Lắng Nghe Vô Thường Nói

Gõ: nàng fish.

Có lẽ Lý Mộ Dung chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng đã để lại ảnh hưởng đáng kể trong lòng Khương Thanh Tố. Nếu nàng biết mình sẽ ưu sầu về vấn đề này trong thời gian dài, nàng nhất định sẽ ngăn cản Lý Mộ Dung uống canh Mạnh bà và bắt nàng ta nói cho hết câu ‘huống chi’.

Sau khi tiễn Lý Mộ Dung, Khương Thanh Tố coi như đã giải quyết trong hòa bình cuộc tranh chấp giữa ba bên người quỷ linh mà lẽ ra phải do Thiện Tà dùng bạo lực để giải quyết.

Thiện Tà không về địa phủ nên việc tiễn Lý Mộ Dung đành giao cho Khương Thanh Tố, lúc Khương Thanh Tố nhìn Lý Mộ Dung biến mất trong giếng luân hồi, nàng vỗ vỗ tay, quay người trở về điện Diêm vương trước khi trở lại dương gian.

Diêm vương là một nam nhân chẳng có chút uy nghiêm nào, rất thích cười, thân hình mập mạp. Lúc Khương Thanh Tố đến gần điện Diêm vương, đám quỷ sai âm ty trước đây giao hảo với nàng thi nhau dạt sang một bên, ngày trước niềm nở bao nhiêu thì bây giờ xa cách bấy nhiêu.

Khương Thanh Tố nhìn Hoàng Phong, Hoàng Phong trông thấy nàng thì quay đầu bỏ đi, Khương Thanh Tố ôi chao một tiếng, vươn tay ra hét: “Hoàng Phong đại nhân! Cớ gì thấy ta lại chạy? Trên người ta có độc ư?”

Hoàng Phong dừng bước, người ta đã gọi tên hắn thì hắn chẳng còn lý do gì để nói rằng mình không nghe thấy, vì thế hắn cười híp mắt, quay đầu đáp: “Nào có, ban nãy ta quay người đi là vì nhớ ra có chuyện phải làm, mấy nay ta bận bù đầu nên mới không trông thấy ngài.”

Nói xong câu này, Hoàng Phong ghé vào tai Khương Thanh Tố, ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi: “Hắc vô thường đại nhân có đi theo ngài không?”

Khương Thanh Tố nhướng mày vỡ lẽ, khắp địa phủ đều sợ Thiện Tà, vì thế nàng cười nói: “Không, ngài ấy vẫn còn ở nhân gian, một vụ án ở Mai trang thành Lang vừa mới kết thúc nên còn có một số việc cần giải quyết nốt, nếu ngươi có việc muốn tìm ngài ấy thì sau khi đại nhân về ta sẽ bảo ngài ấy tới phủ tìm ngươi….”

“Ấy đừng đừng đừng! Ta nào có việc gì chớ! Ta chẳng có việc gì sất, ta rảnh rỗi cực kỳ!” Hoàng Phong liên tục khoát tay.

Khương Thanh Tố giữ nguyên nụ cười trên mặt, Hoàng Phong ngay lập tức nhận ra rằng những gì hắn nói bây giờ có vẻ mâu thuẫn vớu lúc đầu, cuối cùng chỉ đành cười xòa.

Khương Thanh Tố nói: “Được rồi, ta biết ngươi có ý gì, dạp này ta không ở đây, tình hình điện Diên vương thế nào?”

“Ngài không có ở đây, Diêm vương mệt dữ lắm.” Hoàng Phong thành thật nói.

Khương Thanh Tố nói: “Bây giờ ta muốn gặp ngài ấy, ngài ấy có rảnh không?”

Hoàng Phong cười, chỉ về phía cổng điện Diêm vương: “Vừa mới rảnh rỗi, ngài đi tìm đi.”

Khương Thanh Tố gật đầu, đi vào điện Diêm vương, quen đường quen nẻo mà tìm đến nơi làm việc của Diêm vương, cách đó một lớp mành từng là thế giới nhỏ vé của nàng. Trước đây, sau khi hồ sơ được đưa tới điện Diêm vương thid đều chất đống trên cái bàn phía sau bức rèm che của nàng, giờ nhìn lại, rèm châu vẫn còn đó, nhưng cái bàn đã bị chuyển đi rồi.

Khương Thanh Tố nhìn Diên vương hơi cau mày, tựa lưng vào nghế nhắm mắt nghỉ ngơi, ngài ấy có tướng mạo tầm bốn mươi tuổi, khóe miệng hơi trễ xuống, trên mắt có một tầng khói đen.

Khương Thanh Tố mỉm cười, cất giọng nói: “Diêm vương gia đang nghỉ ngơi đấy ư?”

Diêm vương nghe thấy giọng nói thì lâoj tức ngồi nghiêm chỉnh, hẵng giọng định giả bộ rằng mình đang trầm tư, nhưng sau khi thấy người tới là Khương Thanh Tố thì lại ôi chao một tiếng, lông mày nhăn nhó, mặt buồn rười rượi: “Phi Nguyệt! Ngươi tới rồi đó ư? Có phải tên Thiện Tà kia không chịu nhận ngươi? Nào nào nào, phía sau tấm rèm của ta vẫn còn để lại chỗ cho ngươi đấy….”

“Thiện đại nhân không có nói là không cần ti chức.” Khương Thanh Tố cười tươi hơn, Diêm vương nghe thấy thế thì mặt mày ỉu xìu ngay tức khắc, bĩu môi hỏi: “Thế ngươi tới điện Diêm vương của ta làm gì?”


“Ti chức muốn hỏi ngài mấy câu, hỏi rõ thì ti chức phải lên trên đấy.” Nàng vươn tay chỉ lên phía trên, Diêm vương biết nơi đó chính là nhân gian.

“Ngươi hỏi đi.”

“Ngài làm Diêm vương bao lâu rồi?”

“Ngót một nghìn năm rồi.”

“Ai ép ngài làm Diêm vương?”

Diêm vương trả lời trôi chảy, đến câu này thì ánh mắt lập tức bừng sáng, nhìn vào Khương Thanh Tố: “Ngươi hỏi cái này làm chi?”

Khương Thanh Tồ à một tiếng: “Thiện đại nhân nói rằng ngài ấy vẫn luôn làm Hắc vô thường của âm tào địa phủ này, ti chức muốn biết lúc ngài ở đây, ngài ấy đã làm Hắc vô thường hay chưa? Ngài ấy có từng làm người không? Vì sao tất cả mọi người ở địa phủ đều sợ ngài ấy? Thuộc hạ biết thì sau này mới dễ chung sống.”

Diêm vương hít sâu một hơi, thấp giọng cười hề hề: “Hắn ấy à…. Phi Nguyệt, ta bảo ngươi chuyện này, ngươi đừng hỏi, đừng nói, đừng tò mò về tất cả mọi việc liên quan tới Thiện Tà, ngươi chỉ cần làm tốt công việc ở điện Thập Phương là được, đó chính là cách tốt nhất để hòa hợp với hắn.”

Khương Thanh Tố càng tò mò hơn trước những lời này của Diêm vương, nàng vốn muốn hỏi tại sao, bởi con người nàng từ lúc còn sống đã thích truy hỏi đến cùng, nhưng Diêm vương không cho nàng cơ hội hỏi đã kêu bận rồi trực tiếp đuổi nàng đi, Diêm vương đã nói vậy thì nàng cũng không thể nán lại nữa.

Ra khỏi điện Diêm vương, Khương Thanh Tố đi về phía cầu Nại Hà, trong lòng nàng vẫn muốn hỏi về thân phận, tính cách và năng lực của Thiện Tà, trên người người này lấp đầy bí ẩn, nếu không mở ra nàng sẽ bị bứt rứt, khó mà yên lòng.

Trở về nhân gian, Khương Thanh Tố đến thẳng nhà trọ, nàng mới đi tiễn Lý Mộ Dung được nửa ngày, sau đó lại đến điện Diêm vương một lúc, khi đến nhân gian thì trời đã sắp sáng.

Nàng đẩy cánh cửa phòng Thiện Tà, quả nhiên ba người đàn ông này đều ở đây, một người thì vẫn xa cách như cũ, kê ghế thái sư ngồi cạnh cửa sổ, hai người còn lại thì châu đầu ghé tai, vừa cắn hạt dưa vừa nói đến chuyện trong Mai trang.

Trước đó, Chung Lưu được Thiện Tà giao cho nhiệm vụ điều tra bùa vàng, nên hắn không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lý Mộ Dung, mai linh và cả Hạ Trang trong từ đường ở Mai trang, đến giờ hắn mới được biết qua lời kể thêm mắm dặm muối của Thẩm Trường Thích.

Thẩm Trường Thích thấy Khương Thanh Tố đẩy cửa tiến vào, nhướng mày cười: “Bạch đại nhân tới rồi đấy à? Lý Mộ Dung không khóc lóc om sòm chứ?”

Khương Thanh Tố ngồi xuống đối diện hắn: “Người ta là tiểu thư khuê các, làm sao có thể khóc lóc om sòm chứ?”

Chung Lưu nghe ra điều bất thường, chỉ vào Thẩm Trường Thích và nói: “Thẩm ca vừa nói với ta rằng Lý Mộ Dung biết Hạ Trang bỏ nàng mà đi thì lao ra ngoài khóc lóc om sòm, Hạ Trang thì sợ tới nỗi hóa rồ hóa dại.”

Khương Thanh Tố: “…”

Thẩm Trường Thích xoay cây bút dài trong tay, cười nói: “Dù sao lúc còn sống ta cũng từng làm người kể chuyện….”

“Chung Lưu điều tra thế nào rồi? Chuyện bùa vàng mà Thiện đại nhân giao cho ấy.” Lúc Khương Thanh Tố hỏi, nàng liếc mắt về phía Thiện Tà, đúng lúc đối phương cũng nhìn lại, bấy giờ nàng mới phát hiện thì ra người này vẫn luôn nhìn mình, nàng bắt đầu thấy chột dạ khi nhớ tới những lời Thẩm Trường Thích từng nói, rằng người này có thể nghe thấy hết những lời nàng nói, vậy cuộc nói chuyện ở điện Diêm vương….


“Tra ra rồi, quả thực có một vị đạo sĩ đi ngang qua thành Lang rồi đi thẳng đến Mai trang, hắn ta có tiếp xúc trong thời gian ngắn với Hạ Trang, nhưng không có ở lâu, hôm ấy đến rồi đi luôn trong ngày, trông cũng không giống như Hạ Trang truyền tin bảo hắn tới.” Chung Lưu vươn tay vuốt nhúm râu dưới cằm: “Người này có hành tung vô cùng bí ẩn, nhân gian không ai biết có một người như hắn, không giống linh, yêu mà cũng chẳng giống quỷ, vô cùng kì quái.”

Khương Thanh Tố nhướng mày, chớp chớp mắt, nói: “Có lẽ hắn ta chỉ đi ngang qua thật.”

Thiện Tà vẫn luôn im lặng nãy giờ lúc này cắt ngang lời bọn họ, sau khi rời ánh mắt khỏi Khương Thanh Tố thì cất tiếng: “Đã đến lúc phải trả hồn phách lại cho cô rồi.”

Khương Thanh Tố bấy giờ mới nhớ ra việc một hồn một phách của mình vẫn còn ở trong tay Thiện Tà, còn thứ ở trong người nàng chính là một hồn một phách của con quỷ đã sống hơn trăm năm ở nhân gian, vì thế nàng gật đầu, đi về phía Thiện Tà, đứng trước mặt đối phương chớp mắt hỏi: “Ngài định trả lại cho ta bằng cách nào?”

Thẩm Trường Thích nói: “Chìa tay là có thể trả lại cho ngài.”

Khương Thanh Tố chìa tay ra, Thẩm Trường Thích phì cười, Thiện Tà lườm hắn một cái, nói một chữ ‘phong’, trong mồm Thẩm Trường Thích còn có hạt dưa chưa nhai nhưng mồm cứ thế mà bị phong kín lại, hắn chỉ đành nhìn về phía Chung Lưu với khuôn mặt khóc không ra tiếng, Chung Lưu than ôi một tiếng: “Thẩm ca, huynh bị vậy chẳng phải là đáng lắm sao.”

Chung Lưu bê băng ghế tới đồi diện Thiện Tà cho Khương Thanh Tố ngồi, Khương Thanh Tố chậm rãi nhắm hai mắt lại. Thật ra lúc bị Thiện Tà rút hồn phách nàng không hề có cảm giác gì, một hồn một phách trong người nàng đi ra lúc nào mà nàng còn chẳng hay biết, thế nhưng lúc hồn phách được đưa vào người thì nàng lại cảm nhận được nó một cách sâu sắc.

Nàng sẽ phải nhớ lại một số chuyện mà mình đã cất giấu sâu bên trong ký ức, nó như con sóng dũng mãnh tràn vào tâm trí nàng, bao gồm cả những việc nực cười mà nàng đã làm trong khoảng thời gian mất đi hồn phách.

Thiện Tà ‘làm ảo thuật’ cho nàng xem với sắc mặt khó chịu, biến ra nào là kẹo hồ lô mà trẻ con thích ăn đến mặt nạ hồ ly, nàng không hiểu tại sao mình lại trở về bản thân của thời thơ ấu, đi lon ton phía sau hắn quấy cả một đêm trong hình thù người lớn, cuối cùng còn nằm bò trên đùi hắn ngủ quên.

Nếu chuyện này bị coi là mắc cười, vậy thì cảnh tượng như một giấc mộng sau đó sẽ khiến nàng không thể cười nổi nữa.

“Trường dạ bất đắc miên, minh nguyệt hà chước chước, tưởng vấn tán hoàn thanh, hư ứng không trung nặc.”

Vào đêm tuyết rơi lớn ấy, nàng đã cùng người canh giữ trước cửa sổ viết lại bài thơ từng cùng nàng vượt qua quãng thời gian đau khổ và dằn vặt nhất.

Khương Thanh Tố chầm chậm mở mắt ra, hồn phách đã trở về nguyên vẹn khiến lòng nàng trầm xuống hẳn đi, nàng liếc nhìn Thiện Tà trong sắc mặt lãnh đạm, đối phương đựng lại một hồn một phách của nữ quỷ vào hồ lô, hồn phách này đến âm tào địa phủ nhất định phải xuống địa ngục.

Dẫu trái tim của Khương Thanh Tố có yên ả đến đâu thì khi đối diện với ánh mắt của Thiện Tà cũng nảy thình thịch.

Nàng nhớ rõ người canh giữ trước cửa sổ của mình là ai, đêm đó tuyết ngoài cửa sổ rơi trắng xóa, cửa sổ bị gió thổi tung ra, ván cửa đập vào bệ cửa kêu lạch tạch, Thiện Tà mặc đồ đen nhìn nàng đang mài mực trước bàn.

Hắn hỏi nàng: “Cô là ai?”

Lúc đó nàng đáp: “Khương Thanh Tố.”

Hắn lại hỏi: “Vì sao mài mực?”


Nàng nói: “Viết một bài thơ, nhờ người giao cho hắn.”

“Cho ai?”

“Ngô hoàng….. vạn tuế.”

Thế là nàng viết câu đầu tiên của bài thơ đó, những câu được viết như kình phong tảo trúc phía sau, lại do Thiện Tà viết. Đoạn hồi ức hỗn loạn ấy chính là khoảng thời gian vô tri nhất của nàng trong nhà lao. Về sau nàng đọc thơ, lòng nghĩ dù mình có viết ra cũng chưa chắc đã đến được tay của người đó, mà dẫu có đưa được cho hắn, hắn cũng chưa chắc đã đọc, đọc rồi thì cũng chưa chắc sẽ tới, vì thế nàng bèn đốt đi.

Vì thế…… sáng ngày hôm sau, nàng mới phát hiện một nửa mảnh giấy cháy dở có nét chữ của mình ở trong phòng, nhưng nàng lại không biết mình đã viết nó khi nào.

“Bạch đại nhân cảm thấy thế nào rồi?” Giọng nói của Chung Lưu đánh thức nàng ra khỏi dòng hồi ức trong đầu, Khương Thanh Tố sững sỡ, chớp mắt để tỉnh táo lại, bỗng nhiên nàng phát hiện mình vẫn luôn nhìn chằm chằm Thiện Tà, vì thế nàng vội đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Không sao rồi.”

Chung Lưu thở phào, nói với Thẩm Trường Thích đang không thể nói chuyện: “Chúng ta cũng giữ được mạng rồi.”

Thẩm Trường Thích: “…” Chưng Lưu giữ được mạng đấy, còn hắn thì đã chết từ lâu rồi, được không?!

Khương Thanh Tố nhìn đoàn người đang chạy xô về một hướng, họ còn luôn miệng nói gì đó, nàng quay ra hỏi: “Bọn họ đi đâu vậy?”

“Xem kịch.” Thiện Tà nói.

“Thành Lang còn có đoàn kịch hả?” Khương Thanh Tố hào hứng nói: “Chúng ta đi xem đi!”

Thành Lang không có đoàn kịch, hướng mà bọn họ đang theo đoàn người đến chính là Mai trang. Trải qua một đêm ngắn ngủi, trong Mai trang đã không một bóng người, đám hạ nhân thi nhau thu dọn tiền tài rồi rời đi, chỉ còn một số người lớn lên ở Mai trang, từng đi theo Lý lão gia, Lý Mộ Dung làm việc mới ở lại quét tước vườn tược.

“Không cần đuổi, ta tự đi! Chỗ này của các ngươi kỳ lạ như vậy, ta cũng chẳng thèm ở lại!” Một nam nhân hấp tấp chạy ra khỏi Mai trang, phía sau hắn là lão quản gia của Mai trang đang cầm chổi đuổi đánh: “Cút cút cút! Đừng có tới nữa!”

Ông lão tuổi thất tuần trông thấy đám đông đang vây quanh cổng thì hét lên: “Đừng có tụ tập ở đây nữa! Nếu không ta báo quan đấy!”

“Úi dời, ông còn dám báo quan cơ à! Hôm qua trang chủ phu nhân còn khỏe mạnh, thế mà hôm nay đã chết trong từ đường rồi. Rồi thì cả đống người trông thấy trang chủ của các ngươi nửa đêm nửa hôm chạy khỏi từ đường với dáng vẻ điên điên khùng khùng. Ta nói chớ, Hạ Trang kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì! Hắn muốn cướp tiền tài của nhà họ Lý, lại chê Lý Mộ Dung không sinh được con, nên mới nổi lên tâm tư giết thê!”

Trong đám người có kẻ lên tiếng, sau đó mọi người cùng hùa theo.

“Phỉ phui cái mồm chúng bay! Các ngươi không biết chân tướng mà cứ ở đây khua môi múa mép, cẩn thận kẻo ngày mai gãy lưỡi thối mồm đấy!” Lão quản gia nói xong thì đóng cổng bịch một tiếng, bấy giờ đám đông mới giải tán.

Đám đông kéo đến nhanh mà kéo đi cũng nha, vừa nãy Mai trang còn chật kín người mà bấy giờ chỉ còn lại bốn người là Khương Thanh Tố, Thiện Tà,… và hai con sư tử đá ở trước cổng.

Khương Thanh Tố nhìn chằm chằm tấm hoành phi treo trên cổng của Mai trang, hai chữ ‘phủ Lý’ đã hơi cũ kĩ và loang lổ nhiều màu, thành Lang sau vài ngày uyết rơi đã bắt đầu quang đãng, tuyết trắng trên đầu sư tử đá đã tan ra, nước tuyết nhỏ tí tách theo khóe mắt của sư tử trông như nó đang khóc.

Khương Thanh Tố nhìn gió thổi qua cửa chính mà không khỏi thở dài, nói: “Người đời đều bạc bẽo như vậy đấy, chỉ tiếc cho trái tim cuồng si không hối hận của Lý Mộ Dung.”

Thiện Tà liếc Khương Thanh Tố, hỏi: “Làm sao cô biết người đời đều bạc bẽo?”

Khương Thanh Tố sửng sốt, sau đó chỉ về phía cổng lớn của Mai trang và nói: “Ta thấy rồi, đêm qua Hạ Trang bị dọa đến phát ngốc, chạy ra ngoài như điên.”

Thiện Tà hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên xuất hiện một nụ cười nhạt, sau đó hắn sải bước về phía trước.


Khương Thanh Tố chậc một tiếng, quay đầu hỏi Thẩm Trường Thích: “Ngài ấy sao vậy? Ta đã nói sai gì sao?”

Thẩm Trường Thích: “…”

Chung Lưu hầy một tiếng: “Thẩm ca nói với ta rồi, Bạch đại nhân hiểu lầm rồi, tuy Hạ Trang chạy rồi, nhưng chạy đi rồi lại chạy về, chỉ tiếc rằng sau khi hắn chạy về thì mai linh đã không còn ở đây nữa, Lý Mộ Dung cũng đi rồi. Hạ Trang cầm hộp son và lược gỗ đào quỳ ôm thi thể của Lý Mộ Dung mà khóc lớn, khéo khi….. bây giờ hắn vẫn đang bấn loạn canh giữ thi thể của Lý Mộ Dung trong từ đường nhà họ Lý đấy.”

Khương Thanh Tố ngỡ ngàng, rảo bước thật nhanh về phía Lý phủ, bầu trời xanh như được gột rửa, trước đây Lý phủ là một nơi tấp nập người ra vào, mà nay chỉ nghe thấy tiếng gió cô quạnh thổi qua, lắm khi nghe như tiếng khóc nỉ non.

Khương Thanh Cố lẩm bẩm trong miệng: “Nếu đã không để ý thi thể, cớ gì để ý tới diện mạo.”

Chung Lưu nói: “Hắn chung quy cũng là người, mà con người thì có ai không sợ quỷ, sợ yêu, sợ linh? Ta nghĩ hắn thật sự đã bị mai linh dọa chạy mất, sau đó lại vì thật lòng yêu Lý Mộ Dung mà chạy về, than ôi, bây giờ nói những việc này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tóm lại chuyện ở Mai trang đã kết thúc rồi.”

Khương Thanh Tố rủ mắt xuống, cười nói: “Đúng thế, đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

Sau đó nàng quay người đuổi theo Thiện Tà, nở một cười tươi tắn: “Thiện đại nhân, đừng đi nhanh như vậy, chúng ta tám chút về việc người đời bạc bẽo hơn hay tình cảm hơn đi!”

Thiện Tà đi trước đáp lại nàng bằng bốn chữ: “Không có hứng thú!”

“Ấy, ngài cứ chưng khuôn mặt lạnh lùng ra như thế thì nhàm chán lắm, Thẩm cứ bảo ngài nhạt nhẽo suốt thôi.” Khương Thanh Tố thở dài.

Thẩm Trường Thích: “…????!!!” Oan uổng quá! Hắn có nói vậy đâu!

Chung Lưu bật cười ha hả, đi theo Khương Thanh Tố và Thiện Tà, bốn người biến mất trước cổng Lý phủ.

Nghe nói, về sau cái chết của Lý Mộ Dung còn náo lên quan phủ, có người nói rằng Hạ Trang giết thê, nhưng mọi người đều biết rằng đây chẳng qua là cái cớ, quan phủ chủ yếu muốn nhân cơ hội Mai trang xảy ra chuyện mà vơ vét tiền tài của Mai trang. Khi đó, Mai trang phải bỏ ra hơn nửa tài sản để vùi chuyện này xuống, từ đó cổng lớn Lý phủ lúc nào cũng đóng chặt và cũng không còn kinh doanh hoa mai nữa.

Sau này lại có người nói rằng đã trông thấy Hạ Trang, sau khi lão quản gian của Lý phủ qua đời, hắn không thể không ra ngoài mua chút đồ ăn, những người gặp hắn đều nói hắn áo quần bình thường, bộ dạng bẩn thỉu nhếch nhác; hắn luôn mua hai phần thức ăn, tất cả đều là đồ ngọt, dẫu bụng đói kêu vang cũng không hề thấy hắn ăn trước, nhất quyết phải ôm vào trong ngực rồi mang về Lý phủ.

Tiên nhân bẻ cành hoa, Mai trang gom tài phú.

Quân tử đến theo hẹn, phúc lộc ngát trăm năm.

Thiếu nữ cười bẽn lẽn, xuống mồ hoa mai tới.

Xuân đến lại cùng quân tương phùng, tình chớm nở qua cái liếc đưa tình.

Môi điểm son đỏ thẫm, mũ phượng đội trên đầu.

Duyên phận từ đây gắn bó, nhưng sinh tử tách rời.

(*) Đây là raw: 仙人折花枝, 梅庄敛金财. 玉子随信到, 食香数百载. 娇娃藏核笑, 入土梅花来. 春始又逢君, 脉脉情窦开. 绛唇点胭脂, 凤冠头上戴. 便作姻缘起, 生死两相散. Và dòng trên là em mạn phép chém, nó như một bài thơ bao trùm cả câu chuyện này.

Có câu rằng: Gặp tiên gặp quỷ, phúc họa khó phân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận