Hề Mạn không thân thiết với Giản Chước Bạch cho lắm.
Lúc học cấp ba, anh là một thiếu niên choai choai đúng nghĩa, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ ông đây cứ thích quấn lấy em như thế đấy, để xem em làm gì được tôi.
Bây giờ, sau khi từ nước ngoài về, cuối cùng cũng coi như không còn hung hăng, bá đạo như ngày nào nữa. Thế những mỗi lời anh nói ra cũng đủ khiến Hề Mạn xám mặt, chọc cho cô tức phát điên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước giờ, Giản Chước Bạch luôn là người có tính tình ngay thẳng, dù làm chuyện gì cũng chưa bao giờ quanh co lòng vòng. Qua hai lần gặp mặt này, có lẽ anh sẽ không còn quan tâm đến cô nữa.
Vốn dĩ Hề Mạn chưa bao giờ cảm thấy, Giản Chước Bạch thật sự có ý gì đó với mình.
Lúc trước, chẳng rõ vì sao anh lại theo đuổi cô nữa. Chắc có lẽ là do bản thân anh không thích học hành, ở trường nhàn rỗi quá đâm chán, cho nên mới tự kiếm việc để làm. Điển hình là việc anh ra nước ngoài sau này mà không nói với cô tiếng nào đã góp phần chứng minh suy nghĩ ấy của cô là đúng.
Nhưng lạ là ở chỗ, sao bây giờ người này lại trở nên tự tin đến thế cơ chứ, tự tin đến mức cho rằng cô vẫn còn có ý với anh?
Chẳng lẽ anh cảm thấy, chuyện anh theo đuổi cô một cách rầm rộ lúc trước sẽ trở thành ký ức không thể xóa nhòa của cô trong suốt mấy năm qua, khiến cô phải nhớ mãi không quên cho đến tận hiện tại ư?
Cũng có thể anh suy nghĩ thế lắm!
Hề Mạn thừa nhận, năm đó bỗng nhiên nghe được tin Giản Chước Bạch ra nước ngoài, cô cảm thấy không quen trong suốt một quãng thời gian rất dài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người luôn vây quanh mình bỗng dưng biến mất, dù có là ai cũng cảm thấy không quen và cần thời gian để thích ứng.
Thế nhưng tính đến bây giờ, đã bảy năm trôi qua rồi.
Nếu anh không xuất hiện thêm lần nữa, có lẽ cô đã quên luôn việc có người như vậy tồn tại trên đời này.
Lúc Giản Chước Bạch đi, thậm chí còn không nói lấy một lời từ biệt với cô.
Nói cho cùng thì giữa bọn họ chẳng có chút tình cảm nào, đến cả tình bạn bè bình thường còn không có, thử hỏi cô có nhớ nổi anh không?
Hề Mạn cố tống hết mớ suy nghĩ liên quan đến Giản Chước Bạch ra khỏi đầu, để bản thân mình nghĩ về chuyện gì đó vui vẻ hơn.
Cô cầm điện thoại di động, mở album ảnh ra và ngắm nghía kỹ càng từng tấm một.
Vừa rồi cô đã chụp ảnh chiếc nhẫn kim cương này.
Nhìn tấm ảnh, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra vào vài ngày tới, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt của cô thêm lần nữa.
Sau chuyện của nhà họ Hề, con tim của Hề Mạn đã không thể chịu thêm bất cứ cơn sóng lớn nào nữa.
Bây giờ cô chẳng có ước mong gì khác, ngoài việc có thể sống yên ổn qua ngày, chỉ cần có thế là cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Anh ba là người duy nhất đứng ra che chở, bao bọc cô lúc cô rơi vào đường cùng.
Có thể kết hôn với anh ba, hai người họ ở bên nhau mãi mãi là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
…
Khu biệt thự Thủy Minh Loan, trên sân thượng của một tòa biệt thự ở phía Đông Nam, Giản Chước Bạch đang đứng đón gió.
Anh rít một hơi thuốc lá, theo động tác phun ra nuốt vào của anh thì làn khói trắng xanh tỏa ra, tản đi theo cơn gió.
Giản Quý Bạch cầm chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly bước từ trong thang máy ra, anh ấy khẽ cau mày, nói với giọng điệu hững hờ: "Oắt con kia, chẳng phải em nói muốn cai thuốc à, sao lại hút nữa rồi?"
Giản Chước Bạch dập tắt điếu thuốc, nói với anh trai mình: "Nào có chuyện bỏ thuốc dễ dàng thế?"
"Cũng phải." Giản Quý Bạch nhìn anh một cái, sâu xa nói: "Giống như một số người nào đó, một khi khắc cốt ghi tâm sẽ không thể quên đi một cách dễ dàng được."
Anh ấy giương mắt nhìn về phía tòa biệt thự nào đó ở phía trước, tiếp tục nói: "Đó là nhà của Thẩm Ôn, anh và cậu ta ở cùng một khu biệt thự, bình thường hay đụng mặt nhau lắm."
Giản Chước Bạch không đáp lời, Giản Quý Bạch tự rót hai ly rượu: "Trong nhà cậu ta có một cô gái, đó là người em không quên nổi chứ gì?"
Giản Chước Bạch nghe đến đây bèn quay đầu nhìn sang.
Giản Quý Bạch khịt mũi cười một tiếng, vừa đưa rượu cho Giản Chước Bạch vừa nói: "Anh đây thường xuyên bị thấy cô của em mời em ấy đến trường nghe dạy dỗ. Hơn nữa, anh trai em là anh đây đâu có phải người điếc, chẳng lẽ lại không biết chút gì? Ban đầu anh không quan tâm lắm, bởi vì anh cho rằng em cố ý kiếm chút chuyện ở trường để gây sự với anh."
Nhấp một ngụm rượu, Giản Quý Bạch bắt đầu kể lại chuyện ngày trước: "Ba mẹ đi rồi, hai anh em mình tuổi còn trẻ, chuyện làm ăn của Giản Thị bị các bác các chú nắm giữ. Em không chịu nổi chuyện anh kết thông gia với nhà họ Mộ chỉ vì muốn giành quyền lực, cảm thấy anh như đang vay nặng lãi, đến cả hạnh phúc hôn nhân của mình cũng bằng lòng vứt bỏ, thế nên ngày nào em cũng quấy phá. Khi ấy em phá quá trời quá đất, khiến anh vô cùng tức giận."
Giản Chước Bạch cảm thấy hơi xấu hổ: "Xin lỗi anh, khi ấy còn nhỏ nên em chưa hiểu chuyện khiến anh phải lo lắng rồi."
Để biểu đạt sự áy náy của bản thân, anh ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Giản Quý Bạch lại rót thêm cho anh ly nữa: "Thật ra cũng chẳng quấy phá được bao lâu, anh nhớ là bắt đầu từ học kỳ hai của năm lớp 11, em bỗng dưng ngoan ngoãn đi học, thậm chí còn bảo anh mời gia sư cho em, cuối tuần cũng nhốt mình trong phòng học đến tận nửa đêm. Lúc ấy trong lòng anh thấy mừng lắm, cảm thấy em lớn rồi, tương lai chắc chắn có thể thi đậu vào một trường đại học tốt, sau khi tốt nghiệp về công ty giúp anh, mọi chuyện sẽ ngày một tốt lên. Ai ngờ mọi chuyện sau đó lại rối loạn đến mức ấy, buộc anh phải đưa em ra nước ngoài."
Giản Quý Bạch nhìn về phía cậu em trai đang yên lặng uống rượu: "Lúc trước em quyết định cố gắng học tập là vì Hề Mạn phải không?"
Giản Chước Bạch run lên, anh ngửa cổ uống cạn sạch ly rượu thứ hai.
"Uống ít thôi." Giản Quý Bạch không rót thêm rượu cho anh nữa: "Biết em không buông bỏ được người ta, những năm này anh cho rằng nếu em ấy gặp phải chuyện gì khó khăn anh sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể. Chẳng qua là Thẩm Ôn bảo vệ em ấy rất tốt, chẳng cho anh chút cơ hội nào."
Nói chuyện đến đây, bỗng dưng bầu không khí có cảm giác khá nặng nề.
Giản Quý Bạch chuyển đề tài, vỗ vai em trai bảo: "Nhưng những chuyện ấy cũng chẳng còn quan trọng nữa, anh trai em đã nghe ngóng giúp em được một tin tức rất có ích."
Giản Chước Bạch nhìn anh ấy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Giản Quý Bạch nói: "Người ta đồn rằng Thẩm Ôn và Hề Mạn là một cặp, tình cảm mặn nồng, việc kết hôn cũng gần kề ngay trước mắt. Nhưng trên thực tế, hai người họ chỉ ở cùng nhau dưới một mái nhà mà thôi, trước giờ chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương. Anh cảm thấy, cũng lắm thì hai người họ cũng chỉ được coi là bạn cùng phòng, vì thế cho nên em không phải là người thứ ba chen chân vào mối tình của họ. Nếu đã yêu thì cứ dũng cảm mà theo đuổi!"
Giản Chước Bạch khẽ chớp mắt, thoáng nhìn về phía Giản Quý Bạch: "Sao anh biết chuyện của hai người họ?"
"Đương nhiên là Thẩm Yến nói cho anh biết rồi, cậu ấy nói rằng chính miệng Thẩm Ôn nói với ông cụ Thẩm như thế." Giản Quý Bạch tiếp tục kể lể: "Sau này, người nắm quyền của tập đoàn Bạc Thương, nếu không phải Thẩm Yến thì cũng là Thẩm Ôn. Vì vậy ông cụ Thẩm vô cùng quan tâm đến cuộc sống riêng tư của hai đứa cháu này. Thẩm Ôn ở cùng một cô gái không danh không phận, đương nhiên ông cụ Thẩm phải gặp mặt hỏi cho ra nhẽ."
Trong lòng Giản Chước Bạch hiểu rõ nhưng anh không nói gì.
Anh tự rót cho mình thêm một ly rượu, khẽ lắc lư rồi bảo: "Anh à, nếu Thẩm Yến và Thẩm Ôn tranh quyền, anh sẽ giúp Thẩm Yến chứ?"
"Thẩm Yến và anh lớn lên với nhau, đương nhiên anh sẽ giúp đỡ cậu ấy rồi."
"Thẩm Ôn cũng chẳng kém các anh mấy tuổi, chẳng lẽ người ta không lớn lên cùng các anh à?"
Giản Quý Bạch không trả lời mà hỏi lại: "Em không cảm thấy, danh tiếng của Thẩm Ôn tốt một cách thái quá sao? Không dối em chứ, từ nhỏ đến giờ, anh chưa bao giờ nghe thấy cậu ta làm bất cứ chuyện gì sai trái, dù chỉ là một chút thôi."
Cũng có thể là vì anh ta là một con người hoàn hảo không chút tỳ vết, hoặc cũng có thể là vì lòng dạ của anh ta quá sâu.
Giản Quý Bạch tin rằng hễ là con người thì chẳng có một ai hoàn hảo cả.
Giản Chước Bạch nở một nụ cười thoải mái.
Về điểm này, hai anh em họ có cùng quan điểm.
Anh vẫn đang nghĩ, lúc nhà họ Hề sa sút, tại sao một người coi trọng danh tiếng như Thẩm Ôn lại nhận Hề Mạn về nuôi, rốt cuộc là vì sao lại như thế?
Giản Chước Bạch tạm thời chấp nhận giả thiết rằng vì ba của hai người bọn họ quen biết nên hai người có tình cảm thanh mai trúc mã với nhau.
Nhưng nếu Thẩm Ôn đã để ý đến chuyện kinh doanh nhiều năm như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ là một người luôn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Cũng mới gần đây thôi, Giản Chước Bạch đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nhà họ Thẩm có ba người con trai, người con trai cả là ba của Thẩm Yến đã qua đời.
Gia đình của người con thứ hai đã rời khỏi con đường làm ăn của nhà họ, thế nhưng vẫn hỏi han về tình hình kinh doanh.
Bây giờ chỉ còn lại mình người con thứ ba, người này là Thẩm Thanh Thái, ba của Thẩm Ôn, đang ở bên cạnh ông cụ Thẩm để làm tròn chữ hiếu.
Thẩm Thanh Thái và chủ tịch Hề có quan hệ thân thiết với nhau, sau khi nhà họ Hề gặp chuyện không may, Thẩm Thanh Thái chỉ lo bản thân không thể tránh xa được nhà họ Hề. Ông cụ Thẩm sẽ không giao nhà họ Thẩm vào tay Thẩm Thanh Thái nhưng vẫn muốn chọn người thừa kế trong đám cháu thế nên đó là nguyên nhân vì sao cũng có thể thấy được vài chuyện.
Đúng lúc này, Thẩm Ôn đứng ra.
Vì tình cảm thanh mai trúc mã, người này kiên trì đứng ra thu nhận Hề Mạn, không tiếc cắt đứt quan hệ với ba mẹ đủ để cho mọi người thấy anh ta là một con người có tình có nghĩa, không hề giống với người ba ngu ngốc của anh ta.
Trong lòng ông cụ Thẩm, trọng tình trọng nghĩa là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đưa ra quyết định.
Bởi vì chỉ có để người như vậy quản lý nhà họ Thẩm mới đối xử tốt với những người còn lại của nhà họ Thẩm.
Nếu như Giản Chước Bạch đoán không sai thì từ khi Thẩm Ôn bắt đầu giúp đỡ Hề Mạn, anh ta mới chính thức được ông cụ Thẩm cân nhắc để trở thành người thừa kế dự bị của nhà họ Thẩm.
Giản Chước Bạch bỗng nhớ tới chuyện ở Tần Lan các lúc trước, Thẩm Ôn tìm đến mình muốn bàn chuyện, bèn nói: "Anh à, nếu anh giúp đỡ Thẩm Yến trong chuyện làm ăn, khi ấy nhà họ Giản sẽ đối đầu với Thẩm Ôn. Nhỡ bây giờ, Thẩm Ôn muốn hợp tác với em thì sao?"
"Thẩm Ôn tìm đến em nói muốn hợp tác à?" Giản Quý Bạch cảm thấy khó mà tin nổi, bật cười thành tiếng: "Chắc cậu ta không biết chuyện em nhớ thương người bên cạnh cậu ta chứ gì? Chẳng qua là loại người như cậu ta cũng chẳng có tình cảm gì nhiều với Hề Mạn đâu. Em lấy Hề Mạn ra để bàn điều kiện với cậu ta đi, biết đâu cậu ta lại thật sự đồng ý nhường Hề Mạn lại cho em."
Nghĩ đến đây, Giản Quý Bạch nghiêm túc nói: "Mối quan hệ giữa anh và Thẩm Yến chẳng liên quan gì đến em, em không cần phải dây dưa vào làm gì. Chuyện hôn nhân đại sự của em mới là chuyện quan trọng, dù có làm gì cũng có anh chống lưng cho em rồi."
Giản Chước Bạch nở nụ cười bất đắc dĩ, anh khẽ lắc ly rượu trong tay, đáp: "Dù em có khốn nạn đến mấy, cũng đâu đến nỗi lấy cô ấy ra làm giao dịch với Thẩm Ôn."
Giản Quý Bạch vui mừng gật đầu: "Anh biết ngay mà, em trai anh đâu có giống Thẩm Ôn."
Nhắc tới cục diện của nhà họ Thẩm, Giản Quý Bạch xúc động cảm khái: "Nếu muốn anh nói thì anh nói thẳng, cái ông cụ Thẩm kia cũng là một ông cụ chẳng ra làm sao, đâu nhất thiết phải để Thẩm Yến và Thẩm Ôn tranh giành đấu đá, phân chia năng lực cao thấp để mà làm gì. Dù có thế nào thì hai người họ cũng là anh em, đấu đá nhau nhiều chẳng phải sẽ khiến tình cảm sứt mẻ sao? Như anh đây này, vừa làm chủ tịch vừa làm tổng giám đốc, lúc nào cũng bận rộn đến nỗi không có thời gian để ở bên san sẻ với chị dâu em được. Bây giờ có em trở về, tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, anh có thể nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Nói gì thì nói cứ như hai anh em mình mới tốt, anh em đồng lòng, lợi nhuận cũng tăng cao."
Giản Chước Bạch cầm ly rượu dựa vào lan can, hứng gió thổi, chẳng mấy đứng đắn nói: "Em chẳng nhìn ra anh muốn chúng ta đồng lòng chỗ nào hết, chỉ thấy anh muốn ném phắt sạp hàng sang cho em, để bản thân đỡ phiền lòng thì có. Đừng tưởng em không biết, anh và chị dâu đang lên kế hoạch đi du lịch, ngay cả lộ trình cũng đã được lên kế hoạch cả rồi."
"Em còn biết cả chuyện đó nữa cơ à?"
"Cháu gái nhỏ của em nói cho em biết đấy."
Giản Quý Bạch bật cười: "Cái con bé Điềm Điềm này, đã nói là phải giữ bí mật rồi mà."
Cả hai đứng nói chuyện thêm một lúc, sau đó cùng vào thang máy xuống tầng.
Giản Quý Bạch: "Uống rượu rồi thì đêm nay ở lại đây đi, về Giản Khê Đình cũng chỉ có một mình, vắng vẻ lắm. Căn phòng ngày trước em ở vẫn còn đó, chị dâu em giữ lại cho em đấy, đồ đạc của em cũng vẫn còn ở đó cả."
"Vâng."
Giản Quý Bạch lại hỏi anh: "Trước kia giục em về nước, em còn nói bận chuyện làm ăn ở bên đó, bây giờ bỗng dưng ngoan ngoãn tự về, có phải là vì phát hiện ra việc không thể quên được mối tình kia nên muốn cướp Hề Mạn về chứ gì? Sao nào, đã có kế hoạch gì chưa?"
Giản Chước Bạch không nói gì, nhìn anh ấy một chút rồi bảo: "Không ngờ một ông lớn như anh cũng thích hóng hớt đến thế cơ à?"
"Thế nào gọi là hóng hớt, anh đây đang quan tâm em đấy. Người làm anh là anh đây đương nhiên mong em cưới vợ lập gia đình, hoàn thành chuyện đại sự cả đời."
Bước từ trong thang máy ra, Giản Quý Bạch và anh cùng đi về phía phòng khách: "Nếu em còn chưa nghĩ ra phải theo đuổi người ta thế nào thì anh có thể truyền thụ cho em chút kinh nghiệm của anh."
"Anh á?" Giản Chước Bạch ngồi xuống ghế sô pha, dựa về phía sau như không có xương.
Anh nhìn Giản Quý Bạch một lượt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá một phen, mấy chữ anh chẳng đáng tin hiện rõ mồn một trên gương mặt của Giản Chước Bạch.
Giản Quý Bạch giận đến nỗi bật cười: "Oắt con nhà em xem thường ai đó, bây giờ anh đây đang sống trong cảnh vợ chồng ân ái, nếp tẻ đủ cả đấy!"
Mộ Du Vãn đang làm một ít đồ ăn vặt trong bếp, nghe thấy tiếng nói chuyện, bèn bưng một ít đi ra bảo: "Bánh trứng rán phồng mới ra lò, hai anh em nếm thử xem mùi vị ra làm sao."
Cô ấy đang mặc tạp dề, mái tóc buộc kiểu đuôi gà đơn giản, trông vừa điềm tĩnh vừa dịu dàng, lúc cười lên càng có vẻ hiền lành, thân thiết.
Giản Chước Bạch ngẩng đầu nhìn qua nói: "Chị dâu à, anh em bảo anh ấy muốn truyền thụ kinh nghiệm cho em, dạy em cách cua gái. Chị cảm thấy, em có nên bái người thầy này không?"
Mộ Du Vãn nhìn Giản Quý Bạch, nghĩ một lát rồi nói: "Nếu em muốn học thật thì cứ nghe lời chị, anh ấy nói gì em cứ làm ngược lại, có lẽ sẽ mang đến hiệu quả tốt hơn đấy."
Giản Quý Bạch: "..."
Giản Chước Bạch nghe thế bật cười: "Anh, chị dâu em là người vô cùng dịu dàng, điềm tĩnh, vậy mà chị ấy cũng chẳng thể hài lòng với cách theo đuổi của anh, vậy anh cũng nên xem xét lại bản thân. May mà chị dâu em dễ tính, nếu không, chỉ sợ anh cũng chẳng có cơ hội để mà vợ chồng ân ái, nếp tẻ đủ cả."
"Em thì biết cái đếch gì!" Giản Quý Bạch lườm anh một cái, nắm tay Mộ Du Vãn đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa hỏi: "Đang làm gì thế, để anh giúp em."
"Em đang thử làm một ít đồ ăn vặt ấy mà."
"Trông được đấy, đợi anh chụp tấm ảnh đã, phải gửi cho cậu em vợ Mộ Du Trầm của anh một tấm mới được."
"Anh gửi cho em ấy làm gì?"
"Đây là bánh vợ anh làm, đương nhiên là để cho em ấy ghen tỵ rồi!"
"..."
Thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện truyền từ trong bếp ra, bầu không khí ấm áp, hạnh phúc đến nỗi không thể diễn tả được bằng lời.
Một mình Giản Chước Bạch ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn về phía màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Những năm ở nước ngoài này, anh thường xuyên tự ảo tưởng, nếu như một ngày nào đó anh và Hề Mạn cũng có thể được như anh trai và chị dâu thì tốt quá, khi ấy anh sẽ chẳng còn gì phải tiếc nuối nữa.
Anh đứng dậy, bước ra khỏi nhà, một mình đi bộ dọc theo con đường yên tĩnh của khu biệt thự này.
Gió lạnh thổi vào người khiến anh chếnh choáng, bước chân cũng bắt đầu chậm lại.
Không biết vì sao, anh lại bước đến cửa nhà của Thẩm Ôn.
Giản Chước Bạch ngạc nhiên một chút, không đi vào trong mà nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đi về phía trước.
Dường như chỉ cần anh không nhìn thì bên trong sẽ không xuất hiện những hình ảnh mà anh không muốn thấy.
Đi mãi đi mãi, anh có cảm giác có thứ gì đó đi theo phía sau mình.
Bước chân của Giản Chước Bạch dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía sau thì thấy một chú chó nhỏ lông dài không biết chui từ đâu ra.
Con chó nhỏ có một bộ lông xám trắng đan xen, nó rất gầy, toàn thân vô cùng bẩn thỉu.
Anh quỳ gối ngồi xổm xuống, dưới ánh đèn đường, bóng anh vừa khéo đổ lên người con chó nhỏ.
Giản Chước Bạch vươn tay muốn sờ nó, chó nhỏ bỗng hơi sọ hãi, nó nhút nhát lùi về phía sau, duy trì khoảng cách an toàn với anh.
Giản Chước Bạch buồn cười, hỏi: "Sợ tao sao? Vậy mày theo tao làm gì?"
"Một mình cô đơn lẻ bóng, ngay cả một người bạn cũng không có." Anh hất cằm, cảm thấy hứng thú mà nhìn nó: "Này người anh em, mày nói cho tao nghe một chút xem, sao mày lại biến thành một con cún tạp nham thế này?"
Chó nhỏ: ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...