Lẳng Lơ Tao Nhã

Một tiểu tỳ lặng lẽ tiến đến, nhẹ nhàng kéo tay áo Trương Nguyên rồi đi ra.

Trương Nguyên uống hết rượu trong chén, gắp một miếng cá cho vào miệng, lúc này mới đứng dậy nói:
- Ba vị nhân huynh, tại hạ tửu lượng không cao, thứ lỗi không tiếp mọi người được.

Ra khỏi tiểu viện Tây sương, Trương Nguyên trông thấy tiểu tỳ đứng cạnh mấy gốc nhạn lai hồng. Đợi hắn đến gần, tiểu tỳ nói:
- Trương công tử, nhị tiểu thư nhà tôi muốn gặp người, mời qua bên này.
Cô dẫn Trương Nguyên ra sau tiểu viện, nơi đó có một cánh cửa nhỏ, bên kia cửa là hậu hoa viên.

Tiểu tỳ nói:
- Trương công tử xin chờ một chút, nhị tiểu thư sắp đến rồi.
Dứt lời, cô khép hờ cửa lại, nhanh chân đi mất.

Không có ngọn đèn dầu, bầu trời cũng không có ánh trăng, chỉ điểm vài ngôi sao nhấp nháy, hậu viên chìm ngập trong đêm tối. Một ánh đèn tản nhạt không xua nổi đêm đen dày đặc ló sau cánh cửa, Trương Nguyên không thấy được gì hết, nhưng có thể ngửi được hương thơm thanh ngát và mùi bùn đất. Hắn rất quen thuộc với tình cảnh này, nhất là ở trong tiểu thuyết Minh – Thanh và hí khúc, đáng tiếc hắn không phải thư sinh chưa thành thân, “Tây sương ký” và “Trân châu tháp” chỉ đúng ở bề ngoài.

Từ dạo trước ôm rồi hôn nhau dưới gác gỗ ở Tị viên trong bóng tối, Trương Nguyên không cách nào tự gạt mình gạt người mà không đối diện với tình cảm giữa mình và sư muội. Anh Tư không thể gả cho người khác nữa, chỉ mình hắn mới có thể lấy, song vấn đề danh phận là hòn núi lớn chắn giữa hai người, lời nói của sư tỷ Tĩnh Thục vẫn còn văng vẳng bên tai:
- Trương Giới Tử, đường đường là nam tử như đệ lại không nghĩ ra cách nào ư? Lẽ nào thật sự để Anh Tư tiều tụy cả đời vì đệ?

Trương Nguyên đứng bên cạnh khe cửa hở ra ánh đèn, không hề động đậy, tựa như một tượng đá. Hồi lâu sau có tiếng bước chân vang khẽ, tiểu tỳ nọ quay lại, sốt ruột nói:
- Trương công tử, nhị tiểu thư nhà tôi không biết đi đâu mất, tiểu tỳ tìm mãi không thấy.

Trương Nguyên nói:
- Không sao, ngươi về đi, ta đợi ở đây một lát, hoa trong vườn này rất thơm.

Tiểu tỳ nói:
- Vậy tiểu tỳ đi tìm, Trương công tử chớ lo.

Trương Nguyên nói:
- Ngươi đến chỗ khác hỏi thử đi.


Tiểu tỳ nói:
- Tiểu tỳ hiểu rồi.
Cô xoay người định đi, đột nhiên nghe thấy có người cười một tiếng, sau đó liền nói:
- Thanh Bình, ta ở đây.

Trương Nguyên và tiểu tỳ nọ bị bất ngờ nên giật mình kinh hãi, lập tức nhận ra giọng nói của Vương Anh Tư. Thanh Bình gọi một tiếng:
- Nhị tiểu thư!

Vương Anh Tư bước đến dưới ánh đèn chập chờn, cô mặc áo váy màu vàng nhạt, tay cầm một quyển sách, đôi mắt to tròn, cười khanh khách:
- Thanh Bình ngươi ra đi, không còn việc gì nữa.

Thanh Bình đáp ứng, nhìn nhìn Trương Nguyên, lại quay sang nhìn nhị tiểu thư, cô rời hậu viên rồi đóng kín cửa, ánh đèn bị gián đoạn, hậu viên lập tức tối mịt.

- Sư huynh.

Vương Anh Tư lại gần, người tỏa hương thoang thảng, bàn tay mềm mại đặt vào tay của Trương Nguyên, hắn nắm lấy, cười khẽ:
- Làm ta giật mình, sư muội luôn rình ở một bên à?

Vương Anh Tư cười nói:
- Xem sư huynh có đợi đến mất kiên nhẫn hay không.

Trương Nguyên nói:
- Nguy quá, “quân tử thận độc”. (quân tử dù ở một mình chốn không người cũng phải cẩn thận ngôn hành của mình)

Vương Anh Tư đứng trong bóng tối cười ríu rít:
- Khi nãy sư huynh đứng im lìm không nhúc nhích, đang nghĩ gì đó?

Trương Nguyên nói:
- Sư muội trốn vào chỗ tối nhìn ta mà không hề nhúc nhích, muội đang nghĩ gì vậy?


Vương Anh Tư thấp giọng:
- Sư huynh không vui sao?

Trương Nguyên nói:
- Đâu có, ta nghĩ nên làm thế nào để sư muội vui.

Vương Anh Tư cười khúc khích, cảm xúc hụt hẫng lập tức tiêu biến, cô vui vẻ nói:
- Muội không buồn đâu, luôn vui vẻ mà, biết được anh muội và Giới Tử sư huynh đậu cao, muội cứ cười mãi.
Cô khẽ nhích quyển sách đang cầm trong tay vào ngực Trương Nguyên:
- Đây là chế nghệ thi hương của sư huynh, muội đã xem bảy bài đạo trường, sư huynh viết rất tốt, thanh lịch tao nhã, không thể bắt bẻ.

Mặc dù lòng đang nặng trịch, nhưng trông thấy sư muội Anh Tư cười nói huyên thuyên,Trương Nguyên bất giác vui hẳn lên, hắn cười:
- Sư muội còn giỏi hơn ta, may thay sư muội là nữ nhân không thể đi thi, nếu không thì muội đã đoạt giải Nguyên của ta rồi.

Vương Anh Tư cười:
- Khó lắm, tài học của sư huynh tiến triển cực nhanh, muội theo không kịp.

Trương Nguyên nói:
- Không phải ta còn ở đây sao.

Vương Anh Tư không nói nữa, thân người nhích lại gần, Trương Nguyên ôm cô vào lòng, giống như hoàng hôn tại Tị viên ngày ấy. Một lúc sau, Vương Anh Tư thở dài, cười khẽ:
- Cảm giác thật tốt, tim của huynh cứ đập thình thịch kề sát muội, sư huynh, chúng ta đến giàn hoa kia nói chuyện đi.
Đoạn cô cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Bên chỗ mẹ muội đã có tỷ tỷ nói giúp rồi – sư huynh, chúng ta thế này có giống yêu đương vụng trộm không?

Sư muội Anh Tư nói chuyện quả không kiêng kỵ gì hết, Trương Nguyên đành hết cách.


Vương Anh Tư kéo tay Trương Nguyên đi xuyên qua giàn hoa trong hậu viên tối tăm, Vương Anh Tư nói:
- Khu vườn này muội có nhắm mắt cũng biết đường đi.

Ở lâu trong bóng tối, Trương Nguyên cũng có thể mơ hồ phân biệt đồ vật, theo Vương Anh Tư lách qua một hòn giả sơn thì thấy một giàn hoa, sắc hoa tiêu điều chỉ còn lại cành khô. Trong giàn có một băng ghế gỗ dài, ngồi xuống ngửa đầu lên nhìn thì có thể thấy bầu trời sao lấp lánh qua cành lá thưa thớt, đêm thu đầy sao, trời càng khuya sao càng sáng rõ.

Vương Anh Tư ngồi dựa sát vào người Trương Nguyên, chỉ về hướng lồng đèn nhỏ treo trên cây quế bên tường ngoại viên không xa, cô nói:
- Đó là lồng đèn khi nãy muội mang theo, đợi chút nữa sư huynh lấy để soi đường.

Trương Nguyên nói:
- Không cần, chốc nữa ta còn phải về tiền viện.

Hai người ngồi kề cận dưới giàn hoa thưa thớt, cũng không thiết tha muốn ôm thân mật gì đó, Trương Nguyên đương nhiên là khắc chế, Vương Anh Tư cảm thấy có thể dựa vào Giới Tử sư huynh ấm áp là mừng lắm rồi. Hai người trò chuyện rất lâu, mãi đến khi có một tiểu tỳ xuất hiện dưới đèn lồng treo bên tường gọi: “Nhị tiểu thư, nhị tiều thư, tiệc tan rồi!” thì hai người mới tách ra.

Vương Anh Tư liền nói:
- Đợi chút, ta về liền.
Rồi cô kéo Trương Nguyên đến bên cửa nhỏ, nói lời từ biệt:
- Sư huynh, chúc huynh vào kinh thuận buồm xuôi gió, thi xuân sang năm thắng lớn, đạt được hoài bão bình sinh.
Ngập ngừng, cô lại nói:
- Khi nãy nói nhiều như vậy, có lẽ sư huynh cũng hiểu tâm ý của muội rồi.

Trăng tàn tựa câu liêm treo cao trên Hạnh Hoa tự, tỏa ra ánh xanh thanh khiết rọi trên mi nhãn của Vương Anh Tư, kiều mị khôn cùng.

Trương Nhược Hi không thể ở lâu tại nhà mẹ đẻ, mấy ngày nay nàng cùng Vương Vi, Y Đình kiểm lại việc bố trí hiệu vải Thịnh Mỹ bên Sương Lộ kiều. Ngày hai mươi tám tháng tám nhuận họ sẽ rời Sơn Âm trở về Thanh Phổ, Vương Vi cũng đồng thuyền đi Hàng Châu, hiệu vải Thịnh Mỹ ở đó cũng cần Vương Vi quản lý.

Chiều thu mát mẻ bên Bát Sĩ kiều, gió tây hiu hiu, nước sông lờ lững, thuyền gia đã rút lại tấm ván nối bờ, định tháo dây khởi hành, Trương Nguyên đột nhiên vén vạt áo nhảy lên mũi thuyền, Tiết Đổng mừng rỡ nói:
- Trương tướng công muốn đi cùng mọi người sao?

Thuyền cách bờ vài thước, Mục Chân Chân nhún người, chân bật mạnh phi lên thuyền, tà áo vải xanh xòe ra như quạt, Lai Phúc và Vũ Lăng trên bờ chỉ biết trố mắt nhìn.

Trương Nguyên xoa xoa đầu Tiết Đổng, quay lại nói với phụ thân Trương Thụy Dương đang đứng đầu cầu:
- Con tiễn tỷ tỷ một đoạn, còn vài điều muốn nói, đến hồ Đông Đại sẽ xuống thuyền quay về.

Trương Nhược Hi nói:
- Phụ thân bảo trọng, một năm nhi nữ sẽ về khoảng một, hai lần để thăm hỏi song thân.


Trương Thụy Dương căn dặn Trương Nhược Hi:
- Con cũng đừng quá lao lực, nữ nhân như con bôn ba trăn trở cũng không tốt, để Lục Thao làm chủ nhiều một chút.

Trương Nhược Hi nói:
- Nữ nhi đã hiểu.
Nàng quay lại liếc nhìn Trương Nguyên, nghĩ bụng: “Hơn phân nửa là mình giúp tiểu Nguyên làm việc mà.”

Thuyền rời Bát Sĩ kiều, hướng vể cửa sông thành Sơn Âm.

Trương Nhược Hi bước vào phòng nhỏ trong khoang thuyền ngồi xuống, nàng nhìn Trương Nguyên, cười nói:
- Đệ lưu luyến Vương Tu Vi phải không, nói chuyện với tỷ chỉ là mượn cớ.

Vương Vi cúi đầu đứng một bên, tay vịn cửa sổ mạn tàu, khẽ cười.

Trương Nguyên cười nói:
- Đích thực là có chuyện muốn nói cùng tỷ tỷ, chuyện rất quan trọng.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tỷ tỷ Trương Nhược Hi, nói:
- Đệ mới nhớ ra một chuyện, hiệu vải Thịnh Mỹ của chúng ta có thể hợp tác với cục Dân tín của phủ Ninh Ba, vận chuyển hàng hóa thông qua cục Dân tín hẳn là nhanh hơn thuyền, hơn nữa phí tổn cũng rẻ hơn một chút. Có rất nhiều chuyện không thể tự mình lo hết, như vậy quá mệt mỏi, hợp tác mới là cách tốt nhất.

Trương Nguyên nói gì thì Trương Nhược Hi nghe theo, nàng nói:
- Vậy được, đệ còn ở nhà chừng hơn một tháng, việc này để đệ lo, chẳng phải phụ thân đã nói tỷ không nên quá lao lực hay sao.

Trương Nguyên cười đáp:
- Phải, tỷ tỷ đại nhân, đệ sẽ tranh thủ thời gian đến Từ Khê một chuyến.

Trương Nhược Hi bất giác mỉm cười, hỏi:
- Không có chuyện gì nữa thì nhanh chóng nói chuyện với Tu Vi đi, thuyền này đi rất nhanh.
Nói rồi nàng cười tủm tỉm trở về phòng của mình.

Những người khác đều lui ra hết, trong phòng nhỏ chỉ còn lại Trương Nguyên và Vương Vi.

Thuyền đã ra đến cửa sông thành Sơn Âm lướt về phía tây, trước mặt không xa là nơi giao hòa giữa nước sông và nước trong hồ Đông Đại. Trương Nguyên đến gần cửa sổ, kề vai cùng Vương Vi ngắm dòng nước bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận