“Dave, anh phải cứu tôi, tôi và anh là cùng trên một chiến tuyến.”
Người đàn ông đó là Bạch Từ.
Đối diện với hành động của Thạch Thảo, anh ta chẳng tỏ thái độ gì cho cam, vẫn bình tĩnh vắt chân ngồi trên ghế.
“Thạch tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Sợi dây cứu mạng cuối cùng bị đứt, cô ta cười lớn như một kẻ điên, lổm ngổm bò dậy từ dưới đất, chỉ tay vào mặt Bạch Từ nói:
“Dave, à không tôi phải gọi anh là Bạch Từ.
Thật sự không thể ngờ được anh lại lật lọng như vậy.
Anh là tên khốn kiếp nhất tôi từng gặp.”
Sau một hồi quan sát, Bạch Kỳ Thiên bước đến chỗ Bạch Từ, anh nhìn thẳng vào mắt Bạch Từ nhưng lời nói lại hướng về Thạch Thảo:
“Thạch tiểu thư, đến giây phút này thì nói ra tất cả sẽ là tình huống có lợi nhất cho cô.” Giọng nói không nhanh không chậm nhưng từng câu chữ lọt vào tai cô ta như một cọng rơm cứu mạng.
Cô ta gật đầu lia lịa, bắt đầu nói ra hết tất cả mọi kế hoạch của cô ta và Dave, cả về việc bọn họ cố tình đánh trọng thương Bạch Kỳ Thiên khiến anh nhập viện rồi thuê một nhà tâm lý học đến thôi miên anh, sắp xếp lại một số kí ức.
Từ đó vừa có thể chia rẽ Bạch Kỳ Thiên và Diệp Tư Hạ, tạo cơ hội cho Thạch Thảo chen chân vào và khi đó cô ta sẽ là người cung cấp mọi hành động hàng ngày của Bạch Kỳ Thiên cho Bạch Từ.
Đặc biệt cách thôi miên của bọn họ dùng còn khiến cho tinh thần của Bạch Kỳ Thiên dễ mệt mỏi dẫn đến lơ là công việc, điều này có thể rõ ràng thấy được trong thời gian gần đây, cổ phiếu của Bạch thị giảm liên tục và Bạch Kỳ Thiên nhận được quá nhiều phản ánh tiêu cực từ các cổ đông.
Kế hoạch tỉ mỉ vừa có thể giúp Thạch Thảo có được Bạch Kỳ Thiên vừa có thể giúp Bạch Từ đánh bại được anh ngồi vào chiếc ghế quyền lực của Bạch gia.
Cô ta nói đến đây, mọi người xung quanh đều chấn động, không ngờ được vì quyền lực, bọn họ lại có thể bất chấp làm nhiều việc như vậy.
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ về phía Bạch Từ, họ đang chờ đón hành động phản bác của anh ta.
Nhưng anh ta vẫn ngồi yên ở đó, căn bản chẳng quan tâm tới ánh nhìn của những người xung quanh, mặt đối mặt với Bạch Kỳ Thiên.
Dường như tất cả chỉ là phông nền cho cuộc đối đầu của hai người đàn ông này.
Chợt Bạch Từ bật cười lớn, khuôn mặt tuấn mĩ vì đó càng trở nên yêu nghiệt hơn và khi nụ cười tắt ngấm là ánh mắt hiểm độc nhìn thẳng vào Bạch Kỳ Thiên.
Anh ta đứng dậy ngang với Bạch Kỳ Thiên, giọng nói có chút bất cần nhưng ý nói lại mang bao hiểm hoạ:
“Đáng khen cho khả năng đóng kịch của anh đấy Bạch Kỳ Thiên, tận mắt chứng kiến Diệp Tư Hạ bị chèn ép trong khi đó bản thân phải đứng yên ôm ấp người đàn bà khác.
Khả năng chịu đựng của anh tốt đấy.”
Bạch Kỳ Thiên dù đã đoán được kẻ chủ mưu đứng sau tất cả là Bạch Từ nhưng có một giây phút nào đó anh vẫn có hi vọng mong manh suy đoán của mình là sai.
Nhưng hiện thực tàn khốc, người em họ mà anh lớn lên cùng anh, hết mực yêu thương thì lại là kẻ rắp tâm hãm hại mình.
Đôi mắt anh có chút bất lực và nhiều hơn là tức giận, chất vấn:
“Tại sao? Cho tôi một lí do tại sao chú làm như vậy?”
Bạch Từ nhếch môi cười châm biếm: “Tôi tưởng anh phải rõ hơn ai hết.
Nếu không phải vì ba anh thì ba mẹ tôi có chết không? Vụ tai nạn xe năm đó chính là do ba của anh, Bạch Đăng Kỳ, lên kế hoạch cho người cắt đứt phanh xe khiến ông không kịp trở tay, cả ba và mẹ tôi cùng rơi xuống vực.
Ba tôi chết thì ông ta không còn ai chặn đường, có thể đường đường chính chính ngồi vào chiếc ghế quyền lực của Bạch gia.
Tất cả những gì tôi nói có đúng không, bác cả thân mến?”
Câu nói cuối Bạch Từ nhấn mạnh từng chữ, đưa mắt nhìn về phía Bạch Đăng Kỳ ở phía đằng kia.
Bạch chủ tịch không quá bất ngờ khi Bạch Từ nhắc tới tên mình, ông quay ra nói với thư ký bên cạnh vài câu rồi lại trở về trạng thái ngồi yên xem kịch.
Chỉ tầm 5 phút sau, vị thư ký kia dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và các bảo vệ của khách sạn thì Bạch chủ tịch đứng lên nói:
“Chuyện hôm nay đã để các vị phải chê cười nhưng những việc trong nội bộ thì nên để gia đình chúng tôi xử lí thì tốt hơn.
Hôm khác Bạch gia sẽ mở một bữa tiệc chuộc lỗi với các vị còn hôm nay xin thất lễ, mời các vị về trước cho.”
Bạch chủ tịch giơ tay hướng về phía cửa ra hiệu mời.
Nếu Bạch Đăng Kỳ đã mở lời thì quan khách không thể không nể mặt mà ở lại xem trò hay.
Tất cả khách khứa và phóng viên, nhà báo đều được các vệ sĩ, bảo vệ đưa hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn những người liên quan tới vụ việc ngày hôm nay.
Bạch Từ chợt cười lớn, “Bác cả sợ ảnh hưởng tới danh tiếng nên đuổi hết bọn họ đi sao?”
“Tôi chính là sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của em trai tôi.”
Hai chữ “em trai” từ miệng của Bạch chủ tịch không phải giải thích nhiều cũng biết đó là ba của Bạch Từ.
Ánh mắt anh ta đen hẳn đi khi nghe câu nói đó của Bạch chủ tịch, anh ta hét lên:
“Ông im miệng ngay.
Ông có tư cách gì gọi ba tôi là em trai.
Trên đời này làm gì có người anh nào hại chết em mình chỉ vì quyền lực cơ chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...