Vẫn là câu hỏi đầy quyến rũ này, chỉ là lần trước ở nhà anh, Diệp Tư Hạ đã từ chối nhưng đêm nay cô không muốn khiến anh thất vọng hoặc chính cô cũng khao khát từng giây phút này, bản thân chỉ thuộc về anh.
Hàng mi đen nhánh hơi cụp xuống, Diệp Tư Hạ gật đầu nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Bạch Kỳ Thiên.
Nhận được sự đồng ý của cô gái trong lòng, tâm trạng của Bạch Kỳ Thiên hào hứng hơn hẳn.
Anh nhếch môi cười đây quyến rũ, ánh mắt quét từ khuôn mặt đang ửng hồng của Diệp Tư Hạ xuống đến cơ thể hoàn mỹ nửa kín nửa hở do chiếc váy đã bị kéo lệch.
“Đêm nay em như một thiên thần trong chiếc váy trắng.
Như vậy càng quyến rũ người khác, anh chính là muốn phạm lỗi, nhúng chàm vẻ thanh khiết này.”
Từng câu chữ như rượu ngọt rót vào tai, thấm vào đáy lòng của Diệp Tư Hạ.
Đôi bàn tay của Bạch Kỳ Thiên vuốt nhẹ từ cổ chân tiến tới đùi non của Diệp Tư Hạ, những ngón tay miết vào mép quần lót, chạm nhẹ vào nơi tư mật.
“Em xem đã ướt rồi này.” Đôi môi của Bạch Kỳ Thiên câu lên một nụ cười đầy thoả mãn.
Đáp lại anh là tiếng rên nhẹ của Diệp Tư Hạ, cơ thể cô run lên từng hồi vì sự kích thích bên dưới.
Cô không hiểu sao, chưa gì bản thân mình đã cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Ngón tay của Bạch Kỳ Thiên vẫn tiếp tục trêu đùa nơi ẩm ướt kia.
Lần này môi anh áp xuống, nuốt hết những tiếng kêu của Diệp Tư Hạ.
Cuối cùng anh cũng buông tha cho bên dưới, bàn tay trườn lên vuốt ve từng đường nét trên người cô.
Khi đôi tay dừng lại trên cần cổ trắng ngần của Diệp Tư Hạ, Bạch Kỳ Thiên mạnh bạo xé chiếc váy trên người cô ra.
Cởi bỏ chiếc váy trắng tinh khôi là một cơ thể đầy quyến rũ.
Trong mắt của Bạch Kỳ Thiên lúc này, Diệp Tư Hạ chẳng khác gì một thiên thần bị bẻ gãy mất đi đôi cánh và trở thành ác thần đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người.
“Em đúng là tiểu yêu tinh khiến người khác chết mê chết mệt.”
“Anh...anh thật xấu xa…”
Song hành với câu nói của Bạch Kỳ Thiên là đôi tay nóng hầm hập chu du khắp cơ thể của Diệp Tư Hạ.
Từng nơi bàn tay ấy đi qua như đốt lửa vào tận sâu trong tâm hồn cô.
Dần dần những nụ hôn nóng bỏng của anh di chuyển từ cổ xuống xương quai xanh rồi đến nơi đẫy đà của Diệp Tư Hạ.
Cả khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên vùi vào đôi gò bồng đầy đặn đó, dùng chiếc lưỡi của mình trêu đùa hai nụ hoa anh đào đang dựng đứng lên vì bị kích thích quá độ.
“Ưm….Thiên….nhẹ chút…”
Câu nói của Diệp Tư Hạ lúc này chẳng tác động đến Bạch Kỳ Thiên là bao mà còn khiến cho anh thêm cuồng nhiệt trêu đùa nụ hoa mẫn cảm kia.
Chiếc lưỡi của anh tạo ra từng sóng nhiệt chạy dọc trong cơ thể của Diệp Tư Hạ khiến cô không chịu nổi mà vặn mình liên tục.
Gương mặt cô từ bao giờ đã trở nên nóng ran, hô hấp có phần gấp gáp.
“Thiên….khó chịu quá...ưm…”
Dường như chỉ chờ đến giây phút này, Bạch Kỳ Thiên nhanh chóng cởi hết y phục trên người mình xuống, áp sát lấy người Diệp Tư Hạ bắt đầu tiến vào.
Bỗng nhiên Diệp Tư Hạ lùi lại, có chút tránh né, “Đừng ở đây mà, vào phòng ngủ đi.”
Dù cô có từng làm chuyện này với anh nhưng hôm đó ở trong phòng ngủ chứ không phải ở sofa phòng khách như bây giờ.
Điều này khiến cô có chút không quen.
Thấy được vẻ ngượng ngùng, rụt rè trong ánh mắt của Diệp Tư Hạ, Bạch Kỳ Thiên lại càng yêu chiều cô hơn, hôn nhẹ lên môi cô.
“Ở đây chỉ có anh và em, không phải ngại.
Bây giờ làm ở sofa, lát nữa chúng ta thử hết mọi ngóc ngách trong căn nhà này.”
Màn đêm du dương hoà nhịp cùng nhiệt độ nóng rực đầy mùi vị ái muội của căn phòng này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hôm sau, Diệp Tư Hạ mở mắt ra, bên phía ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.
Cô vẫn được bao bọc trong vòng ôm ấm áp của Bạch Kỳ Thiên.
Đôi chân thon dài của anh quấn chặt lấy chân cô không rời và thứ kia của anh vẫn vùi sâu trong cơ thể cô.
Diệp Tư Hạ thở dài, người đàn ông xấu xa này nữa, lẽ nào anh không định đi ra để cho cô rời giường.
Lúc này hai cơ thể dán chặt vào nhau, khuôn mặt Bạch Kỳ Thiên tràn đầy thoả mãn.
Diệp Tư Hạ cho rằng điều này vô cùng dễ hiểu, cả đêm qua cô đã bị anh dày vò từ ghế sofa đến cầu thang, ban công rồi mới về được phòng ngủ.
Nghĩ tới nghĩ động tác cuồng dã của anh, khuôn mặt của Diệp Tư Hạ chợt đỏ như trái chín.
“A!”.
Phía bên dưới cô chợt đau nhói từng hồi.
Bạch Kỳ Thiên đã tỉnh dậy, thấy cô gái trong lòng mình vẫn còn mơ màng suy nghĩ về điều gì đó nên anh có chút hứng thú muốn trêu cô một chút.
Anh thúc nhẹ một cái khiến cho “cậu em” của mình tiến vào bên trong cô sâu hơn.
Bị đánh úp như vậy, Diệp Tư Hạ có chút đau, đưa tay đánh nhẹ vào vòm ngực rắn chắc trước mặt.
“Anh xấu xa vừa thôi.”
“Ở trong lòng anh, em còn dám mất tập trung vào những việc khác.
Đáng phạt!”
Trong lòng Diệp Tư Hạ thầm cảm thán, cô nào dám nói cho anh là mình đang nghĩ về những cuồng nhiệt đêm qua, như vậy xấu hổ chết mất.
Cố tỏ ra bình tĩnh, cô nhăn mày, lên tiếng nhắc nhở:
“Anh mau rút ra đi, đừng ở trong như vậy nữa.
Hôm nay chúng ta nên đi đâu đó chơi để bồi đắp tình cảm.”
Nhưng đâu có được như mong muốn của cô.
Chẳng biết từ bao giờ, thứ chôn sâu trong người Diệp Tư Hạ lại trỗi dậy khiến cơ thể cô run lên từng hồi.
Gương mặt của Bạch Kỳ Thiên lúc này vô cùng thoả mãn với phản ứng của cô.
Bàn tay anh vuốt nhẹ từ phần eo lên đến ngực cô, trêu đùa nụ hoa kia khiến Diệp Tư Hạ không nhịn được mà kêu nhẹ một tiếng.
“Anh thấy ở trên giường bồi đắp tình cảm vẫn là tốt nhất.”
Và sau đó, Bạch Kỳ Thiên lại như một con sói tham ăn tiến tới ăn sạch Diệp Tư Hạ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Các bạn like và nhận xét truyện cho mình nha, mình rất muốn đọc được những cmt của các bạn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...