Đó là một đêm man mác buồn giữa cái lạnh cắt da cắt thịt, trời trút cơn mưa tầm tã xuống từng ngóc ngách của thành phố nơi đây.
Nhà họ Hề nằm ở phía Đông thành phố, chỉ có mỗi ánh đèn đường hiu hắt chiếu sáng cho cánh cổng sắt đen tuyền của căn biệt thự đơn lập đã bị dán giấy niêm phong.
Tia sáng le lói ấy may mắn không bị bóng đêm nuốt chửng, bao phủ lên trận mưa này giúp vơi bớt đôi phần lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hề Mạn ôm đầu gối ngồi xổm ở một góc, cô vẫn còn đeo cặp, khoác trên mình đồng phục của trường tư thục. Hề Mạn cứ ngồi một mình như thế, thỉnh thoảng lại run rẩy.
Đến tận lúc này, cô vẫn chưa hết bần thần. Rõ ràng thứ hai đi học mọi thứ vẫn còn bình thường, cuối tuần cô về nhà thì tất cả đã thay đổi long trời lở đất.
Ba bị bắt, tất cả tài sản của Hề Thị đều bị tòa án niêm phong. Từ họ hàng cho đến bạn bè đều không dám nhận cuộc gọi từ cô, những kẻ hay nịnh hót nhà họ Hề cũng bặt vô âm tín chỉ trong một đêm.
Nước mưa dọc theo mái hiên trước cổng biệt thự đổ xuống, tạo thành một cột nước chảy xối xả bên chân cô.
Mặt mày Hề Mạn trắng bệch đi, cái bụng đói lả và sự lạnh lẽo đã nuốt chửng ý thức cuối cùng của cô, thế nhưng chúng lại không sao gạt bỏ hết nỗi bất an và sự bàng hoàng nơi trái tim cô.
Thỉnh thoảng, Hề Mạn lại ngẩng đầu ngóng nhìn ngã tư đường đằng trước, thấp thoáng nhìn thấy đôi chút trông đợi, bồn chồn hiện ra trong đôi mắt của cô.
Hiện giờ, việc nhà họ Hề gặp biến cố đã được lan truyền khắp mạng xã hội, chắc chắn anh cũng nhìn thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liệu anh có đến tìm cô không?
Ngay cả chính bản thân Hề Mạn cũng lấy làm ngạc nhiên, rằng điều mà mình nghĩ đến đầu tiên khi rơi vào cảnh ngộ này lại là đôi mắt đen tuyền cùng với ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lóe lên bên trong đôi mắt ấy.
Mưa ngày một lớn, bóng đêm như cái hố sâu hoắm ngày một lớn.
Ngã tư đường im phăng phắc, không một ai xuất hiện, từ đầu đến cuối đều như vậy.
Cô nắm lấy sợi dây treo lọ thủy tinh đựng điều ước trên cặp, siết chặt đến nỗi năm ngón tay trở nên trắng bệch, không còn thấy chút máu nào.
Mí mắt cô dần nặng trĩu. Giữa lúc tâm trí chìm vào mê man, Hề Mạn vô thức giật mạnh tay, khiến cho lọ thủy tinh đựng điều ước màu hồng nhạt bị đứt dây, rơi xuống khỏi cặp.
Hề Mạn giật mình, tỉnh táo lại ngay.
Một chiếc xe từ xa đi tới, đèn xe sáng chói bao trùm lấy cô. Hề Mạn buông lỏng bàn tay, lọ thủy tinh đựng điều ước tuột xuống đất, nằm chỏng chơ trong ổ gà ngập nước cạnh chân.
Cô không còn tâm trạng gì để nhặt nó lên, chỉ biết thẫn thờ nhìn chiếc xe ở đằng xa qua màn mưa.
Cửa xe cạnh ghế tài xế mở ra, một người đàn ông vừa bung một chiếc ô đen vừa xuống xe, bước vội về phía cô.
Đèn xe ở đằng sau phủ lên đôi vai anh ta một vầng sáng mờ nhạt, phác họa đường hàm nhã nhặn và dịu dàng. Người đàn ông khoác trên mình chiếc áo trắng và chiếc quần đen, toát lên vẻ điển trai và lịch sự.
Thẩm Ôn nhường cả chiếc ô của mình để che mưa cho cô, từ từ ngồi xuống cạnh cô.
Thấy dáng vẻ mong manh, bất lực như không còn chốn về của người con gái ấy, lồng ngực anh ta nhói đau. Thẩm Ôn cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi, anh ba đến muộn."
Nước mắt tràn mi, giọt lệ lớn chừng hạt đậu lăn xuống má, Hề Mạn chẳng biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là tủi thân hay cảm động nữa.
Bàn tay thon dài, đẹp đẽ của người đàn ông cầm cán dù, anh ta vươn tay kia đến, vuốt một lọn tóc dính nước mưa của cô ra sau tai. Ngón tay lành lạnh thuận đà quệt đi giọt nước mắt trong suốt trên gò má cô.
"Mạn Mạn, nín đi nào, anh ba đến đón em về nhà đây."
Thẩm Ôn dịu dàng dỗ dành, giọng nói của anh ta vừa trìu mến vừa trong trẻo, hệt như con người anh ta vậy.
Hề Mạn được Thẩm Ôn đỡ đứng lên.
Trước khi lên xe, cô nhìn dáo dác con đường vắng tanh, không một bóng người xung quanh, dường như cô đang tìm kiếm điều gì.
Thẩm Ôn phát hiện sự khác thường của cô bèn hỏi: "Em đang chờ ai à?"
Hề Mạn lắc đầu.
Giờ này thì trừ Thẩm Ôn, có lẽ tối nay không còn ai đến nữa.
Cô thẫn thờ nhìn lọ thủy tinh đựng điều ước nằm dưới đất. Nó được làm từ thủy tinh, trong suốt, lớn chừng ngón tay cái, đựng cát màu hồng neon.
Giờ phút này, thân lọ nhem nhuốc bùn lầy, nắp lọ đã rơi ra, cát màu hồng neon trong đó cũng đổ đầy ra đất.
Bảy năm sau.
Sáng sớm tinh mơ, cơn mưa rào đầu xuân đã tạnh.
Ánh ban mai mong manh len lỏi qua khe rèm cửa sổ trên tầng hai biệt thự, lặng lẽ chiếu sáng cho một góc phòng ngủ.
Màn hình chiếc điện thoại đặt trên bàn sáng lên, kèm theo đó là tiếng chuông lanh lảnh.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Hề Mạn đang đắp chăn ngủ, cô hơi khó chịu vì giấc ngủ bị quấy rầy.
Cô khẽ nhíu hàng mi thanh tú, hàng mi dày và đen nhánh như lông quạ nhẹ nhàng vỗ cánh, từ bàn tay đến cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài chiếc chăn tơ tằm. Bàn tay với bộ nail mới mò mẫm tìm chiếc điện thoại, thành thạo tắt chuông báo thức.
Tiếng chuông im bặt, cô lại rút tay về trong chăn, tiếp tục nhắm mắt.
Mặc dù lần này cô không ngủ tiếp nữa nhưng giấc mộng đã mơ thấy trước khi bị chuông báo thức đánh thức vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, không tài nào gạt bỏ được.
Nói đúng hơn thì đó không phải giấc mơ mà là những ký ức mà cô đã chôn giấu thật sâu trong lòng mình bao nhiêu năm nay.
Cứ ngỡ nhiều năm trôi qua, những hồi ức ấy đã phai nhòa, không ngờ bây giờ chúng lại ùa về mãnh liệt chỉ vì một giấc mơ.
Cô nhận ra rằng mình chưa bao giờ quên chúng mà cô chỉ cố tình tránh né, cố tình không muốn nhớ lại mà thôi.
Hề Mạn vẫn còn nhớ như in nỗi bàng hoàng, hoang mang, nhớ sự thấp thỏm lo âu khi vừa hay tin dữ, cũng nhớ rõ lúc mình lẻ loi cuộn tròn ngoài cổng nhà họ Hề, trời thì mưa xối xả, gió thì rét. Cơ thể cô lạc giữa thời tiết kinh khủng ấy, thấm thía cái lạnh thấu xương.
Hề Mạn rùng mình, theo bản năng cô cuốn chặt chăn hơn.
Sau một hồi lấy lại tinh thần, Hề Mạn rướn người lấy điện thoại, nhắn tin cho Thẩm Ôn trên wechat: [Anh ba, khi nào anh về?]
Chờ khoảng mấy phút mà người bên kia không nói năng gì cả nên Hề Mạn ngồi dậy, leo xuống giường, lê đôi dép đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Lúc cô đi xuống cầu thang, dì Mạc đang làm việc dưới bếp. Nghe thấy tiếng động, dì ấy nhoẻn môi cười, gọi cô dùng bữa sáng.
Ngồi trước cửa sổ sát đất, Hề Mạn để ý thấy mặt đất bên ngoài ẩm ướt thì ngạc nhiên: "Đêm qua trời mưa ạ?"
Dì Mạc trả lời: "Rạng sáng có đổ mưa rào, sáng nay tôi dậy thì thấy cây mai ngoài sân đã chớm nở rồi, đẹp lắm!"
Hề Mạn tựa vào kính cửa sổ nhìn ra ngoài, nụ hoa tròn trịa đang e thẹn chờ ngày nở rộ trọn vẹn, trông rất đẹp.
Cô cầm điện thoại lên chụp một bức, sau đó ngồi vào lại bàn ăn.
Dì Mạc đã nhanh nhẹn mang bữa sáng lên: "Vừa mừng năm mới xong là cậu chủ ra nước ngoài đi công tác rồi, đến hôm nay ít ỏi gì cũng đã một tháng trời, công việc bao giờ cũng bận rộn như thế."
Hề Mạn quệt chút mật ong lên lát bánh mì nướng: "Nhà họ Thẩm đông anh em họ, trong khi vị trí người nắm quyền tập đoàn Bạc Thương lại chỉ có thể dành cho một người, anh ba muốn nắm giữ chức vụ này thì khó tránh khỏi áp lực nặng nề, bận rộn là chuyện thường tình mà."
Dường như nghĩ đến điều gì, cô thở dài: "Tuần tới là sinh nhật của anh ấy rồi, chẳng biết anh ấy có về không đây?"
"Năm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của cậu chủ, dạo trước lại vừa hoàn thành một dự án lớn. Nghe nói ông cụ Thẩm vui lắm, nhà họ Thẩm sẽ mở tiệc mừng linh đình, chắc chắn khi đó cậu chủ sẽ trở về."
"Cũng phải." Suýt chút nữa cô đã quên khuấy rằng cho dù về nước thì anh ba cũng sẽ không tổ chức sinh nhật với mình.
Hề Mạn khẽ nhếch môi cười, bánh mì trên tay cô trở nên nhạt nhẽo, chẳng có vị gì.
Trước đây, khi biến cố khủng khiếp ập đến Hề Thị thì bệnh cũ của ba tái phát, không cứu được.
Dự án gặp rủi ro quá lớn, bên A yêu cầu đền hợp đồng, nhà họ Hề phải gánh chịu một món nợ khổng lồ, không một ai chịu chìa tay giúp đỡ.
Năm ấy, Thẩm Ôn đưa cô về nhà họ Thẩm, bố mẹ Thẩm Ôn nhất quyết không gặp. Cuối cùng, ngay cả cổng nhà họ Thẩm cô cũng không được vào.
Cũng chính thời điểm đó đã dạy cho Hề Mạn một bài học: Con người ai cũng ích kỷ như nhau.
Trước kia bác Thẩm và ba cô thân thiết với nhau như anh em ruột thịt, bác Thẩm còn nói muốn nhận cô làm con gái nuôi.
Ấy vậy mà khi nhà họ Hề rơi vào cảnh hoạn nạn, bao nhiêu tình cảm cũng chẳng còn gì đáng nói.
Dù cho người ta ai ai cũng khoanh tay đứng nhìn, Thẩm Ôn vẫn bất chấp tất cả, cãi lại ba mẹ, kiên quyết nuôi nấng cô. Điều đó làm cho mối ân tình ấy trở nên đáng quý hơn bao giờ hết.
Cô xúc động lắm chứ nhưng thử hỏi thân này còn gì để báo đáp đây?
Ba mất, nhà họ Hề cũng không còn.
Những năm qua, quá nhiều người ở thành phố Lan xem cô như trò cười.
Song, chỉ có một mình Thẩm Ôn bằng lòng che chở cô.
Hề Mạn mở wechat ra, Thẩm Ôn vẫn chưa trả lời tin nhắn mà cô đã gửi trước đó.
Sau một hồi nghĩ ngợi, cô lại gửi bức ảnh vừa chụp cho anh ta: [Anh ba, cây mai trong nhà nở rồi, đẹp không?]
Có lẽ Thẩm Ôn đang bận, mãi vẫn không thấy trả lời.
Hề Mạn uống hết ly sữa bò, cầm túi xách ra ngoài.
Mấy ngày nay cô bận bịu chuẩn bị quà sinh nhật cho Thẩm Ôn, lái xe đến thẳng địa điểm làm việc của Thẩm Tịch Dao.
Thẩm Tịch Dao là em gái ruột của Thẩm Ôn kiêm học trò của bậc thầy đồ gốm nổi tiếng - Hoa Tu Trúc.
Văn phòng của cô ấy nằm ở ngoại ô thành phố, xây tường trắng, ngói xanh, một kiến trúc mang phong cách đậm chất Trung Quốc.
Nơi này nằm giữa non sông nước biếc, cảnh vật yên tĩnh và thanh vắng, là nơi Hoa Tu Trúc định dùng để dưỡng già.
Hề Mạn thường xuyên tới đây, cô thành thạo lái xe vào sân, dừng lại tại bãi đậu xe.
Mở cửa xuống xe, khóe mắt cô liếc thấy một chiếc Aston Martin đang đậu ở bên cạnh.
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, thân xe màu xanh biếc được đắp lên vầng hào quang chói lóa, mặc dù những đường nét trên thân xe uốn lượn nhiều chỗ nhưng lại nối liền với nhau một cách hoàn hảo, bộc lộ sự sắc bén và mạnh mẽ sẵn có.
Xe sang qua lại nơi này là chuyện như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên Hề Mạn nhìn thấy một chiếc xe hầm hố như chiếc xe này.
"Ngắm nữa coi chừng rớt con mắt ra đó, chiếc xe này trị giá tám con số lận, trên thế giới chỉ được vài ba chiếc thôi." Người nói chuyện là Hoa Dương, con trai của Hoa Tu Trúc, đàn anh của Thẩm Tịch Dao.
Anh ấy tựa vào cửa sau chiếc xe hơi của Hề Mạn, giơ ngón tay làm một con số với cô.
Hề Mạn ngạc nhiên đến nỗi sắp rớt cả mắt, cô vội vàng kéo Hoa Dương ra, chui vào ghế lái lại.
Hoa Dương: "Em làm gì thế?"
"Em qua chỗ khác đậu, cách xa nó xíu." Lỡ quẹt trầy xước gì thì cô không đền nổi đâu!
Hoa Dương: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...