo gian xảo!”

“Vậy... Ta đi về trước, Ngũ gia, một lát nữa liền trông cậy vào ngươi!” Thần Tinh vui vẻ chạy đi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo “Vị sư thúc tổ này thật đúng là trượng nghĩa a, bất quá đây cuối cùng cũng không phải biện pháp, ta sợ tình cảnh của Lạc Đồng Thanh và Thần Tinh tại phái Hành Sơn sẽ ngày càng khó khăn.”

“Đó là chắc chắn.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng than thở, “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi [tài hoa hơn người tất sẽ bị ganh ghét]... mấy ngày nữa ta viết phong thư cho sư tổ bọn họ... Để cho hắn ra mặt giải quyết đi...dứt khoát thu Lạc Đồng Thanh đi là được rồi, đừng ở lại phái Hành Sơn nữa, toàn là đống rữa nát.

Triển Chiêu gật đầu, bảo “Có lý, giống như Thần Tinh nói vậy, học giỏi võ công... Sau này lập ra môn phái, làm nhân sĩ võ lâm tiêu sái tự tại thì có gì không tốt nào?

Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa tay, giơ chiếc đũa đoạt đi lòng đỏ trứng trong cái bánh chưng đã bị Triển Chiêu ăn một nửa.

“A!” Triển Chiêu nôn nóng, “Hao tử, chính cái này ngon nhất!”

Bạch Ngọc Đường cười mà không nói, Triển Chiêu giơ tay đoạt bánh chưng của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường bảo vệ, thấy Triển Chiêu chơi thật, liền nhét lòng đỏ trứng vào miệng, bảo “Miêu nhi, muốn sao, đến lấy đi!”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đang thẹn quá hóa giận lao vào cắn thật... Một lòng đỏ trứng, chia ra làm hai... Đôi môi nháy mắt chạm nhau.

Hai người đồng thời sửng sốt...

Sau đó, Bạch Ngọc Đường ăn nửa cái trứng còn lại, cười nói, “Miêu nhi, ngươi khinh bạc ta nha?”

Triển Chiêu mặt đỏ bừng, “Đồ chuột chết, ai bảo ngươi cướp của ta?”

Bạch Ngọc Đường cười càng thêm vui vẻ, tỏ vẻ vô tội, bảo “Miêu nhi, ngươi nói chuyện cần phải có trách nhiệm nha, ta cưỡng bức ngươi lúc nào?”

Mặt Triển Chiêu đỏ bừng có miệng mà không cãi lại được, vẻ mặt trấn định đứng lên, cầm thanh kiếm xoay người đi, trên tay còn cầm theo nửa cái bánh quẩy, vừa đi vừa gặm, chỉ là mặt hơi ửng đỏ.

Bạch Ngọc Đường mỉm cười đuổi theo, lỗ tai... cũng đỏ, tâm trạng lại thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui