Lãng mạn nồng cháy

Màu đỏ tươi trên giấy chứng nhận kết hôn khiến đôi mắt của anh ta đau nhói, hàm của Thẩm Ôn căng chặt, đáy mắt tựa như kết một lớp sương.
 
Khi Thẩm Ôn đưa tay muốn nhận nó thì Hề Mạn đã cầm lấy: "Đúng rồi, bây giờ chồng tôi đang đến nhà họ Thẩm lấy hành lý của tôi rồi."
 
Cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, bình tĩnh nói: "Lúc này có lẽ anh ấy đã tới chỗ ở của anh ba rồi, một lúc nữa sẽ đến đón tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên mặt Thẩm Ôn hiện lên vẻ tức giận cực kỳ rõ ràng.
 
Anh ta bất chợt cầm điện thoại đứng dậy, đi đến nơi hẻo lánh rồi gọi điện thoại cho dì Mạc để chứng thực.
 
Không gọi được mấy lần, sự kiên nhẫn của Thẩm Ôn gần như sắp cạn kiệt, anh ta đang định tự chạy về thì cuối cùng dì Mạc đã nghe máy: "Cậu chủ à? Tôi xin lỗi, tôi đang dọn dẹp nên không nghe thấy."
 
Thẩm Ôn không còn vẻ bình thản như trước, trong giọng nói khó nén được sự nôn nóng: "Hôm nay có ai đi lấy hành lý của Hề Mạn không?"
 
Đầu dây bên kia, dì Mạc nhẹ đáp có một tiếng.
 
Ngón tay cầm điện thoại của Thẩm Ôn chợt dùng sức, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: "Là ai?"
 
Dì Mạc vội vàng nói: "Là một quý ông, cô Hề đã đề cập với tôi trước, nói rằng tất cả đều là những thứ không cần thiết, muốn mang đi quyên góp nên tôi để cho người đó lấy đồ đi, tôi không biết đó là hành lý."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàm của Thẩm Ôn càng căng càng chặt: "Cậu ta còn ở đấy không, ngăn lại ngay!"
 
Dì Mạc nói: "Người đó đã đi từ một giờ trước rồi ạ."
 
Một giờ trước ư? Vậy tại sao Hề Mạn lại nói là bây giờ?
 
Mí mắt Thẩm Ôn đột nhiên nhảy dựng lên, anh ta chợt cảm thấy mọi chuyện không ổn nên bèn vội vàng cúp điện thoại trở về bàn tiệc.
 
Tuy nhiên, vị trí của Hề Mạn đã trống không.
 
Người bạn cùng bàn thấy anh ta trở lại thì nói với anh ta: "A Ôn à, Hề Mạn đi rồi, nói rằng chồng cô ấy đến đón, bảo chúng tôi nói với anh."
 
Ngón tay Thẩm Ôn nắm chặt điện thoại di động: "Đi bao lâu rồi?"
 
"Cậu vừa đi gọi điện thoại thì cô ấy đã đi rồi."
 
Lừa dối dì Mạc để cho người ta lấy hành lý rồi lại cố ý nói những lời kia khiến anh ta thất thố, phải đi gọi điện thoại cho dì Mạc để chứng thực.
 
Bản thân cô đã nhân cơ hội này mà bỏ đi, để anh ta ở lại đây một mình bị người ta vây xem.

 
Mãi cho đến lúc này, Thẩm Ôn mới phải thừa nhận rằng anh ta đã bị cô đùa giỡn.
 
 Cô quyết tâm rời đi, không ngần ngại làm anh ta xấu hổ trước mặt mọi người trong những dịp như vậy.
 
Hai ngày trước, anh ta nói để cho những người đó thảo luận hai câu thì sao, vì vậy bây giờ cô đặt anh ta ở một vị trí như thế, để anh ta một mình và trở thành đối tượng của cuộc thảo luận.
 
Mọi người không hề bỏ lỡ vẻ mặt kinh ngạc và phẫn nộ của Thẩm Ôn khi nghe họ bàn tán về Hề Mạn đã kết hôn với người khác.
 
Bây giờ ánh mắt của tất cả các khách mời của bữa tiệc cưới đều tập trung vào anh ta.
 
Dường như bên tai còn nghe thấy tiếng ai đó đang xì xào.
 
"Vậy mà Hề Mạn lại kết hôn rồi, tình cảm của cô ấy và Thẩm Ôn không phải luôn rất tốt sao?"
 
"Đều là lời đồn thổi ở bên ngoài thôi, hai người chưa từng thừa nhận trước mặt mọi người nên ngoài đời thế nào ai mà biết được chứ?"
 
"Nhìn phản ứng này của Thẩm Ôn chắc là vẫn rất thích Hề Mạn."
 
"Sao thích nhiều năm như vậy mà không cưới, cũng không công khai nói là bạn gái của anh ta chứ? Kiểu này là mất đi rồi mới biết hối hận đây."
 
"Cho dù trước kia Hề Mạn thật sự có suy nghĩ đó với anh ta nhưng cũng không chịu nổi chuyện anh ta không cho cô ấy danh phận đâu. Tuổi trẻ của con gái rất quý giá, ai có thể chờ đợi lâu vậy đây?"
 
"Nói đi cũng phải nói lại, Hề Mạn là cô bé mồ côi, kết hôn với cô ta không thể mang lại giá trị thương mại cho Thẩm Ôn. Nhưng có câu nói hay thế này, không cưới thì có thể trêu đùa mà?"
 
"Nếu Thẩm Ôn thật sự coi Hề Mạn như em gái mà nuôi dưỡng, chăm sóc đến bây giờ thì chắc chắn Hề Mạn sẽ cảm kích anh ta cả đời, có điều anh ta cứ phải làm đến như vậy, em gái không ra em gái, người yêu cũng không phải người yêu, thế này ai chịu được?"
 
"Cũng không biết chồng của Hề Mạn là nhân vật gì mà lại có thể làm cho cô ấy dứt khoát, không chút lưu luyến rời khỏi Thẩm Ôn như vậy."
 
...
 
Thẩm Ôn bình tĩnh đứng tại chỗ, danh dự là thứ quan trọng nhất của anh ta,  trước mặt người khác anh ta luôn mang vẻ bình tĩnh như gió mát trăng thanh. Chưa bao giờ anh ta trở nên chật vật như lúc này.
 
Anh ta muốn cười nhưng khóe miệng lại kéo ra một vòng cung đầy cay đắng.
 
"Thẩm Ôn, anh không sao chứ?" Một người bạn phát hiện ra sự thất thố của anh ta nên quan tâm hỏi.
 
"Không sao đâu."
 
Thẩm Ôn vẫn giữ chút phong độ còn lại của mình, trong lòng anh ta thầm nói với mình phải bình tĩnh, cô sẽ không kết hôn với người khác, chắc cô chỉ giận anh ta mà thôi.

 
Anh ta là người thân duy nhất của cô nên cô sẽ không rời đi đâu.
 
Nhưng nhìn vào chỗ ngồi trống rỗng, nhớ lại những gì cô đã lên kế hoạch cẩn thận ngày hôm nay và giấy chứng nhận kết hôn trên tay cô, sự bối rối chưa từng có bao giờ đã làm anh ta thất thố.
 
Nếu hôm nay cô quay lại, cô thực sự không ở cùng anh ta nữa thì sao?
 
Anh ta sẽ mất cô mãi mãi như vậy ư?
 
Nếu như không có cô, anh ta cứu được tổn thất thì sao, có được tập đoàn Bạc Thương thì sao?
 
Sau này trở về căn nhà đó sẽ không còn một người nào nữa cười khanh khách chạy ra đón anh ta, ánh mắt đầy sùng bái gọi anh ta là anh ba.
 
Thẩm Ôn dùng sức nắm chặt lấy ly rượu, cuối cùng một chút lý trí còn sót lại đã hoàn toàn mất kiểm soát.
 
Anh ta không quan tâm nữa, đứng dậy đuổi theo dưới ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện của mọi người.
 

 
Khi chạy từ trong khách sạn ra, Thẩm Ôn tình cờ nhìn thấy Hề Mạn đang xách túi ngồi vào ghế sau của một chiếc Bentley màu đen, sau đó một cánh taytừ trong xe vươn  ra, đóng cửa xe lại.
 
Chỉ cần liếc một cái Thẩm Ôn đã xác định đó là bàn tay của một người đàn ông.
 
Thực sự có một người đàn ông đến đón cô!
 
Thế nên cuộc hôn nhân của cô cũng là sự thật.
 
Theo bản năng, Thẩm Ôn  muốn đuổi theo nhưng chiếc Bentley màu đen đột nhiên rời đi, ngay giây sau đã biến mất trong tầm nhìn.
 
Quai hàm Thẩm Ôn bạnh ra, anh ta siết chặt tay, hỏi người gác cửa khách sạn đứng bên cạnh: "Người đàn ông ngồi trong chiếc xe vừa rồi là ai?"
 
Người gác cửa được hỏi thì sửng sốt nhưng vẫn lịch sự gập đầu: "Thưa ngài, ngài đang nói về chiếc xe nào ạ?"
 
Hôm nay ở đây tổ chức đám cưới nên luôn có rất nhiều xe hơi ở cổng khách sạn, ngay tại lúc này cũng vẫn còn rất nhiều xe đậu ở đây.
 
Cũng may trí nhớ của Thẩm Ôn không tệ, vừa rồi liếc mắt một cái nhớ kỹ biển số xe.
 
Anh ta wechat gửi cho thư ký Lý: [Kiểm tra chủ sở hữu xe cho tôi, ngay bây giờ!]

 

 
Hàng ghế sau bên trong chiếc xe Bentley, vừa rồi Giản Chước Bạch nhìn thấy Thẩm Ôn đuổi theo nên đã cố ý chủ động giúp Hề Mạn đóng cửa xe lại.
 
Bây giờ cánh cửa đã đóng lại, anh như không có xương mà lười biếng dựa vào ghế phía sau.
 
Hề Mạn nhìn nội thất xa hoa trong xe, liếc mắt nhìn: "Không phải tôi đã bảo anh gọi taxi, đừng tự lái xe đến rồi sao?"
 
Hai chân dài của Giản Tiểu Bạch tự nhiên xếp chồng lên nhau, cổ áo sơ mi mở hai nút lộ ra xương quai xanh rõ ràng, gợi cảm, thoạt nhìn lộ ra vài phần lãng tử: "Đây là xe tôi gọi trên mạng, phiên bản tôn vinh."
 
Hề Mạn: "?"
 
Người lái xe phía trước mở miệng đúng lúc: "Đúng vậy ạ, tôi là chủ sở hữu xe, ở nhà quá ngột ngạt nên ra ngoài tìm mấy công việc để làm."
 
Hề Mạn nhìn qua, thấy rằng lái xe là một chàng trai tầm hai mươi tuổi, đội mũ bóng chày của một thương hiệu nổi tiếng. Lái xe hàng triệu ra ngoài để kéo khách giống như một người đàn ông giàu có muốn trải nghiệm cuộc sống.
 
Xác định không phải là xe thuộc sở hữu của Giản Chước Bạch, như thế thì sẽ không bị Thẩm Ôn tra được, Hề Mạn yên tâm hơn.
 
Không phải cô sợ Thẩm Ôn biết mà là với kiểu người tự cho là đúng, tự cho mình là người bày mưu tính kế, có thể khống chế tất cả mọi người như Thẩm Ôn thì khi biết cô đã kết hôn nhưng lại không biết cô gả cho ai mới là điều tra tấn nhất.
 
Thật ra Hề Mạn rất hiểu anh ta, cô chỉ niệm ân tình anh ta nuôi dưỡng mình nên vẫn giả vờ vô hình mà thôi.
 
Bề ngoài anh ta như quý ông ấm áp nhưng thực ra là kiểu kiêu ngạo tự phụ.
 
Anh ta đã quen với sự nổi bật và có danh tiếng tốt bên ngoài tâng bốc nên không thể chịu được cảm giác bất lực khi ai đó thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
 
Hề Mạn không hối hận vì hành động hôm nay, nếu như cô không làm chuyện này trước thì đến khi Thẩm Ôn và Tiết Thu Nghiên đính hôn, người trở thành trò cười sẽ là cô.
 
Hành động của cô hôm nay nhiều nhất chỉ gọi là ăn miếng trả miếng mà thôi.
 
Trong khi chờ đèn đỏ, chàng trai ở ghế lái phía trước nhìn qua: "Chị ơi, vừa rồi chị quá giỏi luôn, vậy mà lại dám vứt bỏ Thẩm Ôn trước mặt mọi người trong tiệc cưới. Anh ta ở trong hội cựu sinh viên là người đã quyên góp cho trường học của chúng em một tòa nhà, là một nhân vật rất giỏi đó."
 
Mí mắt Hề Mạn giật giật: "Làm sao cậu biết?"
 
Cậu ta nói: "Vừa rồi có người gửi cho chồng chị cái video, chồng chị không đeo tai nghe nên em cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của chị tại đám cưới."
 
Hề Mạn cả kinh, nhìn về phía Giản Chước Bạch.
 
"Vừa rồi Tần Phó tìm tôi có việc nên gọi video cho tôi. Cậu ta bất cẩn nên hướng ống kính vào đúng cô." Đôi mắt của Giản Chước Bạch híp lại, giọng điệu lười biếng: "Không ngờ đã qua nhiều ngày rồi mà cô vẫn còn mang theo giấy chứng nhận kết hôn trên người, quả nhiên là… Yêu tôi đến mức không muốn buông tay."
 
Hề Mạn: "..."
 
Cô biết mà, anh phát hiện việc này nhất định sẽ tự cao như khổng tước xòe đuôi, cho rằng cô thích anh.
 
Hề Mạn liếc mắt nhìn anh một cái: "Hai chúng ta cũng không phải vợ chồng thật, anh đừng nghĩ quá nhiều, cùng lắm tôi chỉ là lợi dụng anh để Thẩm Ôn tức giận thôi."

 
Giản Chước Bạch mím môi không nói nữa.
 
Chàng trai kia nghe nửa ngày mới hiểu được thì ra hai người này không phải là vợ chồng thật.
 
Chắc người đàn ông này là do chị gái này mời tới, có lẽ giấy chứng nhận kết hôn cũng là giả.
 
Vì vậy, chị gái xinh đẹp vẫn đang độc thân!
 
Chàng trai giữ vô lăng, đôi mắt dần dần sáng bừng lên.
 
Xe dừng lại ở điểm đến, chàng trai quay đầu nhìn Hề Mạn, lập tức trở nên ngại ngùng nhút nhát hơn không ít: "Chị ơi, em tên là Việt Hiểu Tuấn, sau này nếu chị cần tìm người đóng vai bạn trai hoặc chồng thì có thể tìm em ạ."
 
Hề Mạn: "..."
 
Động tác Giản Chước Bạch mở cửa xuống xe chợt thu lại, nhíu mày: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?"
 
Chiếc đồng hồ trên cổ tay của người đàn ông kia có giá trị không nhỏ, chưa kể quần áo cùng với khí chất trên người anh thì Việt Hiểu Tuấn đã biết anh không giàu cũng quý, thân phận không đơn giản, không phải người mình có thể trêu chọc rồi.
 
Nhưng cậu ta cũng không muốn trêu chọc người đàn ông này, người cậu ta đang muốn tìm chị gái này.
 
Việt Hiểu Tuấn lấy hết dũng khí tiếp tục nhìn về phía Hề Mạn: "Chị ơi, chúng ta thêm wechat đi, chị gọi em tới lúc nào cũng được, chắc chắn em sẽ phục vụ tốt hơn vị này đó ạ."
 
Nói xong Việt Hiểu Tuấn lấy điện thoại di động của mình ra.
 
Đối mặt với đôi mắt tha thiết của chàng trai, cô thấy hơi khó thở: "Cảm ơn em đã có ý tốt nhưng chị không cần đâu."
 
"Vậy em mời chị đi ăn cơm hay xem phim cũng được." Vẻ mặt Việt Hiểu Tuấn chân thành, cầm điện thoại tràn đầy chờ mong.
 
Giản Chước Bạch lạnh nhạt hừ một tiếng, lại dựa lưng về ghế tựa: "Nhóc con, cậu muốn đuổi theo cô ấy à?"
 
Ánh mắt anh nhìn tới mang theo ý lạnh thấu xương giống như cất chứa dao băng trong đó, không hiểu sao Việt Hiểu Tuấn lại hơi run rẩy một chút nhưng vẫn cố chấp không muốn nhận ra, ngửa cằm lên: "Sao nào, không được ư?"
 
"Một thằng nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh như cậu thì tốt nghiệp đại học chưa, tôi thấy hình như ngày nào cậu cũng lái Bentley ra ngoài kéo khách nhỉ, có công việc ổn định khác không, cậu lấy cái gì mà theo đuổi? Lấy tiền của ba mẹ cậu sao?"
 
“Anh đừng xem thường người khác!" Bị anh xem thường, Việt Hiểu Tuấn rất không vui: "Tôi vừa tốt nghiệp đã tìm được đơn vị thực tập rồi, đã nghe tới tập đoàn Giản Trì bao giờ chưa? Không có nhiều người trong số những người chuyên nghiệp như chúng tôi có thể đi vào đó đâu, tôi là một trong số họ."
 
Nhắc đến công việc này, Việt Hiểu Tuấn bắt đầu càng ngẩng đầu ưỡn ngực hơn.
 
Cậu ta không cần phải dựa vào cha mẹ mà sau khi tốt nghiệp có thể dựa vào bản lĩnh của mình để vào tập đoàn Giản Trì, một doanh nghiệp nổi tiếng nên cậu ta rất tự hào.
 
Ở ghế sau, Giản Chước Bạch đột nhiên bật cười, giọng nói lười biếng, không rõ ràng.
 
Việt Hiểu Tuấn có hơi khó hiểu: "Anh cười cái gì, ghen tị à?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận