Hình Long nói:
- Cố Tế Tửu từng luận về phong thủy Kim Lăng với người ta. Lúc ấy tiền bối phong thủy nói rằng hình dáng núi Kim Lăng tán chứ không tụ, nước sông chảy đi chứ không lưu lại, sông Tần Hoài xuyên qua thành nhưng lại chảy về phía Tây, không tương ứng với vận mệnh thế đô "Sa quan tỏa", không thích hợp làm đô thành. Cố Tế Tửu cho rằng đây là lời biện bạch cho hành động dời đô của Hoàng đế Vĩnh Lạc. Cách nhìn nhận về phong thủy ở thành Kim Lăng của Cố Tế Tửu không giống với người khác. Ông cho rằng Kim Lăng ngược dòng vững chắc, có thể làm Đế đô nhưng so với Bắc Kinh thì không thể hùng mạnh hoành tráng bằng. Kết luận này có ảnh hưởng rất lớn. Nếu Cố Tế Tửu chịu nói hộ cho cha gia thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ nhiều, hơn nữa Cố Tế Tửu lại chính là người gốc Kim Lăng.
Hình Long cau mày suy nghĩ, lão biết rằng việc mời Cố Khởi Nguyên vì lão mà tán dương việc mở đường ở án sơn có lợi cho quốc gia xã tắc tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng có khó nữa thì lão cũng phải cố. Đây là chuyện sống còn, dù Cố Khởi Nguyên có đưa ra bất kì điều kiện gì lão đều có thể đáp ứng.
Lại nói đế chuyện thu phục lòng người, Hình Long trầm tư một lát rồi nói:
- Những năm gần đây Kim Lăng làm nhiệm vụ với các lái thương, khiến cho nhiều hộ buôn bán bị thiệt hại nghiêm trọng, tố cáo tranh chấp rất nhiều. Thương thuế của triều đình thực ra không cao nhưng địa phương các cấp cứ dồn lại nên thành con số đáng sợ. Nam Kinh Các thuế sử Quách Tổ Sinh là con nuôi của cha gia, là chủ quản thu thuế vùng Long Giang. Nếu cha gia đưa ra đề nghị giảm bớt thuế cho thương gia thì chắc chắc sẽ được dân chúng hoan nghênh, chỉ sợ trưng thu không đủ sẽ lại bị buộc tội.
Trương Nguyên có hiểu biết chút ít về thương thuế thời Vãn Minh. Thương thuế thời Vãn Minh có vẻ không cao, nhưng có nhiều trạm thu thuế, có Các thuế sử của Hoàng đế, có Các thuế quan của Bộ Hộ, còn có cả thuế quan ở địa phương. Một lô hàng từ Hàng Châu vận chuyển đến Nam Kinh phải qua tầng tầng lớp lớp trạm thuế, nên thuế cộng lại qua các trạm thành con số rất kinh khủng, khiến thương nhân không lui tới nữa, chợ búa tiêu điều. Nếu giảm thuế với mức hợp lý thì các thương lái sẽ muốn đến Nam Kinh, thuyền bè qua lại đông đúc, tiền thuế thu được chắc chắn không ít hơn khoản thuế trước khi giảm, thậm chí còn cao hơn nhiều. Đây chính là đạo lý ‘lãi ít tiêu thụ nhiều’, đời hậu thế có một số luận giả cho rằng Vãn Minh không tăng cao thương thuế khiến gánh nặng của nông dân gia tăng, từ đó mới dẫn tới diệt vong. Luận điệu này hoàn toàn được Gia Cát Lượng, Kiến Châu Nữ Trân làm trỗi dậy sau khi sự việc xảy ra. Sau khi Liêu Đông thất bại, dù có gia tăng thương thuế cũng không bù lại được lượng quân lương khổng lồ kia. Triều Đại Minh bất kể có trưng thu thương thuế hay không đều bị diệt vong. Mà hắn đã có tầm hiểu biết đi trước thời đại, đương nhiên hắn hiểu rõ điều quan trọng nhất chính là ngăn cản Nỗ Nhĩ Cáp Xích quật khởi, chỉ cần Tát Nhĩ Hử chinh chiến thắng lợi thì Minh Triều không cần thu số quân lương khổng lồ cũng không bao giờ bị diệt vong nhanh đến như vậy. Trước tiên điều này phải làm được, sau đó mới tính sang chuyện khác.
Hình Long nghe Trương Nguyên phân tích giảm thuế sẽ không làm lỡ việc nước, lão rất đồng tình nên quyết định giảm thuế mười phần còn hai phần, sẽ nhanh chóng tuyên bố công khai với toàn bộ dân chúng chính sách này, thương gia các nơi tất sẽ vui mừng khôn xiết. Như vậy, Hình Long thu phục lòng người đã thành công rồi.
Sau nửa canh giờ, người phụ tá trung niên kia mang đến ba bản tấu mà Hình Long trình Hoàng đế Vạn Lịch, đều là những tấu sớ bẩm báo lên Hoàng đế Vạn Lịch về thuế vụ hơn mười năm trước. Trương Nguyên xem xong, lại tìm hiểu thêm một số việc từ Hình Long, bèn mô phỏng khẩu khí bút pháp của Hình Long để viết cho lão một bản tấu. Bản tấu này không chú trọng giải thích việc mở đường ở án sơn Hiếu Lăng, mà là nói đến các sự vụ quân chính ở Nam Kinh, sau đó mới nhắc tới chuyện này, viết rõ là chuyện của mười năm trước, khéo léo giải vây cho Hình Long. Còn về phần Hình Long làm thế nào để nhờ các thái giám trong cung nói tốt cho lão, làm thế nào để nhờ Cố Khởi Nguyên nói về phong thủy án sơn thì đó là chuyện của lão, việc này không cần Trương Nguyên phải bận tâm. Hình Long đã hơn năm mươi tuổi, đã giữ chức vụ Nam Kinh Thủ Bị thái giám nhiều năm, kinh nghiệm giao tiếp rất phong phú.
Buổi trưa, trên thuyền khai tiệc, Hình thái giám đích thân mời rượu. Tuy mọi chuyện không biết kết quả thế nào nhưng tự đáy lòng lão vô cùng cảm kích Trương Nguyên. Trương Nguyên yêu cầu Hình Long tuyệt đối không nói với người khác rằng học trò Quốc Tử Giám là hắn có tham gia chuyện này. Hình Long luôn miệng nói:
- Cha gia hiểu rồi, cha gia hiểu rồi. Cha gia tuyệt đối không gây phiền toái cho Trương Công Tử đâu. Hơn nữa chuyện này càng ít người biết càng tốt, cha gia không phải là người hồ đồ.
Thuyền lượn một vòng trên hồ Huyền Vũ, trở lại chỗ cũ đã cuối giờ Ngọ đầu giờ Thân. Trương Nguyên cáo từ hai vị Hình thái giám, Chung thái giám, nói rằng phải vội về Quốc Tử Giám. Chung thái giám không được nói chuyện riêng lâu với Trương Nguyên nên cảm thấy tiếc nuối. Lần này lão hồi kinh là theo lời Trương Nguyên chuẩn bị thỉnh cầu đi hầu hạ Hoàng Thượng trưởng tôn Chu Do Giáo, chuẩn bị sống cuộc sống kham khổ.
Trước khi chia tay Trương Nguyên, Chung thái giám nói:
- Trương công tử, thi hương sang năm công tử nhất định đỗ cao, vậy thì cuối năm phải gấp rút đến kinh thành, lúc đó nhất định phải đến gặp cha gia, không được quên cha gia đâu đấy.
Chung thái giám nói câu cuối cùng làm cho Trương Nguyên nghe không thích. Thái giám nói chuyện nghe giống như một nữ nhân vậy, dường như có chút trách cứ, hờn dỗi làm hắn nghe muốn lạnh người, vội nói:
- Sao lại thế được, công công là người có ơn đối với tại hạ, sau này khi vào kinh nhất định sẽ đến thỉnh giáo công công nhiều hơn.
Trương Nguyên không muốn Hình Long cho người đưa tiễn, tự mình cùng Mục Chân Chân và Vũ Lăng đi bộ về Thính Thiện Cư. Tam huynh Trương Ngạc chắc đã mây mưa vài lần với nữ tỳ xinh đẹp Lục Mai rồi, lúc này đã thỏa mãn ngồi trong viện nghiên cứu kính viễn vọng. Trương Ngạc không thích học, gã rất có hứng thú với những kỹ thuật và sản phẩm kỳ bí. Khi ở phường kính Sơn Âm, gã thường cùng các thợ kính nghiên cứu thảo luận cải tiến công nghệ chế tạo kính, rất có sáng kiến. Thấy ba chủ tớ Trương Nguyên trở về, Trương Ngạc cười hỏi:
- Giới tử, Chung thái giám mời đệ đi du ngoạn ở đâu vậy? Thái giám này lại có quan hệ tốt với đệ nhỉ, đệ cũng thật lạ, ai cũng kết bạn. Võ tướng bị bãi chức cũng đi đút lót, còn đưa cả cha của Mục Chân Chân đi mất nữa.
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh hôm nay không đi theo đệ sẽ rất hối hận đấy, huynh biết đệ gặp ai không?
Trương Ngạc nói:
- Không phải là Nam Kinh Thủ Bị Hình Thái giám ư, hai thái giám đều gặp đệ.
Trương Nguyên nói:
- Đệ gặp Lý Tuyết Y và Vương Vi.
Hắn lập tức kể chuyện gặp Vương Vi và hiểu lầm của hắn.
Trương Ngạc giậm chân cười to nói:
- Ha ha, Vương Tu Vi mắng Trương Giới Tử, mắng giỏi lắm, sướng quá, sướng quá.
Trương Nguyên thấy trời đã chiều rồi, nói:
- Tam huynh, chúng ta đi thôi, mau trở về Quốc Tử Giám đi.
Mục Chân Chân mang hai bộ quần áo lót mới may đưa cho thiếu gia, để thiếu gia mang về Quốc Tử Giám. Nàng đưa thiếu gia đến ngoài Tam Trọng môn, đôi mắt màu lam chứa chan tình cảm, Trương Nguyên lặng lẽ cầm tay nàng thì thầm vài câu, lập tức khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ.
Một chiếc kiệu từ cổng lớn Quốc Tử Giám đi ra, có vài tên giám sai đi theo. Trương Nguyên và Trương Ngạc đứng lui qua một bên. Nhưng chiếc kiệu dừng lại trước mặt hai người, trong kiệu Cố Khởi Nguyên kêu lên:
- Trương Nguyên, đi đâu về vậy?
Trương Nguyên khẩn trương chắp tay trước ngực nói:
- Học trò hôm nay cầm bài xin ra ngoài nghỉ ngơi, giờ đang trở về ạ.
Cố Khởi Nguyên gật gật đầu, khởi kiệu dời đi.
Trương Nguyên thầm nghĩ :
"CốTế Tửu có phải nhận lời mời của Hình thái giám đi đến chỗ hẹn không nhỉ?"
Trương Nguyên luyện bắn tên, không phải là muốn trở thành xạ thủ. Đối với Trương Nguyên mà nói, luyện thành cung tiễn thiện xạ khó hơn nhiều so với đọc sách, ngay cả tập võ cũng cần phải có khả năng thiên phú, như Mục Chân Chân chẳng hạn, nàng cũng có năng khiếu tập võ. Trương Nguyên tự nhận không có năng khiếu đó, cũng không thể dành phần lớn thời gian để tập luyện khí lực. Mỗi ngày từ lúc sáng sớm, hắn đều luyện tập bắn tên để tăng cường sức khỏe, để bồi dưỡng khí chất thượng võ. Dưới sự khởi xướng của hắn, các giám sinh tham gia học bắn tên ở trường bắn ngày càng nhiều.
Một ngày trung tuần tháng bảy, sau khi Nam Kinh Quốc Tử Giám Tế Tửu Cố Khởi Nguyên tìm Trương Nguyên nói chuyện, liền quyết định mở khóa học bắn tên. Mỗi lớp cứ cách ba ngày lại có buổi học bắn tên, khóa học này áp dụng trên tinh thần tự nguyện. Những giám sinh không muốn học bắn tên thì ngồi ở giảng đường tập viết chữ theo mẫu. Tuyệt đại đa số giám sinh đều ngán ngẩm viết chữ theo mẫu nên bất kể thích hay không thích bắn tên thì cứ đến tiết này là đều muốn ra trường bắn để trêu đùa chọc ghẹo nhau. Cỏ dại ở trường bắn đã bị diệt hết, hai mảnh đất trồng rau của hai lão quân cũng bị san bằng, mà hai lão còn bị sai khiến tối mắt nữa. Trương Nguyên thấy áy náy nên tặng hai lão quân mỗi người năm lượng bạc, lại nghĩ ra cách kiếm tiền cho họ. Hắn khuyên họ ra chợ mua dưa và trái cây về bán cho các giám sinh học bắn tên, mỗi ngày họ có thể kiếm được vài chục cho tới vài trăm quan tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...