Dường như đau thương ập đến khiến cho Diệp Tư Hạ có chút khó chịu ở dạ dày, cô cố kìm nén cơn buồn nôn đang dâng đến tận cổ họng.
Cô dặn lòng không được khóc, không được rơi một giọt nước mắt nào, cô đã sụp đổ tinh thần nhưng không thể để cho ai nhìn ra bộ dáng tệ hại của mình.
Cô quay lưng, định rời đi thì vô tình có một người tiến lên giữ lại tay mình.
Diệp Tư Hạ chỉ mong người này là Bạch Kỳ Thiên, chỉ cần anh cho cô lời giải thích, cô sẽ tha thứ cho anh tất cả.
Nhưng không, là một người phóng viên giữ tay cô lại.
Anh ta cầm micro đưa lên phía trước mặt cô, nhanh chóng hỏi: “Diệp tiểu thư, hôm nay là ngày đính hôn của Bạch nhị thiếu và Thạch tiểu thư, không biết cô có thực lòng chúc mừng cho người yêu cũ của mình không?”
Vì câu hỏi này đã thu hút được tất cả sự chú ý của mọi người ở đây, họ đều quay ra nhìn chằm chằm vào người Diệp Tư Hạ.
Không biết từ đâu, bỗng hàng loạt phóng viên nhà báo bao vây lấy cô, liên tục hỏi:
“Trước đây Diệp tiểu thư và Bạch nhị thiếu rất yêu nhau, cô có thể cho tôi biết nguyên nhân hai người chia tay không?”
“Trong hai người ai là người nói chia tay trước vậy?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập của phóng viên như từng nhát dao cứa vào trái tim của Diệp Tư Hạ, vạch ra nỗi đau trần trụi trong lòng cô.
Diệp Tư Hạ có cảm giác chân mình không còn đủ lực để trụ vững cơ thể mình, cô đã suýt khuỵu ngã nhưng thật may có người tiến lại gần đỡ cô.
Là anh hai Diệp Hạo Thành của cô, bên cạnh còn có Diệp Hạo Hiên và những người vệ sĩ của Diệp gia, của ông ngoại.
Khoảnh khắc này, sống mũi của Diệp Tư Hạ cay cay, anh cả đã khuyên nhưng cô không nghe, thì ra vì sự cứng đầu của cô nên anh ấy đã sắp xếp chuẩn bị trước cho tất cả.
Diệp Tư Hạ cảm thấy bản thân thật may mắn vì khi cô vấp ngã luôn có hai người anh bên cạnh đỡ mình, là cánh cửa chống gió chống bão cho cô.
Cô đưa mắt nhìn về phía bục sân khấu, Bạch Kỳ Thiên đứng đó ánh mắt không chút cảm xúc nhìn về phía này, cánh tay vẫn ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
Khí chất vương giả của anh hoàn toàn đối lập với tình cảnh tệ hại của cô hiện giờ, đặc biệt cô còn thấy thoắt ẩn thoắt hiện trên khuôn mặt trang điểm đậm của Thạch Thảo nét khinh thường.
Bây giờ Diệp Tư Hạ mới để ý bộ váy của cô và của cô ta giống y hệt nhau nhưng cô theo cách trang điểm nhẹ nhàng, còn cô ta theo cách trang điểm sắc sảo.
Điều này như một động lực khiến cho Diệp Tư Hạ không thể đứng yên được nữa.
Cô kìm nén đau thương từ tận đáy lòng, rời khỏi vòng tay bảo vệ của Diệp Hạo Thành, từ trong đám phóng viên bước ra, từng bước về phía sân khấu.
Những người xung quanh nhìn được ra sự thay đổi từ cô nên họ đứng dàn ra hai bên, không gian lúc nãy ồn ào bàn tán thì bây giờ đã im bặt, ánh mắt họ dõi theo từng hành động của Diệp Tư Hạ.
Cô bước lên sân khấu, đứng ngang hàng với Bạch Kỳ Thiên và Thạch Thảo, từ trong đáy mắt lộ ra đau xót nhưng nhanh chóng được cô giấu kĩ.
Diệp Tư Hạ quay lưng lại nhìn xuống phía dưới, đối diện với ánh mắt muốn xem trò hay của những kẻ thượng lưu, cô sẽ thoả mãn lòng hiếu kỳ của họ.
Cô chợt bật cười, nụ cười một cách sảng khoái:
“Mọi người sao vậy? Hôm nay tôi đến đây là chúc mừng cho buổi đính hôn của bạn trai cũ của mình, Bạch nhị thiếu và Thạch tiểu thư.
Ngạc nhiên lắm sao?”
Cô nói đến đây thì dừng lại, đôi mắt đảo một lượt đánh giá những người bên dưới.
Họ lại bắt đầu xì xào bàn tán, dường như chủ đề là hứng thú duy nhất của bọn họ trong bữa tiệc.
Diệp Tư Hạ đương nhiên không bắt họ phải tò mò quá lâu:
“Mọi người phải hiểu đây là xã hội nào rồi mà còn mấy trò đánh ghen, đặc biệt mỗi người ở đây đều thuộc giới thượng lưu, trò này có vẻ không phù hợp.
Nhất là đối với người đàn ông đã bị tôi đá thì chẳng có lí do gì tôi phải đến phá đám tiệc đính hôn của anh ta.
Đúng vậy không, Bạch nhị thiếu?”
Câu cuối cùng cô nâng cao giọng hơi, một lần nữa quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Kỳ Thiên.
Lúc này cô đang kéo quyền chủ động về phía mình, trước mặt giới thượng lưu cô bắt buộc không thể trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, không thì ngày mai thôi cái tên Diệp Tư Hạ sẽ trở thành trò đùa.
Bạch Kỳ Thiên đối diện với câu hỏi của Diệp Tư Hạ vẫn yên lặng, đôi môi mím chặt, dường như anh không có ý định phản bác.
Trường hợp này càng có lợi cho Diệp Tư Hạ, anh im lặng nghĩa là thừa nhận những gì cô nói là sự thật.
“Diệp tiểu thư đang cố biến mình từ kẻ thua cuộc đáng thương thành người chiến thắng hão huyền sao? Chiếc váy cô mặc chính là chiếc Bạch gia đặt riêng dành cho con dâu tương lai, vậy sao cô có được chứ? Hay cô được Kỳ Thiên tặng trước lúc chia tay rồi hôm nay ảo tưởng mình là nữ chính nên mặc nó tới đây.
Nhưng thật đáng tiếc người vợ anh ấy chọn lại là tôi? Vậy ai thảm hại hơn đây?” Giọng nói xem thường, khinh khỉnh của Thạch Thảo cất lên, cô ta khiêu khích đồng thời khẳng định những câu nói Diệp Tư Hạ chỉ là chống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...