Lắng Nghe Tiếng Mưa

“Cậu nhỏ…” Dương Thính Vũ nhìn chằm chằm vào các cửa hàng bán đặc sản trước mặt, vừa nhấc tay lên, đưa đến bên miệng của Dương Trấn một miếng cá mực, không cần ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng sẽ ngầm hiểu cúi đầu xuống cắn một miếng.

“Cậu nhỏ, cái này thật đáng yêu!” Cô bỗng nhiên hăng hái kéo tay anh, chỉ vào một bộ dụng cụ uống trà có in hoa văn Hello Kitty ở trong tủ kính. Trên chén trà, Kitty đang mặc trang phục truyền thống của người Hàn, hẳn là bản Hàn Quốc số lượng có hạn.

“Nếu thích thì mua thôi.” Dương Trấn cưng chiều tươi cười, duỗi tay lau khóe miệng còn dính tương ớt của cô.

Dương Thính Vũ chỉ cảm thấy bùng lên ngọn lửa mê hoặc, nhón chân, ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh.

Bàn tay Dương Trấn khóa chặt vòng eo, làm sâu hơn nụ hôn kém cỏi của cô.

Đầu đường ở thủ đô phồn hoa này, trong đám đông như mắc cửi, bọn họ không hề có chút kiêng dè mà ôm hôn.


Ở đây, Dương Thính Vũ có thể nắm tay thân mật cùng anh, rồi gọi anh là cậu nhỏ, không cần chú ý ánh mắt của người khác. Tại đất nước này, rào cản ngôn ngữ, một tiếng “cậu nhỏ” người khác nghe vào tai tựa như “thân mến”.

Hai người nắm tay bước chầm chậm trên đường, cho đến khi đi trên đường nhỏ gần trường đại học Ewha.

Dương Thính Vũ dừng bước, buông tay Dương Trấn ra, trực tiếp đi về phía trước, trước mắt là trường đại học cô từng mơ ước.

Ánh mắt Dương Trấn bỗng chốc trở nên ảm đạm. Nếu năm đó, anh không can ngăn, bây giờ cô đã tốt nghiệp trường đại học này rồi.

Cô bé trước mắt bỗng nhiên quay đầu lại, tươi cười chạy tới bên anh, rồi nhào vào ngực của anh. Anh hơi sửng sốt, sau đó ôm chặt cô.

“Cậu nhỏ, em đói.” Dương Thính Vũ cọ cái đầu nhỏ vào ngực anh, nũng nịu. Đối với cô, đây là nơi mơ ước, dự tính thời thơ ấu không kịp thực hiện.

Dương Trấn nhếch môi, đè xuống đáy lòng vẻ lo được lo mất, “Được, đi ăn cơm.”

“Cái đó… Hẳn là làm như vậy nhỉ?” Buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc vào trên người chiếc tạp dề màu hồng phấn, một tay cầm muôi, một tay lật sách dạy nấu ăn, Dương Thính Vũ nhíu đôi lông mày khả ái, nghiên cứu cách nấu súp miso của Hàn Quốc.

“Sao vậy? Anh đến…” Dương Trấn ở bên ngoài phòng bếp nhìn hơn nửa ngày trời, anh vội vàng muốn đi vào giúp cô.

“Ơ, ơ, ơ… Không cho anh vào đây!” Dương Thính Vũ lập tức quay đầu ngăn cản người đàn ông chuẩn bị bước vào, “Em nói rồi, bữa cơm này là do em làm cho anh ăn, anh ở bên ngoài đợi nhé.”


Nếu sớm biết nấu cơm khó như thế cô sẽ không ăn nói ba hoa. Cô nói rằng, hai người từng chơi qua trò chơi gia đình, mặt khác để thể hiện cho anh thấy sự hiền thục, khéo léo của mình, thế là, cô nhấn mạnh phải về nhà tự nấu cơm cho anh ăn.

Nhưng kết quả… chỉ thấy rõ cô không giỏi việc nội trợ bao nhiêu.

Hu hu hu, rõ ràng cô thấy Mạn Mạn nấu cơm rất dễ mà, tùy tiện đều có thể làm ra một số món không tồi.

Chiếc muôi trong tay bị người phía sau lấy mất, ném quyển dạy toàn bộ công thức nấu món Hàn Quốc, Dương Trấn kéo cô vào ngực, “Anh không thích ăn những… thứ này.”

“Vậy anh muốn ăn cái gì hả?” Dương Thính Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, tuy chỉ lướt qua ẩm thực Hàn Quốc, nhưng cô cũng không thích.

“Anh cảm thấy món ramen không tồi.” Anh nói ramen, vì cách làm mì ramen Hàn Quốc cũng giống với mì tôm.

“Nói dối!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô bị anh chọc cười.


“Ừm…” Dương Trấn dường như suy nghĩ sâu xa, ngẫm nghĩ lại nói: “Cái đó, ăn em cũng không tồi.” Dứt lời, anh còn rất nghiêm túc kéo bàn tay nhỏ của em lên miệng gặm cắn.

Dương Thính Vũ xoay người, híp mắt cười nhìn anh, “Cái đó, anh muốn ăn vậy sao? Chưng? Kho tàu? Hay xào cay?”

Đồng tử của người đàn ông trầm xuống, lắc đầu cười không đứng đắn: “Kéo sợi[1].”

[1] Kéo sợi/nhả tơ: Món ăn làm theo kiểu này sẽ có sợi đường kéo thành sợi tơ mỏng bám ở ngoài đồ ăn, màu cánh gián rất là giống món kho nhưng mà nó ngọt hơn, trông giống mấy món tẩm đường của Việt Nam.

“Hả?” Cô không hiểu.

“Như vậy mới đủ ngọt.” Nói xong, anh với tay lấy hủ đường ở phía sau Dương Thính Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui