Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em

Tô Minh đợi khoảng mười mấy phút, sau khi thấy bài đăng của mình đã được kiểm duyệt xong rồi thì đi tắm rồi đi ngủ.

Còn cái người bên nhà đối diện thì lại vô cùng hiếm thấy mà mất ngủ.

Trâu Bắc Viễn cảm thấy mình làm thế này chỉ đơn thuần là vì thấy tò mò thôi. Hắn nạp tiền vào tài khoản Quả Tương comic xong thì xem hết lại "Mưu thỏ quỹ sói" một lượt, xem mãi tới tập mười lăm. Lang Giác đang bị lão quốc vương Thỏ hãm hại tống vào tù, Thố Tranh đã lén thả hắn ra ngoài rồi hai người cùng nhau chạy trốn khỏi hoàng cung. Sau nữa thì hết rồi, phải đợi lần update vào mười hai giờ tối nay.

Còn một tiếng nữa là đã tới mười hai giờ rồi.

Trâu Bắc Viễn lại ấn mở một bộ truyện tranh khác của Sơ Vũ Minh Kim lên xem. Đây là một bộ có nội dung là hiện đại đô thị, trong khung giới thiệu ngắn gọn có ghi rõ thuộc tính công thụ. Trâu Bắc Viễn phải mất một phút mới hiểu được công thụ có nghĩa là gì rồi kéo xuống xem tiếp.

Nội dung của bộ này còn táo bạo hơn nữa, mở đầu của tập một đã là cảnh hai người đàn ông hôn nhau. Cảnh hôn nhau được miêu tả vô cùng chi tiết, môi lưỡi dây dưa thế nào, nước bọt kéo tơ giữa cả hai, cơ thể dán sát chặt vào nhau ra sao...

Trâu Bắc Viễn chỉ xem được vài khung tranh thôi đã phải vội vàng thoát ra, vứt điện thoại qua một bên, cái cảm giác khó tả trong lòng kia mãi không tan biến được. Hắn vò rối tóc, cởi áo ra rồi đi vào trong nhà tắm.

Tắm xong đi ra đã là mười một giờ năm mươi lăm phút, hắn cầm điện thoại đi qua nằm lên giường, không tới mấy phút sau thì đã thấy được thông báo đăng tải của "Mưu thỏ quỹ sói".

Trên màn hình điện thoại đột nhiên nảy ra một dòng thông báo của hệ thống: "Thư Quân Nhất Mặc đã donate Giỏ trái cây x5 cho "Mưu thỏ quỹ sói".

Sau đó thì thông báo của hệ thống biến thành hình một ngôi sao rơi xuống trên bảng bao nuôi của độc giả bên phải màn hình. Trâu Bắc Viễn nhìn thấy top 1 trên bảng bao nuôi là độc giả có ID tên Thư Quân Nhất Mặc kia.

Bảng bao nuôi rất dài, kéo mãi mà không thấy cuối. Hắn nhìn thấy một nickname của một độc giả ở top 117 tên là "Tĩnh à anh Nam đây".

Trâu Bắc Viễn:...

Trâu Tĩnh Nam thật sự rất dễ nhận ra. Nghĩ tới đây thì hắn bỗng dưng khựng lại, Sơ Vũ Minh Kim... Tô Minh?*

*Sơ (Shu) Vũ Minh (Ming) Kim; Tô (Su) Minh (Ming).

Cái bút danh trùng hợp thế này và cả nét chữ quen thuộc kia, tất cả gần như đang khẳng định cho sự nghi ngờ của Trâu Bắc Viễn, đáp án kia đã cực kì rõ ràng.

Sơ Vũ Minh Kim chính là Tô Minh đúng không?

Tâm trạng của Trâu Bắc Viễn vô cùng phức tạp, chẳng lẽ là anh ấy thật sao? Nhưng mà... sao lại có thể là anh ấy được cơ chứ? Tô Minh là một người trông hệt như một ly nước trắng vậy, ngay cả khi bị người khác sờ mó trong quán bar một cái thôi đã nóng nảy tới động tay động chân rồi.


Sao có thể là anh ấy được?

Đợi tới khi sực tỉnh lại thì ngón tay hắn đã vô thức ấn vào tập mười sáu rồi.

Mưa lớn, trong khu rừng tối đen như mực, thỏ và sói cùng nhau trốn trong một cái hang núi nhỏ hẹp. Con thỏ vô cùng tin tưởng và ỷ lại vào sói con, không có chút phòng bị nào mà vùi vào trong lòng của sói con ngủ say mất.

Lúc Trâu Bắc Viễn thấy sói con muốn ăn luôn con thỏ thì trong lòng cũng thấy hồi hộp theo. Sau đó lúc con thỏ tỉnh lại thì Trâu Bắc Viễn lại nghĩ, con thỏ này chắc chắn là đang giả vờ. Sói con tưởng là con thỏ ngốc vậy thôi chứ thật ra con thỏ này rất thông minh.

Sau đó đến đoạn con thỏ muốn liếm lông cho sói con thì được vẽ rất đáng yêu, Trâu Bắc Viễn xem mà cười tủm tỉm. Nhưng mà xem một lúc thì hắn lại thấy sai sai... Liếm một hồi đến xuống dưới, khung cảnh bỗng dưng trở nên vô cùng mập mờ.

Hắn vừa nghĩ cái thứ gì thế này vừa không nhịn được xem tiếp từng ô kế.

Mười mấy khung tranh miêu tả vô cùng tỉ mỉ, cuối cùng dừng lại trên vệt dịch trắng trên mặt con thỏ. Con thỏ thè lưỡi ra, liếm sạch dịch thể dính bên khoé môi vào miệng.

Trâu Bắc Viễn ấn mạnh tắt màn hình điện thoại đi, vội vàng hít thở sâu vài hơi.

Hắn cực kì chắc chắn về xu hướng tính dục của mình, với lại nhân vật chính trong truyện này ngay cả con người còn không phải nữa, chỉ là hai con động vật mà thôi. Vì vậy chỉ có thể trách tác giả truyện tranh này vẽ quá tốt rồi.

||||| Truyện đề cử: Hồ Điệp Xuyên Hoa |||||

Đây rốt cuộc có phải là Tô Minh vẽ hay không đây? Nếu như là anh ấy vẽ...

Trâu Bắc Viễn lại bắt đầu nghĩ tới một vấn đề khác: Nếu như đây là Tô Minh vẽ, vậy tại sao anh ấy có thể vẽ được tốt thế này nhỉ?

-

Hôm sau hơn chín giờ sáng, Tô Minh ngủ tới lúc tự tỉnh lại. Hiếm khi anh ngủ được ngon thế này, còn tưởng là cơ thể mình vừa reset lại rồi thì cơn đau trên vai cũng sẽ dịu bớt đi một chút, vậy mà cảm giác hình như còn nghiêm trọng hơn nữa rồi.

Do anh không nói chuyện được nên khi đi khám cần phải nói chuyện thì rất bất tiện, chỉ đành nhắn tin cầu cứu Trần Mộc Siêu: [Hôm nay có rảnh đi bệnh viện với em một chuyến không?] Anh cần Trần Mộc Siêu làm người phiên dịch thủ ngữ giúp anh.

Trần Mộc Siêu không trả lời, chắc là vẫn còn chưa dậy. Tô Minh đi đánh răng rửa mặt xong mới nhận được tin nhắn của anh ta: [Nãy đang lái xe, mày bị sao rồi?]


Tô Minh: [Đau vai... Sắp què luôn rồi...]

Trần Mộc Siêu: [Được, mày lấy số trước đi. Bản mẫu của cuốn sách tranh kia đã có rồi, bây giờ anh qua bên nhà xuất bản lấy cái, lát nữa đem qua cho mày xem luôn.]

Anh ta đang nói tới một project từ thiện mà anh ta và Tô Minh cùng nhau thực hiện, series sách tranh tuyên truyền về việc nên sớm chữa trị cho trẻ có chướng ngại về thính lực, Tô Minh phụ trách hai tập trong đó.

Tô Minh: [Ok, em đợi anh ở nhà nha.]

Vẫn còn sớm, Tô Minh lấy số qua điện thoại rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa sáng. Nhìn qua thử thì thấy chắc là Trâu Bắc Viễn vẫn còn đang ở nhà, vậy nên lúc nấu bữa sáng anh đã làm nhiều hơn phần một người.

Trâu Bắc Viễn không ngủ ngon được cả đêm, vừa nhắm mắt là cái cảnh của thỏ và sói trong hang núi lại hiện lên, và cả cái tấm postcard có rating 18+ quá dữ kia.

Hắn lăn qua lộn lại trên giường, mãi tới ba giờ sáng mà vẫn không ngủ được. Thế là lại bò dậy lượn hết một vòng list truyện của Sơ Vũ Minh Kim, cố tìm ra chút dấu vết gì đó có liên quan hoặc không liên quan của tác giả này và Tô Minh.

Cuối cùng thì hắn cũng tìm được Weibo của tác giả.

Weibo của Sơ Vũ Minh Kim lấy tên bút danh của anh luôn, bài đăng gần đây nhất là bài share lại tin xuất bản "Mưu thỏ quỹ sói".

Đa số bài đăng trên Weibo của anh đều là share lại để tuyên truyền, thỉnh thoảng thì đăng một vài bức tranh anh vẽ. Trâu Bắc Viễn lướt Weibo của anh tới bài đăng của năm năm trước mà vẫn không tìm ra được chút thông tin nào có thể chứng minh thân phận của anh được.

Ngược lại thì hắn biết được tác giả này thật sự rất hot, bên dưới bài đăng share lại tin xuất bản kia có tới hơn cả trăm nghìn bình luận.

-

Trâu Bắc Viễn cảm thấy mình hơi không được bình thường rồi, sáng sớm ngủ dậy xong thì nhìn chằm chằm trần nhà ngây người nằm đó.

Điện thoại reo lên hai tiếng, hắn cầm lên xem thử thì thấy là Tô Minh.

Tô Minh gửi một tấm ảnh qua, là bánh rán trứng hành, cháo khoai từ được tán rất nhuyễn, còn có cả một nhúm đồ ăn kèm.

Tô Minh hỏi hắn: [Có muốn ăn không?]


Cái đĩa đựng bánh rán trông rất quen mắt, là cái đĩa mà Trâu Bắc Viễn đã bế Tô Minh lên lấy đó.

Hương thơm của mấy món cơm nhà như thể đang bay ra khỏi màn hình, Trâu Bắc Viễn nhìn mà cũng thấy đói đói. Thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên trỗi dậy một cảm xúc là lạ lại khiến cho hắn hơi không dám đi gặp Tô Minh.

[Không được rồi, tôi...] Trâu Bắc Viễn gõ mấy chữ xong lại xoá đi mất, làm tới làm lui mãi cuối cùng hắn nói: [Ăn.]

Tô Minh trả lời ngay tức khắc: [Ừ, đợi cậu đấy.]

Hôm nay Tô Minh mặc một cái áo tay ngắn màu hồng nhạt khá rộng rãi, chất vải mềm mại, tóc thì thoải mái xõa ra, cả người anh toát ra một cảm giác khiến cho người khác thấy vô cùng dễ chịu khi ở cùng anh. Anh mở cửa ra nhìn Trâu Bắc Viễn, mỉm cười rồi làm khẩu hình chào Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn cũng chào lại nhưng không nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, tầm mắt hắn dịch xuống rơi lên trên cái áo của anh.

Trước giờ hắn không hề có suy nghĩ phiến diện gì với đàn ông mặc đồ màu hồng, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận là Tô Minh mặc thế này thật sự rất đẹp.

Chén đũa đã được bày sẵn, Trâu Bắc Viễn kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Tô Minh.

Hôm nay hắn không chủ động bắt chuyện, Tô Minh cũng không lấy sổ lò xo qua đây viết chữ. Cả buổi ăn này được ăn trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Người đối diện cúi đầu xuống ăn cháo, hàng lông mi vừa dài vừa dày cũng cụp xuống theo. Ánh đèn bên trên bàn ăn chiếu lên gương mặt anh, tạo thành bóng râm dưới mi mắt anh, trông anh lúc này vô cùng trong sáng và dịu ngoan.

Tô Minh cảm nhận được ánh mắt của Trâu Bắc Viễn, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi khó hiểu:?

Máy xay đã xay cháo khoai từ rất nhuyễn, đặc sánh, dịch thể trắng sữa dính trên khoé môi Tô Minh, anh thè lưỡi ra liếm liếm. Cái lưỡi mềm mại vươn ra khỏi đôi môi xinh đẹp, đè lên khóe môi, từ từ cuốn hết dịch thể màu trắng đục vào trong miệng, đôi môi cũng bị liếm tới trơn ướt, bóng loáng.

Trong đầu Trâu Bắc Viễn nổ bùm một cái, giống như vừa có thứ gì đó nổ tung, hắn cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người đều đang xộc hết lên mặt. Tô Minh thấy mặt hắn đột nhiên đỏ chót thì lo lắng hỏi hắn có phải bị dị ứng với khoai từ không, còn đưa tay qua muốn sờ lên mặt hắn nhưng lại bị hắn phản ứng cực kì mạnh né đi.

Tô Minh:???

Đúng lúc này thì chuông cửa reo lên, Tô Minh vô cùng khó hiểu nhìn Trâu Bắc Viễn vài cái rồi mới đứng dậy đi ra mở cửa.

Trần Mộc Siêu đi vào, quen đường quen nẻo lấy dép thay ra. Tô Minh dùng thủ ngữ nói với anh ta: Sói con cũng đang ở đây, em mời cậu ấy qua đây ăn sáng.

Trần Mộc Siêu nhìn vào trong phòng ăn một cái, vừa khéo Trâu Bắc Viễn cũng đang xoay đầu lại nhìn qua đây. Trần Mộc Siêu vô cùng tự nhiên giơ tay lên chào hắn, Trâu Bắc Viễn cũng gật gật đầu tỏ ý chào lại.

Vai của Tô Minh đau nên lúc dùng thủ ngữ thì cánh tay trái không nhấc lên được, thế nhưng ngón tay anh cử động cực kì nhanh, anh hỏi Trần Mộc Siêu: Anh đã ăn sáng chưa?

Trần Mộc Siêu nói: "Anh ăn rồi, mấy đứa ăn đi."


Về lại bên bàn ăn, Trần Mộc Siêu kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tô Minh, đặt cuốn tranh sách lên bàn.

Tô Minh vừa ăn vừa nhìn Trần Mộc Siêu mở cuốn tranh sách ra rồi nói với anh: "In đẹp lắm, hai tập mày vẽ này anh thấy là in đẹp nhất đó."

Tô Minh sấn qua xem cùng, màu sắc khi in ra vẫn hơi hơi lệch so với màu trên máy tính. Anh khẽ cau mày, gõ gõ trên trang giấy rồi khua tay với Trần Mộc Siêu: Bị lệch màu.

"Chắc chắn là phải lệch thôi, cái này hết cách rồi. Nhưng mà màu này trông cũng được mà, hơi tươi một chút thì trẻ con lại càng thích hơn."

Trâu Bắc Viễn đột nhiên lên tiếng: "Đây là do Tô Minh vẽ sao?"

"Ừ." Trần Mộc Siêu vừa nói vừa gấp quyển sách tranh lại đưa cho Trâu Bắc Viễn: "Đm vẽ đẹp lắm á, tôi còn thấy ghen tị nữa đây này, cậu xem thử đi."

Trâu Bắc Viễn nhận lấy, nhìn thấy tên của sách là "Mình có một đôi tai nhỏ đặc biệt". Trên bìa là một đứa trẻ đeo ốc tai điện tử, bên dưới tên sách có in tên tác giả: Tô Minh.

Cách lên màu bên trong nhìn rất sáng sủa, phong cách vẽ không thể gọi là chi tiết lắm nhưng cả nhân vật và background đều rất đáng yêu, khác hoàn toàn với truyện tranh hắn xem tối qua.

Nhưng mà hắn không biết là, đối với hoạ sĩ đã thạo nghề thì thỉnh thoảng thay đổi phong cách vẽ không phải là chuyện gì khó.

Quyển sách tranh không dày, nội dung là thường thức phổ cập về cách hoạt động của ốc tai điện tử cho trẻ con xem. Hắn nhanh chóng xem hết rồi trả lại cho Trần Mộc Siêu: "Đúng là vẽ rất đẹp, cốt truyện cũng rất thú vị."

"Nhỉ?" Trần Mộc Siêu thật lòng thật dạ nói: "Thoại cũng là do thầy Tô tự viết đó, nó giỏi thật đấy."

Trâu Bắc Viễn hỏi Trần Mộc Siêu: "Bình thường Tô Minh toàn vẽ thể loại này sao?"

Tô Minh nghiêng đầu qua nhìn Trần Mộc Siêu một cái, ánh mắt này không có hàm ý gì, nhưng Trần Mộc Siêu nhớ lại lời Tô Minh nói lần trước. Nếu như để cho Trâu Bắc Viễn biết anh vẽ truyện tranh 18+ thật thì chắc là sẽ tuyệt giao mất, trả lời lấp lửng: "Ừm, chủ yếu nó hay vẽ sách khoa học thường thức đó."

Truyện tranh 18+ cũng miễn cưỡng được coi là một loại sách khoa học thường thức nhỉ...

Trong lòng Trâu Bắc Viễn bỗng dưng thấy nhẹ nhõm, có cảm giác như kiểu quả nhiên là thế mà, Tô Minh vẽ kiểu truyện tranh thế này mới hợp lý chứ.

Hắn quay đầu qua nhìn về phía Tô Minh, Tô Minh cũng nghiêm túc nhìn lại hắn, bốn mắt giao nhau như có lời gì đó muốn nói. Nhưng Tô Minh không đi lấy giấy bút mà cũng không lấy điện thoại ra, chỉ chậm rãi rũ mắt xuống, rời tầm mắt đi, cúi đầu ăn một miếng cháo trắng sữa.

- ------------

Nhị Sư Thúc:

Thầy Tô: Đúng vậy, truyện tranh 18+ thuộc thể loại sách khoa học thường thức mà. (Vững tin)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận