Sáng hôm sau, trời trong nắng vàng.
Biệt thự Giản Khê Đình.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi Giản Chước Bạch ăn sáng xong thì ngồi lười biếng trước cửa sổ sát đất ở tầng một, trên bàn đặt báo cáo tài chính trong ba năm qua của tập đoàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vừa uống cà phê vừa xem, thỉnh thoảng dùng bút khoanh tròn những con số trong đó.
Tích Dịch nằm trên thảm bên cạnh chân anh, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ phủ lên người, thoải mái thư thái khiến nó nhắm đôi mắt ngủ say.
Điện thoại trên bàn reo lên, Tích Dịch lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Giản Chước Bạch nhận cuộc gọi và mở loa ngoài, sau đó để điện thoại về lại bàn.
Giọng nói của thư ký Chu Lương Hàn vang lên: “Tổng giám đốc Giản, thư ký của Thẩm Ôn lại gọi đến nói về thiết bị y tế kia, bọn họ đưa ra giá mới, nói có lẽ sẽ phù hợp với mong muốn của anh, hỏi anh bây giờ còn hứng thú hợp tác không?”
“Bây giờ là bao nhiêu?” Giản Chước Bạch thờ ơ hỏi một câu, lật báo cáo tài chính trong tay sang trang mới.
Chu Lương Hàn báo một con số, Giản Chước Bạch nhướng mày: “Hạ giá nhiều như vậy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Lương Hàn: “Tiết Thị cung cấp cho bọn họ con chip mới, chi phí thiết bị y tế cũng theo đó giảm xuống không ít.”
“Tiết Thị ư?” Giản Chước Bạch xoay xoay chiếc bút trong tay, hơi trầm tư, anh dừng động tác lại và nói: “Không phải tiểu thư nhà họ Tiết là bạn gái cũ của Thẩm Ôn sao, sao đột nhiên hai nhà bọn họ lại hợp tác?”
“Thư ký Lý tiết lộ với tôi rằng Thẩm Ôn sắp đính hôn với con gái của chủ tịch Tiết.” Chu Lương Hàn vừa nói xong thì bỗng cảm thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Giản, sao anh lại biết bạn gái cũ của Thẩm Ôn là ai?”
Giản Chước Bạch không có tâm trạng để ý đến câu hỏi của anh ấy, nhíu mày xác nhận lại lần nữa: “Thẩm Ôn đính hôn với ai?”
“Là con gái của chủ tịch Tiết, tôi vừa mới điều tra, tên là Tiết Thu Nghiên, đúng như lời anh nói, là bạn gái cũ của Thẩm Ôn. Nói ra cũng kỳ lạ, hai người họ chia tay nhiều năm không liên lạc, bên cạnh Thẩm Ôn còn bao nuôi một người, nghe nói vô cùng chiều chuộng. Khoảng thời gian trước, Thẩm Ôn đến Paris thế mà kỳ diệu làm sao lại quay về với bạn gái cũ, cũng không biết gia đình anh ta xử lý cô gái kia thế nào.”
“Tôi biết rồi.” Giản Chước Bạch thẳng thừng cúp máy.
Chu Lương Hàn vẫn còn việc chưa kịp hỏi nên gửi tin nhắn đến: [Tổng giám đốc Giản, giá cả lần này họ đưa ra không tệ, thư ký Lý nói nếu như có hứng thú hợp tác tiếp thì hoan nghênh anh đến tham dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay ở nhà họ Thẩm.]
Giản Chước Bạch không hề nghĩ ngợi, ngón tay gõ lên bàn phím: [Nói với anh ta tôi không có hứng thú.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh rời khỏi giao diện chat, tầm mắt dừng lại trên hình đại diện ở đầu danh sách.
Anh lấy ra chiếc cúc áo trắng từ trong túi, im lặng một lúc rồi gửi một tin nhắn đi: [Hôm nay, tôi có thời gian rảnh, cô có thể đến lấy lại cúc áo của mình.]
Sau đó anh gửi cho cô định vị.
Khoảng mười phút sau, người kia không nhắn lại.
Giản Chước Bạch: [Tôi có thể miễn cưỡng đưa nó cho cô cũng được, cô ở đâu?]
Qua hai mươi phút sau.
Hề Mạn vẫn không có động tĩnh gì như trước.
Giản Chước Bạch cầm báo cáo tài chính trong tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bỗng nhiên anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác đi ra ngoài.
Tích Dịch dính người đuổi theo, chỉ thấy “vèo vèo” một cái, anh đã bước ra đến cổng lớn, theo sau có cái đuôi phe phẩy cầu khẩn nhìn anh, chứng tỏ là nó muốn ra ngoài với anh.
Giản Chước Bạch chê nó vướng víu, nhấc chân đá nhẹ nó đi, mở cửa rời đi một mình.
Tích Dịch đập hai cái lên cửa, cuối cùng ủ rũ nằm bên cửa chờ chủ nhân trở về.
Hai phút sau, cửa mở ra lần nữa, Tích Dịch vui mừng phe phẩy cái đuôi nhảy nhót lung tung.
Giản Chước Bạch xoa đầu nó, lấy dây dắt chó trong tủ ở huyền quan ra, tròng vào cổ nó: “Chúng ta thương lượng đi, tao đưa mày ra ngoài, lát nữa mày giúp tao dỗ người ta vui vẻ được không?”
Tích Dịch: “Gâu!”
…
Cả đêm Hề Mạn không ngủ được, ngày hôm sau đến giữa trưa mới đi từ trên lầu xuống.
Tầng một im ắng, dì Mạc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trên bàn cơm.
Hề Mạn liếc mắt nhìn qua căn nhà này, đây là nơi cô đã sống bảy năm, vốn là nơi mà cô nên thấy an toàn nhất nhưng giờ phút này lại cảm thấy áp lực và nặng nề.
Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ có một bà chủ xuất hiện.
Đó là vợ của Thẩm Ôn.
Cho dù Thẩm Ôn muốn cưới ai thì chỉ cần anh ấy nói với cô, cô đều sẽ chúc phúc anh ấy.
Nhưng anh ấy lại cứ mập mờ với cô, cho cô hy vọng, bây giờ còn giấu cô, đặt cô vào tình thế khó xử như này.
Những năm gần đây, dì Mạc, Thẩm Tịch Dao, thậm chí là đám anh em bên cạnh Thẩm Ôn.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Thẩm Ôn sẽ kết hôn với cô.
Đợi đến khi tin tức Thẩm Ôn đính hôn với người khác truyền ra, những người đó sẽ nhìn cô như thế nào, còn cô nên xử lý như thế nào?
Nghĩ đến đó, Hề Mạn có hơi khó thở.
Cô không biết mình phải ở lại đây như thế nào nên đi ra khỏi nhà theo bản năng.
Thỉnh thoảng trong khu biệt thự có xe cộ đi qua, bởi vì có quan hệ với Thẩm Ôn nên có người kéo cửa sổ xe xuống chào cô: “Cô Hề, đi dạo buổi trưa sao?”
Hề Mạn miễn cưỡng mỉm cười với người đó rồi chờ xe đi xa, cô không muốn lại gặp bất kỳ người quen nào nữa, giả vờ chạy bộ, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Ra khỏi khu biệt thự, cô vẫn không muốn dừng lại.
Thậm chí cô muốn rời xa thành phố này, không bao giờ muốn gặp Thẩm Ôn nữa, không cần phải đối mặt với những người trong thế giới của anh ấy nữa.
Cuối cùng khi đã kiệt sức, Hề Mạn thở hồng hộc đứng trên cầu nhìn con đường thẳng tắp nối liền bốn phía, nhưng không có nơi nào là đường về nhà.
Cô không có nhà.
Từ bảy năm trước cô đã không còn nhà rồi.
Cô từng cho rằng nơi đó của Thẩm Ôn là nhà của cô.
Nhưng hiện tại đã không còn chỗ dung thân cho cô.
Cô mờ mịt ngơ ngác đứng đó, không biết nên tiếp tục chạy về hướng nào.
Con tàu ở phía xa vang lên tiếng còi, Hề Mạn đứng ở lan can quay đầu nhìn về phía dòng sông.
Dòng sông sâu thẳm vô tận, dường như có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ trong chớp mắt và cuốn trôi tất cả bẩn thỉu đen tối của thế giới.
Cuối cùng Hề Mạn từ bỏ việc chạy, cô cứ đứng như vậy trên cây cầu.
Gió sông thổi vào mặt, thổi bay mái tóc dài của cô, mang theo cái lạnh thẩm thấu vào da thịt.
Hề Mạn nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.
Sao cô và Thẩm Ôn lại đi đến bước đường này?
Mấy năm nay Thẩm Ôn luôn ân cần chăm sóc cô, bên cạnh anh ấy ngoại trừ cô ra thì không có người khác phái nào khác, ai cũng nói nếu Thẩm Ôn định kết hôn thì chắc chắn sẽ cưới cô.
Ngay cả Thẩm Tịch Dao cũng thường nói Thẩm Ôn thích cô, hai người bọn họ nên ở bên nhau.
Nghe bên ngoài nói nhiều, Hề Mạn cũng tự cảm thấy như vậy, cô chỉ có thể ỷ lại vào mỗi Thẩm Ôn. Nếu bọn họ ở bên nhau thì cô sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Hề Mạn cẩn thận suy nghĩ, trong chuyện này cô cũng có vấn đề rất lớn.
Thẩm Ôn nuôi cô, cho cô một ngôi nhà thì cô lập tức xem anh ấy là người thân duy nhất, thậm chí dần lo sợ được mất, sợ rằng những ngày sau này không có anh ấy thì không sống được.
Có lẽ bởi vì sự phụ thuộc này nên khi đột nhiên xảy ra biến cố đã khiến cô đánh mất bản thân, không biết phải làm sao.
Cô ghét Thẩm Ôn cứ mập mờ như vậy với cô, không thể nắm lấy, cuối cùng lại xoay người đính hôn với người khác. Nhưng vào những ngày cô khó khăn nhất, người duy nhất bảo vệ cô lại là anh ấy.
Trong những năm cô nghèo khó, anh ấy chăm sóc và đối xử với cô thật sự rất tốt.
Cô luôn ghi nhớ sự cảm kích ấy, luôn xem anh ấy là anh trai nhưng giờ đây anh ấy lại lừa gạt nên cô không thể.
Thậm chí nghĩ đến mấy năm nay, khi những người anh em đó của anh ấy ồn ào thì anh ấy đều ngồi bên cạnh ngầm đồng ý, nhưng trong lòng lại chưa từng nghĩ đến sẽ cho cô một tương lai. Dạ dày của Hề Mạn cồn cào buồn nôn, cơn lạnh lẽo từ đáy lòng lan ra khắp toàn thân.
Trong khoảnh khắc, Hề Mạn không biết nên đối mặt với tình hình khiến người ta ngạt thở trước mắt như thế nào.
“Hề Mạn!”
Bên cạnh có một giọng nói sắc bén truyền đến, Hề Mạn đưa mắt qua.
Một người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng cách đó không xa, gió lớn thổi qua, vạt áo khoác của anh tùy ý bay lên. Mái tóc đen nhánh có hơi lộn xộn nhưng không che giấu được ngũ quan sắc sảo xuất chúng.
Bởi vì cảm xúc cho nên cơ bắp trên người anh như đang căng chặt, từ góc độ của Hề Mạn có thể nhìn thấy đường cong quai hàm sắc lạnh và yết hầu lăn lên xuống của anh.
Hề Mạn còn chưa hoàn hồn thì người đàn ông đã tiến lên, kéo cổ tay của cô, đưa cô ra khỏi cây cầu, tránh xa dòng sông kia.
Anh nắm lấy tay cô rất chặt, Hề Mạn hơi đau, cô cũng dần tỉnh táo lại.
Cô bất giác nhìn lại phía sau rồi quay sang nhìn người đàn ông không biết rơi từ đâu xuống, hiểu ý mà nói: “Không phải anh nghĩ tôi định nhảy xuống chứ?”
Sao anh lại có suy nghĩ như vậy?
Cô bỗng nhiên phát hiện, gió sông thổi, nhìn vào mặt sông rộng lớn đã xoa dịu trái tim cô rất nhiều.
Cô muốn mượn lúc này để yên tĩnh suy nghĩ.
Giản Chước Bạch dừng lại, buông cổ tay cô ra.
Anh cười khẽ, giọng nói hơi bất cần đời: “Không phải vậy thì tốt, tôi còn tưởng cô yêu tôi đến mức không kiềm chế được, gần đây tôi không cho cô cơ hội tiếp cận tôi làm cô nghĩ quẩn trong lòng.”
Hề Mạn: “…”
Lại là mấy câu nói không thể hiểu nổi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...