Người phụ nữ trung niên đứng bên trong cửa có khuôn mặt hiền lành, trang phục của bà thỏa đáng, thoạt nhìn rất có khí chất giáo dục.
Khi người phụ nữ nhìn thấy mèo đen trong tay cô thì vui vẻ hô lên.
"Ôi chao, Elise." Người phụ nữ đưa tay ôm con mèo qua, có chút đau lòng ôm vào trong ngực. "Con chạy đi đâu vậy? Ta tìm con khắp nơi nhưng đều không thấy."
"Cháu phát hiện nó ở trong vườn hoa, lúc ấy vòng cổ của nó đang bị mắc trên cành cây."
Người phụ nữ kinh hãi. "Có chuyện như vậy?"
"Thật may là phát hiện kịp thời, cô yên tâm, vận khí của nó rất tốt, cũng rất thông minh, nó dùng chân cố gắng chống đở, cho nên mới không bị thương, chỉ bị kinh hãi một chút mà thôi."
Người phụ nữ nghe xong thì thở phào một hơi, kiểm tra Elise, quả thực nó không hề bị thương.
"Đứa nhỏ này không biết lẻn ra ngoài từ lúc nào, hại cô tìm hoài không thấy nó, sốt ruột cả buổi, Elise, con thật là bướng bỉnh."
"Meo meo ——"
Có thể thấy Elise rất được người phụ nữ này yêu thương, An Hân Hân nhìn cũng rất vui mừng, cô hi vọng sủng vật có thể nhận được sự quý trọng và chăm sóc của chủ nhân.
"Đúng rồi, sao cháu biết con mèo lạc đường này là của cô?"
An Hân Hân không khỏi sửng sốt, trong bụng thầm kêu hỏng bét, quên lúc trước không suy nghĩ kỹ, dù sao cũng không thể nói là do Elise nói được? Khẳng định người ta sẽ cho cô là bệnh thần kinh, sẽ không tin tưởng cô.
Cô nên giải thích như thế nào để ình có một lời giải thích hợp lý đây?
Đột nhiên, cô nhìn thấy số 1201 trên vòng cổ của Elise, đây không phải giống với số phòng sao?
Cô trả lời ngay: "Trên vòng cổ của con mèo có viết số phòng."
Người phụ nữ bừng tỉnh hiểu ra, lúc này mới nhớ tới.
"Đúng rồi, vì sợ Elise lén chạy ra ngoài rồi lạc đường, cho nên cô đặc biệt ghi số phòng lên vòng cổ của nó, không ngờ lại thật sự có công dụng."
An Hân Hân mỉm cười, nhưng trong bụng lại thở phào một hơi, không ngờ cô thật sự đoán trúng, nhớ tới mình còn có hẹn với đám bạn, vì vậy lễ phép chào tạm biệt.
"Con mèo đã không sao rồi, vậy cháu xin phép đi trước ạ."
"A, đừng đi, cô còn chưa nói cảm ơn cháu mà, mau vào đi, cô mời cháu uống ly trà."
"Không cần đâu ạ, cô đừng khác sáo, tiện tay giúp đỡ thôi ạ." Cô mỉm cười từ chối khéo, lúc này Elise ở trong lòng người phụ nữ lại nhảy xuống, đi tới bên chân cô.
"Meo meo ——" Elise đi tới đi lui ở bên chân cô cọ cọ, dường như lưu luyến không muốn cô rời đi, người phụ nữ thấy thế, cảm thấy vô cùng bất ngờ.
"Ồ? Thật đúng là ngoài ý muốn, Elise lại có thể làm nũng với người ngoài? Từ trước đến giờ ngoài cô ra, nó không hề tiếp cận với những người khác, nhất là người xa lạ."
"A? Phải không ạ? Vậy thì thật là vinh hạnh cho con quá rồi, Elise nhỉ." Cô cúi người xuống ôm lấy Elise, còn Elise chẳng những ngoan ngoãn để cho cô ôm, cổ họng còn phát ra tiếng khò khè khò khè, bày tỏ nó rất vui vẻ.
Người phụ nữ nhìn Elise, lại dò xét cô bé trước mặt, khóe miệng cong lên một nụ cười.
"Cháu xem, ngay cả Elise cũng muốn cháu ở lại, ít nhất để cho cô mời khách uống ly trà, ăn điểm tâm, bày tỏ lòng cảm ơn của cô đối với cháu."
An Hân Hân vốn muốn nói không cần phiền phức như vậy, giúp đỡ người khác không cần báo đáp, huống chi cô chỉ làm chuyện cô nên làm, cái này thật sự không đáng là gì. Nhưng đối với lời mời thành tâm của người phụ nữ cô có chút không tiện từ chối, hơn nữa người phụ nữ này thoạt nhìn vô cùng hiền lành, cộng thêm Elise vẫn luôn làm nũng với cô, đôi mắt to vô tội lại trong suốt kia, đáng yêu khiến người ta rất muốn gần gũi hơn với nó một chút, thoáng chốc cô lại bị đánh bại.
"Vậy thì làm phiền cô rồi ạ."
"Sao lại nói vậy, nào, mời vào."
An Hân Hân ôm Elise đi theo người phụ nữ vào trong phòng, vừa vào cửa, cô liền nhịn không được mà thán phục vì đồ trang trí trong căn phòng.
Căn phòng này vô cùng trang nhã sang trọng, trang trí đồ và gia cụ đều xinh đẹp khiến người khác phải tán thưởng, căn phòng vô cùng rộng rãi, chỉ riêng phòng khách thôi cũng lớn hơn căn phòng của các cô gấp năm lần, ước chừng là năm sáu căn phòng hợp lại, hơn nữa ngoài cửa sổ sát đất của phòng khách là sân thượng, trang trí giống như trong đảo Thiên đường Bali Island, bốn phía có đủ loại cây cỏ, ở giữa lại có hồ bơi dành riêng cho tư nhân, khiến cô không khỏi thán phục.
"Wow.... thật là đẹp..."
"Đến đây, mời cháu ngồi."
Chỗ cô ngồi chính là vị trí tốt nhất ở trước cửa sổ sát đất, bàn ghế khắc hoa xinh đẹp, tản ra quyến rũ lãng mạn cổ điển, còn đặt trên bàn là ly sứ màu trắng kiểu Anh, có một cô giúp việc đang chuẩn bị trà mới cho người hai người các cô.
Đây chắc hẳn là ‘căn phòng tổng thống’ rồi, còn vị phu nhân này vừa nhìn đã biết là phu nhân của gia đình giàu có, khí chất tốt vô cùng, mặc dù lớn tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa cách cư xử khiêm tốn lễ độ, nói chuyện lại rất dịu dàng hiền lành, hoàn toàn không có thói kiêu ngạo của người giàu nên có.
"Nào, uống chút thử xem, trà lài này rất thơm đấy."
"Vâng, cháu cám ơn ạ." Cô vội nói cảm ơn, cẩn thận cầm cốc sứ màu trắng đắt tiền lên, lập tức ngửi thấy mùi hoa nồng đậm.
Lúc này cửa mở ra, có mấy người đàn ông đi tới, cô tò mò quay đầu lại nhìn quanh, chỉ thấy hai người đàn ông cường tráng sau khi đi vào, vẻ mặt dường như có chút hốt hoảng, nhưng thái độ rất kính nể báo cáo với vị phu nhân kia.
Người đầu tiên cung kính nói: "Phu nhân, chúng tôi đã tìm khắp trên dưới khách sạn rồi, nhưng vẫn không tìm thấy tiểu thư Elise."
Nghe thấy hai người này là giúp đỡ đi tìm mèo, bọn họ còn gọi Elise là tiểu thư? Phụt... Vui thật nha.
Người thứ hai tiếp cung kính báo cáo: "Chỉ là ngài đừng lo lắng, chúng tôi đã hỏi thăm được, con mèo của ngài dường như được một cô gái mang đi, cô gái đó cũng ở trong khách sạn này, chúng tôi đã bắt các cô gái kia tới đây."
Nghe đến đó, An Hân Hân không khỏi sửng sốt.
Cô gái? Bắt? "Các cô gái" là chỉ ai?
Cô khó hiểu bèn nhìn lại về phía sau của hai người đàn ông mới đi vào, có mấy người đàn ông đang thúc giục ba cô gái đi về phía trước, An Hân Hân không khỏi cảm thấy choáng váng —— ba cô gái kia không phải là ba bạn học của cô sao?
"A, Hân Hân!"
"Thì ra cậu ở đay, cậu cũng bị bọn họ bắt tới đây sao?"
"Bọn họ nói gì mà chúng ta trộm mèo, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ba cô gái nhìn thấy An Hân Hân, liền vội vàng hỏi cô có biết chuyện gì xảy ra không, các cô đều cảm thấy khó hiểu, không hiểu những người này vì sao lại cho rằng các cô trộm mèo?
An Hân Hân đương nhiên biết đây là hiểu lầm, vì vậy cô vội vàng nhìn về phía người phụ nữ. "Phu nhân ——"
"Cô biết rồi." Người phụ nữ nâng tay lên ý bảo cô không cần khẩn trương, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hiền lành như cũ, quay đầu nói với đám thủ hạ: "Elise đã trở lại, đang ngồi trên ghế đấy."
Sau khi mấy người đàn ông nghe chủ nhân nói xong đều sửng sốt, lúc này mới chú ý tới con mèo yêu của chủ nhân đang làm ổ ở trên ghế mở to mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, bọn họ lập tức bị dọa sợ tới mức nói không nên lời.
Vẻ mặt của người phụ nữ ôn hòa, âm điệu vẫn không nhanh không chậm. "Vòng cổ của Elise bị mắc vào nhành cây, là vị tiểu thư này kịp thời phát hiện cứu Elise, nên mới không khiến nó bị thương, sau đó người ta lại tốt bụng ôm Elise đến trả lại cho ta, lúc ta đang cảm ơn người ta thì mấy người chẳng những không tìm được Elise, còn bắt ba cô bạn của người ta tới đây, vậy chẳng phải là lấy oán trả ơn người ta sao?"
Đám đàn ông biết mình làm hư chuyện, tất cả đều sợ hãi cúi đầu. "Đúng vậy, thật xin lỗi, chúng tôi xin lỗi."
"Người mấy cậu nên nói xin lỗi là ba vị tiểu thư này mới đúng."
"Vâng, vâng!" Vì vậy đám đàn ông xếp thành một hàng, đều nhịp hướng về phía các vô cúi người 90 độ, cao giọng nói: "Thật xin lỗi! Chúng tôi sai rồi!"
Bọn họ thận trọng xin lỗi như vậy, thật đúng là khiến người ta kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn các cô gái không biết nên phản ứng thế nào.
An Hân Hân hi vọng dàn xếp ổn thỏa, các cô là tới chơi, không phải tới gây lộn, không có ai muốn ở trong thời gian nghĩ phép sẽ lưu lại hồi ức không tốt, vì vậy cô vội nói: "Không sao đâu, hiểu lầm được giải thích rõ là tốt rồi, chúng cháu không tức giận đâu ạ, có đúng hay không?"
Những cô gái khác cũng gật đầu theo. "Đúng vậy, hiểu lầm được giải thích rõ làm tốt rồi." Các cô đều không muốn so đo chuyện nhỏ nhặt này để sau cùng chuyện bé hóa to.
Người phụ nữ cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật hiểu chuyện, lòng dạ cũng rất rộng rãi ."
Nếu như hiểu lầm đã được sáng tỏ rồi, An Hân Hân cũng không muốn ở lâu, bởi vì cô cảm thấy có chút không đúng, về phần nơi nào không đúng, cô không nói lên được. Nếu thật sự phải nói, chính là giữa đám người đàn ông này và vị phu nhân kia rất kỳ quái, dường như bọn họ rất sợ vị phu nhân ôn hòa hiền lành này.
Cô cảm thấy không nên ở lại quá lâu, vì vậy mang theo ba cô bạn học cáo biệt với vị phu nhân, nói thác có chuyện phải đi trước, trước khi đi, cô đưa tay sờ sờ đầu Elise, nhẹ giọng nói: "Bảo trọng nhé Elise, lần sau đừng nữa ham chơi nữa nha."
"Meo meo." Elise nhìn cô, còn ngoắt ngoắt cái đuôi.
Lễ phép chào tạm biệt vị phu nhân, bốn người An Hân Hân rời khỏi phòng, còn vị phu nhân mỉm cười đưa mắt nhìn các cô rời đi.
Đợi người đi rồi, nụ cười hiền lành kia lập tức biến mất, đổi thành thần thái lạnh như băng sương, ánh mắt bén nhọn trừng về phía đám thủ hạ.
Không đợi bà mở miệng, mấy người đàn ông lập tức quỳ xuống.
"Xin lỗi, phu nhân, là chúng tôi làm việc bất lực!"
"Hừ, bảo các ngươi đi tìm một con mèo cũng không tìm được, ngược lại biết quỳ xuống cầu xin tha thứ trước."
"Chúng tôi sai rồi, xin phu nhân thứ lỗi."
Người phụ nữ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ bằng nửa con mắt, trên thực tế, mặt mũi hiền lành chỉ là mặt nạ bà đeo trong ngày thường, bà chân chính, là người phụ nữ đứng đầu trong giới hắc đạo nổi danh thủ đoạn độc ác, xưng là Hắc phu nhân.
Bà ưu nhã ngồi lại trên ghế khắc hoa màu trắng, mèo đen Elise nhảy lên đùi bà, đắc sủng ru rú ở trong ngực chủ nhân, hưởng thụ được chủ nhân vuốt ve.
"Lần này thôi, may mắn Elise không sao, bằng không nó mà thiếu một miếng thịt, ta sẽ cắt thịt trên người mấy cậu để bồi thường! Về sau thông minh cơ linh một chút cho ta, có nghe hay không!"
"Vâng! Phu nhân!"
Tạm thời tránh được một lần, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm, nếu không chọc chủ nhân tức giận, không phải là mắng một trận hoặc là giáo huấn vài cái là vô sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...