Có thể nói những người tai to mặt lớn của huyện Sơn Âm đều đến chúc mừng, tham gia hôn lễ còn có hơn một trăm năm mươi sinh đồ, dường như hôn lễ náo nhiệt như vậy từ trước đến nay chưa có bao giờ.
Chú rể Trương Nguyên đang sắp xếp chỗ ngồi và tiếp đón tân khách, nghe thấy tiếng pháo vang thì biết rằng kiệu hoa và đoàn đón dâu đã về, trong lòng có chút kích động, lập tức ra trước cửa nghênh đón.
Mười mấy người giúp việc ở Hàn Xã bắt đầu thắp nến trong đèn lồng, lập tức xung quanh sáng bừng lên. Những chiếc đèn lồng này đều là do Trương Đại và Trương Ngạc mang từ bên Tây Trương sang, đó là những chiếc đèn mà năm ngoái ở hội đèn lồng bên Tây Trương đã chuẩn bị để đón tiếp thái giám đến xem, đèn đủ mọi sắc màu, tụ lại cùng một chỗ cực kỳ rực rỡ.
Một cỗ yên ngựa đặt ở cạnh bức tường trước cửa, kiệu hoa dừng lại ở trước cỗ yên ngựa đó. Trương Nguyên bước lên vái lạy ba cái, lúc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh vợ Thương Chu Đức dắt Thương Đạm Nhiên từ trong kiệu hoa ra, đỡ Thương Đạm Nhiên bước qua chiếc yên ngựa đó, tục này gọ là “Bình an”.
Thương Chu Đức đặt bàn tay phải của Thương Đạm Nhiên lên tay Trương Nguyên, nói:
-Trương Giới Tử, huynh giao tiểu muội của huynh cho đệ, đệ phải trân trọng nó suốt đời suốt kiếp này.
Những tập tục trong hôn lễ ở Thiệu Hưng, khi nói lời chúc phúc nguyên bản là không có nói những lời như vậy, những lời này là những lời Thương Chu Đức tự nhiên mà thốt ra.
Trương Nguyên trịnh trọng gật đầu đáp lại:
-Nhị huynh, huynh yên tâm, đệ sẽ trân trọng Đạm Nhiên suốt đời suốt kiếp này, bọn đệ sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long.
Trên đầu Thương Đạm Nhiên che khăn voan đỏ thẫm mà trời lại tối nên không nhìn rõ mọi thứ được, chỉ cảm giác được tay phải mình được nhị huynh cầm rồi đặt lên tay của một người khác, bàn tay kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, nghe thấy giọng nói của Trương Nguyên vang lên, giọng nói này đã một năm nay nàng chưa nghe thấy rồi, nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc và ấm áp như trước.
“Giọng nói của Trương lang vẫn không có gì thay đổi, trầm ổn, thong thả làm cho người nghe cảm thấy an tâm”.
Sự bất an mơ hồ lúc trước của Thương Đạm Nhiên ngay tại thời khắc này đã bay mất. Nàng đã quyết định rồi, nàng đã được gả đến Trương gia. Trương Nguyên và nàng đã cùng nắm tay nhau, nàng chính là thê tử của Trương Nguyên.
Tân khách đến chúc mừng kéo ra ngoài cửa nhìn Trương Nguyên nắm tay tân nương tử đi vào. Người chủ trì hôn lễ đang chỉ dẫn, Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên uống rượu hợp cẩn, sau đó tay dắt tay đi vào đại sảnh làm lễ. Giữa phòng có dán ba vì sao tượng trưng cho“phúc lộc thọ”, tiếng nhạc vang lên rộn rã. Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên hướng ra phía bên ngoài bái thiên địa, sau đó quay vào phía trong bái ba vì sao “phúc lộc thọ”, rồi đến hai vợ chồng giao bái.
Lúc này, Trương Thụy Dương dắt tay thê tử Lã thị đi ra, ngồi xuống chỗ ba vì sao “phúc lộ thọ”. Trương Nguyên cầm tay Thương Đạm Nhiên bái cao đường (cha mẹ). Trương mẫu Lã thị vui mừng đến nỗi cười hớn hở, kéo tay Thương Đạm Nhiên vuốt ve, cười tủm tỉm nói nhỏ gì đó với Thương Đạm Nhiên, mà Thương Đạm Nhiên đầu đội khăn voan đỏ thỉnh thoảng gật đầu nói “vâng” một tiếng. Trương mẫu Lã thị đeo một đôi vòng tay khảm ngọc đeo vào cổ tay Thương Đạm Nhiên.
Người chủ trì hát “hoa chúc thi” sau đó tiến hành nghi lễ “Tấn phúc trượng” do Trương Nhữ Lâm đóng giả làm Nam Cực Tiên Ông, dùng dây đỏ quấn quanh búi tóc cao của tân nương tử Thương Đạm Nhiên rồi nhẹ nhàng gõ xuống năm cái, miệng thì nói:
-Hòa hợp êm thấm, hiếu thảo với với bậc bề trên, ngũ tử đăng khoa.
Những lời này đều là những lời chúc phúc.
Tiệc cưới bắt đầu, Trương Nguyên dẫn Thương Đạm Nhiên đi mời rượu tân khách, mời rượu khắp mười lán tổng cộng gần tám mươi bàn tiệc. Tuy rằng rượu chỉ là rượu gạo nhẹ không đến mức uống say, nhưng đi chào hỏi gần nửa canh giờ liền, Trương Nguyên thì không sao, nhưng còn Thương Đạm Nhiên đã cảm thấy đau chân rồi. Nàng đi giày cao nên cảm thấy không thoải mái, may là Thương Đạm Nhiên không bó chân, nếu không thì chắc chắn sẽ không chống đỡ được đến bây giờ, chứ đừng nói đến việc phải đi mời rượu gần tám mươi bàn tiệc liền.
Mười hai đứa trẻ là “đồng hỉ” lúc nãy đã được dặn dò từ trước, lập tức vây quanh chú rể Trương Nguyên và cô dâu mới Thương Đạm Nhiên đẩy về phía hậu viện, đó chính là vào động phòng.
-Chú rể, cô dâu vào động phòng.
Nhóm trẻ con vui vẻ kêu lên, đồng thời ra sức đẩy làm cho Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên đều có chút nghiêng ngả lảo đảo, vội nói:
-Đừng đẩy quá nhanh, đi chậm thôi.
Thương Đạm Nhiên không kìm nổi bật cười ra tiếng.
Phòng của cô dâu chú rể được bố trí ở tầng hai Tây lầu. Lúc này cả tầng lầu đều được giăng đèn kết hoa, ánh đèn chiếu sáng rực. Đám trẻ “đồng hỉ” vui mừng đẩy cô dâu chú rể lên lầu, rồi từ phía sau chạy vọt lên phía trước lao vào phòng. Đợi đến khi Trương Nguyên nắm tay Thương Đạm Nhiên bước vào phòng, thì đám trẻ đã sớm leo lên chiếc giường khảm trai mạ vàng, lăn lộn trên mặt giường rộng lớn vui đùa ầm ĩ, chen chúc nhau thành một đống rồi.
Trương Nguyên nhìn thấy Hoàng Tông Hi sáu tuổi cũng đùa nghịch rất vui vẻ, không khỏi mỉm cười, đứa trẻ Hoàng Tông Hi này bình thường nhìn qua có vẻ rất bình ổn, ít nói.
Náo loạn động phòng một trận xong, mười hai đứa trẻ này bị Vân Cẩm và bốn nha đầu khác túm lấy kéo ra ngoài. Vợ chồng hai cụ già đóng vai Lộc Tinh và Phúc Tinh đó mời chú rể Trương Nguyên và cô dâu Thương Đạm Nhiên ngồi ở cạnh giường, đưa cho hai người bảy viên bánh trôi nước nhỏ, cái này gọi là “thất tử bảo đoàn viên” (bảy viên bánh tượng trưng cho sự đoàn viên).
Một người đem hai sợi dây buộc thắt lưng màu đỏ dài ngắn như nhau đưa cho Trương Nguyên. Trương Nguyên khều khăn voan trên đầu Thương Đạm Nhiên xuống, rồi ném lên nóc giường, hai cụ già lập tức nhanh nhẹn buông rèm cửa xuống và rời khỏi phòng, đồng thời khóa cửa bên ngoài lại.
Trương Nguyên vừa dùng cam giá (một cây gậy dùng để lật khăn đội đầu của cô dâu) khều khăn voan đỏ che mặt và vòng hoa đội đầu (hay còn gọi là mũ phượng) của Thương Đạm Nhiên xuống, còn chưa kịp ngắm nhìn dung nhan của Đạm Nhiên thì ánh sáng vụt tắt, xung quanh tối sầm lại, màn lụa đỏ ở hai bên thành giường được buông xuống, hai cụ già nhanh chóng lui ra, nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, cửa bị khóa lại từ bên ngoài.
Trương Nguyên ngạc nhiên, hắn không biết vòn có cái phong tục này, khóa trái cửa là có ý gì đây?
Lúc quay sang nhìn Thương Đạm Nhiên, thấy nàng dùng một tay vén chuỗi ngọc trên trán lên, mắt ánh lên sự trong suốt, dịu dàng nhìn hắn. Vẻ mặt vừa xấu hổ vừa vui mừng, sắc mặt rạng rỡ giống như ánh trăng, lông mày màu đen thẫm, môi màu hồng nhuận.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Ồ, hóa ra là họ sợ tân nương tử chạy trốn, cho nên mới khóa trái cửa lại.
Thương Đạm Nhiên vốn muốn nói là “sợ chú rể chạy trốn”, nhưng lại xấu hổ nói:
-Sao phải chạy trốn chứ.
Trương Nguyên ngồi xuống bên cạnh Thương Đạm Nhiên, cầm tay nàng muốn nói chuyện với nàng nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân ngắn bước trên hành lang, sau đó vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói vang lên:
-Trương thế thúc, tân nương tử xin mở cửa ra.
Trương Nguyên và Thương Đạm Nhiên ngơ ngác nhìn nhau, lại nghe được thanh âm của Vân Cẩm và mấy người tỳ nữ kia:
-Hả, đứa trẻ “hỉ
đồng” này quay lại đây làm gì vậy!
-Đừng gõ cửa, đừng gõ cửa.
Thanh âm của đứa trẻ kia lại vang lên:
-Tiền lì xì của em bị rơi ở trong phòng rồi, là bị rơi khi náo động phòng lúc nãy đấy ạ.
Trương Nguyên nghe ra đây là giọng nói của Hoàng Tông Hi. Đứa trẻ này thật là to gan, một mình quay trở lại tìm tiền lì xì, vội hỏi:
-Tông Hi chờ một chút, thúc thúc sẽ tìm hộ cháu.
Hoàng Tông Hi đứng ngoài cửa đáp:
-Làm phiền Thế thúc rồi.
Thương Đạm Nhiên tháo chuỗi ngọc trên trán xuống, cùng Trương Nguyên tìm xâu tiền lì xì ở trên mặt giường lớn, rất nhanh đã nhìn thấy xâu tiền đỏ ở bên cạnh gối. Trương Nguyên đưa xâu tiền mừng qua khe cửa, Hoàng Tông Hi luôn miệng nói cảm ơn:
-Đa tạ Thế thúc, đa tạ Thế thúc!
Sau đó hết sức vui mừng đi xuống lầu. Trương Nguyên nghe thấy tiếng của hai cụ già nói rằng:
-Cho người xuống dưới lầu trông coi, không được cho bọn nhỏ lên lên đây quấy rầy tân lang tân nương động phòng nữa.
Hành lang yên tĩnh trở lại, Trương Nguyên quay trở về giường cưới, màn lụa đỏ buông xuống, hắn vén trướng lên đi vào. Thương Đạm Nhiên đã ngồi ngay ngắn ở thành giường, búi tóc cao ngất, áo cưới đỏ tươi diễm lệ, mắt ngọc mày ngài, ngượng ngùng động lòng người. Trương Nguyên kéo tay nàng nói:
-Đạm Nhiên, để ta ngắm nàng kỹ một chút nhé!
Nhẹ nhàng kéo một cái, Thương Đạm Nhiên liền uyển chuyển đứng lên, váy cưới đỏ được thêu dệt rất tinh xảo, giản dị nhưng vẫn quý phái. Bộ quấn áo cưới này đã tồn tại từ thời nhà Hán, kiểu dáng ôm sát thân mình. Cô gái nào dáng người thanh tú, thướt tha, mềm mại mặc vào thì càng xinh đẹp mỹ lệ hơn.
Trương Nguyên nói:
-Đạm Nhiên thật đẹp, một năm nay vóc người cũng cao lớn lên không ít.
Thương Đạm Nhiên không kìm nổi khẽ cười, nhẹ nhàng cử động bàn chân, vươn bàn chân phải ra khỏi gấu váy, nói:
-Cao hơn là do thiếp đi giày cao đấy.
Lại nói:
-Trương lang mới thật sự cao hơn rất nhiều.
Trương Nguyên vừa nhìn thấy đôi giày cao kia, vội đỡ Thương Đạm Nhiên ngồi xuống, nói:
-Đi đôi giày này chắc không dễ chịu chút nào phải không?
Thương Đạm Nhiên nói:
-Không sao.
Trương Nguyên nói:
-Cởi giày ra, lên giường đi.
Hai gò má Thương Đạm Nhiên ửng hồng, cúi thấp đầu đáp một tiếng, cởi giày lên giường, ngồi sát vào bên trong, vừa thẹn thùng lại vừa lo lắng, không dám ngẩng đầu. Nghe thấy tiếng động, Trương Nguyên cũng đã lên giường, Thương Đạm Nhiên ngẩng đầu nhìn một chút, lại vội vàng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...