Lãng mạn nồng cháy

Hề Mạn nhìn dáng vẻ anh lúc này, câu “khốn nạn” chưa kịp thốt ra đã bị cô cố gắng nuốt về.
 
Anh say rượu nhưng mà cô là người tỉnh táo.
 
Vừa rồi cô đang làm cái quái gì vậy? Nếu không phải Tích Dịch tự dưng sủa lên chắc có lẽ cô cũng không đẩy anh ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai má Hề Mạn ửng đỏ đến nỗi nóng ran, trong lòng rối như tơ vò, cô quay người chạy lên lầu.
 
Đến lúc cửa phòng ngủ được khoá trái, Hề Mạn tựa lưng lên cửa, trông cô hệt như một con cá suýt bị mất nước, há hốc mồm thở hồng hộc.
 
Đầu ngón tay chạm vào môi, chiếc hôn ban nãy còn vương vấn trong tâm trí, không tài nào xua đi được.
 
Sau một lúc, Hề Mạn đã bình tĩnh, cô nhớ tới lời mà Giản Chước Bạch nói khi nãy.
 
Nhắm mắt lại, tiếng bàn tán của những người nọ về bảy năm trước vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
 
… “Hào quang quanh người Giản Chước Bạch nổi bật đến thế, chúng ta nói chuyện với cậu ấy đều phải cẩn thận từng li từng tí. Nhưng cậu ấy thì nói cười đùa giỡn trước mặt cô ta, không hề có xíu vẻ kiêu ngạo nào. Có thể theo đuổi cô ta trong hai năm cũng không tệ rồi, vậy mà cô ta chẳng biết tốt xấu, còn trông chờ người ta nuông chiều cô ta mãi, tưởng mình là ai chứ? Bây giờ khiến người ta tức giận bỏ đi rồi nhỉ?”
 
… “Thứ sáu hôm đó trước khi Giản Chước Bạch rời đi, ở trong trường, cậu ấy không nói với Hề Mạn câu nào hết, lúc ấy tớ thấy đã nghi ngờ rằng giữa hai người họ có gì đó không đúng, còn tưởng họ chỉ cãi nhau thôi, chớ đâu có ngờ là Giản Chước Bạch rời đi ngay sau đó. Nói chuyện này không liên can tới Hề Mạn, tớ chả tin.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
… “Nhưng Giản Chước Bạch là cậu hai của tập đoàn Giản Trì, gia cảnh cũng đâu có thua kém Hề Mạn, tại sao phải dỗ dành cô ta suốt? Hề Mạn cứ ra vẻ không chừng mực thế, chắc chắn là khiến cậu ấy mất hết kiên nhẫn, cảm thấy chán rồi nên mới bỏ đi đó.”
 
… “Công trình của nhà họ Hề làm chết người, lúc này tiếng tăm cũng thối rữa, người người bên ngoài la gào đòi đánh, giờ cô ta khiến chỗ dựa tốt nhất là Giản Chước Bạch tức giận bỏ đi, về sau xem cô ta còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại trường.”
 
… “Sao lại mất mặt, bây giờ người ta vẫn còn cậu ba Thẩm của tập đoàn Bạc Thương che chở đó thôi, tớ nghe nói Thẩm Ôn vì muốn hỗ trợ cô ta mà quan hệ giữa anh ấy với cha mẹ rơi vào bế tắc.”
 
… “Chậc chậc, Hề Mạn đúng là có bản lĩnh, chẳng trách cô ta mãi không chịu chấp nhận Giản Chước Bạch thì ra là ăn trong bát ngó trong nồi.”
 
… “Tự nhiên tớ thấy, trong lúc cô ta khó khăn nhất mà bỗng dưng Giản Chước Bạch ra nước ngoài thì e là cậu ấy cũng chưa từng thích cô ta thật lòng.”
 
… “Rất có khả năng, nếu không thì bất kể ra sao, Giản Chước Bạch cũng sẽ không xuất ngoại ngay lúc này đâu. Sau khi ba mẹ Giản Chước Bạch xảy ra chuyện, cậu ấy cứ luôn trong trạng thái cà lơ phất phơ, học hành chẳng đâu vào đâu, có lẽ cậu ấy theo đuổi Hề Mạn cũng để đùa giỡn mà thôi, chả có rung động gì sất.”
 
… “Hề Mạn thê thảm thật, trong một đêm mà cô ta từ người có tất cả mọi thứ trở thành hai bàn tay trắng. Trải qua chuyện này có khác nào rơi từ thiên đường xuống địa ngục.”
 

… 
 
Quay về bàn đọc sách, Hề Mạn lấy cuốn sổ ghi chép tiếng Anh màu hồng trong ngăn kéo ra.
 
Ghi chú trong cuốn sổ rất chi tiết, chủ yếu viết về những điểm yếu mà Giản Chước Bạch hay mắc, cô đã thức nhiều đêm mới hoàn thành.
 
Lật giở từng trang ra sau, những mảnh vỡ kí ức trong tâm trí dần chắp nối với nhau, tạo thành một bức ảnh cũ kỹ ố vàng, bỗng một cơn gió thổi tới khiến những khung cảnh bất động trên ảnh trở nên sống động…
 
Lớp mười hai vừa khai giảng, trong lòng mọi người vẫn còn tâm trạng vui vẻ phấn khởi của kỳ nghỉ hè cách đó không lâu, bầu không khí trên lớp tự học buổi tối náo nhiệt ồn ã.
 
Thầy Cao chủ nhiệm lớp đẩy cửa bước vào, ông ấy chỉ tay lên lịch đếm ngược bên trên bảng đen: “Các em nhìn xem cách ngày thi đại học còn bao ngày nữa, tất cả học giỏi hết rồi hả?”
 
Cả lớp bỗng chốc im lặng như tờ.
 
Đúng lúc chuông tan học reo vang, thầy Cao bảo Văn Gia Chí ngồi ở vị trí chếch sau lưng Hề Mạn: “Lớp trưởng đến đây dán bảng điểm thi cuối kỳ năm lớp mười một lên tường, các em tự xem thử mình thi được bao nhiêu điểm.”
 
Hề Mạn thấy trong lòng nặng trĩu, xem ra lần này cô lại đứng thứ hai rồi.
 
Cô là lớp phó học tập, thành thích của cô với lớp trưởng Văn Gia Chí ngang nhau.
 
Có khi cô đứng nhất, có khi Văn Gia Chí đứng nhất.
 
Sau hai năm học cấp ba, cô đã biết rõ tính cách của thầy Cao.
 
Người nào đạt hạng nhất thì thầy gọi người đó lên dán bảng điểm.
 
Văn Gia Chí đi lên bục giảng, lấy keo nước đi dán bảng điểm.
 
Thầy Cao vừa ra khỏi lớp, các bạn học sinh chen chúc ùa tới, vây quanh cửa lớp đến mức con kiến cũng không chui lọt.
 
Hề Mạn muốn xem thử lần này thành tích của mình thấp hơn Văn Gia Chí mấy điểm, cô khiễng chân, nghểnh cổ ngó nghiêng mấy lần mà vẫn không thấy được.
 
Hề Mạn thở dài, đành quay lại chỗ ngồi, hậm hực nằm bò ra bàn, trông ủ rũ chán chường.
 
Bỗng nhiên, có người dùng đầu bút chọc vào lưng cô, Hề Mạn lười động đậy, đối phương tiếp tục kéo chùm tóc đuôi ngựa của cô.

 
Hề Mạn đang cáu kỉnh, cô biết là Giản Chước Bạch nhưng lúc này cô chẳng muốn để ý người nọ: “Đừng làm phiền tôi, nếu không tôi cắn cậu đấy!”
 
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ của cậu thiếu niên, dáng dấp Giản Chước Bạch cao, lúc nghiêng người về phía trước đã lướt qua bàn học dễ như trở bàn tay, anh ghé bên tai cô thấp giọng hỏi: “Cắn vào đâu?”
 
Hề Mạn cau mày, cầm cuốn sách trong tay giơ lên đầu Giản Chước Bạch, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo.
 
Trong trường, Hề Mạn nổi tiếng là cô gái có tính cách ôn hoà song Giản Chước Bạch luôn có khả năng khiến cô nổi cáu trong chớp mắt, quên mất phong thái của một cô thiên kim tiểu thư.
 
Nhưng sau này nhớ lại, Hề Mạn thấy khi đó mọi người nói cô tính tình tốt chủ yếu là vì nhà họ Hề khi ấy chưa sụp đổ, gia cảnh nhà cô tốt nên trong mắt những người đó, điểm nào của cô cũng tốt cả. Về sau, nhà họ Hề xảy ra chuyện, đủ thứ chuyện quấn lấy cô, thế là đâu đâu cũng thành điểm xấu.
 
Cậu thiếu niên thôi cười đùa, quay lại chỗ ngồi, giọng nói uể oải cất lên: “Không phải cậu muốn xem điểm sao, cậu quay lại đây, tôi chụp rồi nè.”
 
Ban nãy, cô chạy đi xem điểm, ấy mà cậu lại trông thấy.
 
Hai mắt Hề Mạn sáng lấp lánh, bất chợt quay người lại: “Ở đâu?”
 
Giản Chước Bạch cố ý giở trò xấu, anh chống khuỷu tay lên bàn học, đỡ cằm nhìn cô: “Hề Hề, nói đôi ba câu dễ nghe cho anh Chước nghe nào rồi tôi cho cậu xem.”
 
Hề Mạn duỗi cái eo lười biếng, thuận miệng lẩm bẩm một câu: “Anh Chước đẹp trai ghê!”
 
Giản Chước Bạch nheo mắt, nói với giọng điệu chắc nịch: “Cậu đang khen lấy lệ.”
 
“Sao thế, cậu thấy cậu xấu trai à? Thực tình tôi cũng cảm thấy vậy, khen cậu mà tôi thấy trái lương tâm mình quá.” Hề Mạn đưa tay ôm ngực, hai hàng chân mày nhíu chặt trông như rất đau khổ.
 
Giản Chước Bạch nhìn bộ dạng này của cô, sắc mặt anh sa sầm, trong giọng nói có nét lo lắng: “Cậu có sao không?”
 
“Sau này đừng bảo tôi khen cậu nữa, vừa nói dối là tôi thấy đau tim.”
 
“…”
 
Giản Chước Bạch bị cô chọc cười, trong đôi mắt hoa đào đen láy xinh đẹp kia dường như có ngọn lửa ánh vàng đang nhảy nhót: “Cậu tưởng mình là Tây Thi chắc? Còn đau tim cơ đấy.”
 

“Có điều.” Anh ngừng một lát, cười như không cười nhìn Hề Mạn: “Trong mắt tôi, cậu chính là Tây Thi, bởi người tình trong mắt hoá Tây Thi mà.”
 
Tai Hề Mạn nhanh chóng ửng đỏ lên, may mắn có vài sợi tóc mảnh bên tai che đi, bằng không sẽ bị người nhìn ra dễ dàng.
 
Cô thật sự muốn lấy cuốn sách chặn miệng anh, quê chết đi được.
 
Hề Mạn bỏ tay ôm ngực xuống, xụ mặt, ra vẻ mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu có cho tôi xem bảng điểm không, không cho thì thôi.”
 
Vừa nói cô vừa quay người đi.
 
Giản Chước Bạch tóm lấy áo Hề Mạn, kéo người xoay lại.
 
Anh lấy điện thoại ra, đưa hình cho cô xem.
 
Phóng to bảng điểm lên, đôi mắt xinh đẹp của Hề Mạn dần dần cong thành hình bán nguyệt.
 
Tổng số điểm của cô và Văn Gia Chí bằng nhau, cả hai đồng hạng nhất!
 
Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại thấy hơi buồn: “Cớ gì lại viết tên cậu ấy lên trước?”
 
Khoé môi Giản Chước Bạch hơi cong lên: “Sắp xếp theo thứ tự của chữ đầu tiên trong tên họ, chữ W của cậu ấy đã gần áp chót rồi, còn cậu là chữ X, vậy phải trách ai đây? Chi bằng mai sau cậu đổi thành họ của tôi, cậu thấy tên Giản Mạn thế nào?”
 
Hề Mạn nghe thế thì phì cười: “Chậm lại*? Tôi còn phải tăng tốc cơ.”
 
* “Giản Mạn” và từ “chậm lại” trong tiếng Trung đều phát âm là “jiǎn màn”.
 
Nhìn gương mặt của cô ban nãy còn ủ rũ mà giờ phút này đã trở nên rạng rỡ, trên khuôn mặt tuy hơi gầy nhưng góc cạnh sắc nét của Giản Chước Bạch hiện lên ý cười, vài sợi tóc thanh mảnh xõa xuống xương mày, từng sợi xếp chồng lên nhau che phủ vầng trán đầy đặn và trắng ngần, trong đôi mắt sâu thẳm, mờ ảo ẩn chứa tia sáng ấm áp.
 
Vầng trán trắng bóng bị từng sợi tóc phủ kín, ánh sáng dìu dịu, ấm áp ẩn sâu bên trong đôi mắt.
 
Anh xoay bút, lưu manh nói: “Nếu cậu muốn được gọi bằng cái tên này thì cũng không phải là không được.”
 
Hề Mạn trợn mắt nhìn anh.
 
Tâm trạng cô rất tốt, tầm mắt cô nhìn xuống phiếu điểm, ở một vị trí rất gần với mình, cô tìm được tên Giản Chước Bạch.
 
Sau đó, đôi con ngươi vô cùng kinh hãi.
 
Toán học đạt điểm tối đa!
 
Tổng điểm vật lý gần như tối đa!

 
Bởi vì Tiếng Anh không quá xuất sắc nên anh xếp hạng thứ sáu.
 
Hề Mạn biết trước đây anh rất lợi hại, là con cưng của trời, cũng là một người từng làm mưa làm gió trong trường.
 
Nhưng anh đã bỏ dở hơn hai năm, học kỳ thứ hai của năm lớp mười một chỉ học có mấy tháng, đột nhiên anh xuất hiện trở lại thật sự làm cho người ta cảm thấy khá không quen.
 
Giản Chước Bạch lơ đãng dựa lưng về phía sau một chút, chống tay lên bả vai của Văn Gia Chí: “Thư sinh, hai người các cậu đã giành hạng nhất với nhau được hai năm rồi nên quý trọng cơ hội cuối cùng đi, sắp không còn gì cho hai người tranh giành nữa rồi.”
 
Thư sinh là biệt danh của Văn Gia Chí, anh ấy khá yên lặng, thích đọc sách một mình, những người thân thiết với anh ấy đã đặt cái biệt danh này.
 
Văn Gia Chí và Giản Chước Bạch cùng nhau lớn lên, anh ấy biết được anh luôn được mọi người ủng hộ và yêu mến, có vẻ bề ngoài điển trai, cũng cực kì thiên phú học tập, hơn nữa thành tích mà anh đạt được gần như là biến thái. Thật ra có rất nhiều kiến thức của cấp ba mà anh đã biết từ khi còn học cấp hai.
 
Trước khi Giản Chước Bạch từ bỏ việc học tập, hạng nhất chưa bao giờ tới lượt anh ấy, bây giờ người này đột nhiên đổi tính, muốn trở về tiếp tục làm một học sinh giỏi, chuyện vượt qua anh ấy cũng chỉ là vấn đề thời gian.
 
Anh vốn chính là một con đại bàng.
 
Chỉ cần anh muốn, vỗ cánh là có thể bay lên cao.
 
Hề Mạn lại cười nhạt một tiếng, giội một gáo nước lạnh cho Giản Chước Bạch: “Học lệch thì không đạt hạng nhất được đâu.”
 
Động tác xoay bút giữa các ngón tay của Giản Chước Bạch khựng lại một chút, xương ngón tay thon dài cầm bút máy, lười biếng nhướng mày: “Như tôi không được gọi là học lệch, dù sao cũng chỉ mới học được nửa năm nên tôi chỉ có thể lo cho những môn học khác, còn chưa kịp học Tiếng Anh, lần sau thi sẽ không giống như bây giờ nữa.”
 
“Cậu đừng vội khoác lác, học bù tiếng anh xong rồi hãy khoe khoang.”
 
Cô xoay người quay lại chỗ ngồi, nghe thấy thiếu niên phía sau hỏi: “Nếu tôi bù lại được thì cậu định khen thưởng cho tôi cái gì?”
 
Hề Mạn quay đầu ném một cục giấy qua: “Thưởng cho cậu ăn nè!”
 
Giản Chước Bạch giơ tay lên, bắt được.
 
Hề Mạn lười nói chuyện tiếp với anh, đứng dậy đi ra khỏi lớp học.
 
Giản Chước Bạch tưởng rằng đây chỉ là một tờ giấy nháp, anh ném cục giấy cho Văn Gia Chí ở bên cạnh: “Thư sinh, lần này cậu đạt hạng nhất, vẫn nên thưởng cho cậu ăn mới đúng.”
 
Sau đó nghênh ngang trở về chỗ ngồi của mình.
 
Văn Gia Chí đang làm đề: “…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận