Phạm Văn Nhược nói:
- Đình Thương Lãng là danh tiếng bên ngoài, mấy năm gần đây đã bị tàn phá quá chừng, Lâm Viên không có người dọn dẹp, rất hoang tàn, chi bằng tới Chuyết Chính Viên, chủ nhân ở đó là Từ Thị cũng có chút giao hảo với chúng ta, có thể bàn bạc mượn một hôm.
Chuyết Chính Viên, đứng đầu trong ba đại viên lâm ở đông nam, do ngự sử Vương Hiến Thần xây dựng vào năm Gia Tĩnh, thiết kế của lâm viên là Văn Trưng Minh tiếng tăm lừng lẫy.
Trương Nguyên nói:
- Vậy thì tốt, ngày mai là mùng sáu tháng sáu, vậy tổ chức vào ngày mai có được không? Ta cũng không thể ở Tô Châu lâu, mười tám tháng sáu phải vào Quốc Tử Giám nhập thi, ta phải kịp tới Nam Kinh trước lúc đó.
Phạm Văn Nhược nói:
- Tới kịp, từ Tô Châu tới Nam Kinh không cần tới mười ngày, hiền đệ cứ yên tâm.
Trương Đại thích du ngoạn, cùng với Trương Ngạc mang theo các tì nữ đi dạo ở Hổ Khâu. Lục Mai sau khi dùng thuốc, hôm nay người đã thấy thoải mái hơn, khó có được cơ hội tam công tử chăm sóc tận tình thế, đương nhiên rất cảm kích, cùng y đi tới Hổ Khâu. Trương Ngạc mời Vương Vi cùng đi, Vương Vi nói nàng cần đi thăm bạn bè, bảo Diêu Thúc thuê một chiếc kiệu có mái che, mang theo Huệ Tương, Tiết Đồng đi về hướng Nam Thành.
Trương Nguyên cũng không đi Hổ Khâu, hắn nhờ một người bạn của Phạm Văn Nhược đưa hắn tới thăm hỏi Phùng Mộng Long, nhân sĩ này họ Trần và có biết Phùng Mộng Long, đưa Trương Nguyên tới phường Tam Nguyên nơi Phùng Mộng Long đang sinh sống. Ngô Hạ tam Phùng, Phùng Mộng Long là lão nhị, kì huynh Phùng Mộng Quế là một danh họa nổi tiếng ở Tô Châu, em trai Phùng Mộng Hùng là cống sinh quốc tử giám ở Nam Kinh.
Dinh thự Phùng Mộng Long xem ra là một tòa nhà lớn, nhưng trông cũng đã cũ, Trương Nguyên chắp tay, người hầu đáp lễ nói chủ nhân không có nhà, đợi sau khi chủ nhân về nhất định sẽ bẩm báo.
Nhân sĩ họ Trần nói nhỏ:
- Trương công tử, tại hạ nghe nói Phùng Mộng Long si mê một kĩ nữ ở Lưu Phương quán, ca kĩ đó tên là Hầu Tuệ Khanh. Hầu Tuệ Khanh là một tuyệt sắc ở Ngô ca, Phùng Mộng Long vì cô kĩ nữ này đã viết rất nhiều ngô ca. Lúc này Phùng Mộng Long chắc hẳn đã đi Lưu Phương quán, tại hạ xin đưa Trương công tử đi, Lưu Phương quán đó cách chỗ này khoảng một dặm.
Vị sinh đồ họ Trần này chắc hẳn là thích mẫu người ở chốn thanh lâu, nói đến Lưu Phương quán cũng rất hăng hái. Trương Nguyên trong bụng nghĩ hiện tại cũng không có việc gì, đành đi Lưu Phương quán xem thế nào, ngắm cảnh phố phường Tô Châu, lắng nghe phong vị dân ca, quan trọng là có cơ hội được gặp mặt bậc kỳ tài hơn người Phùng Mộng Long.
Bên sông học sĩ Tô Châu, kỹ quán ca lầu san sát nối tiếp nhau, thổi sáo gảy đàn, mặt hoa da phấn, quần áo thướt tha, bỏ tiền mua vui, rượu say đèn mờ, sênh ca suốt đêm, là nơi đệ nhất phong lưu của huyện Trường Châu.
Hiện tại mới là giờ thìn, mặt trời đã chói chang, bùn đất cũng bị nung đỏ. Một tú tài trung niên có vóc người bậc trung, thân hình hơi gầy bồi hồi đứng đầu cửa một tòa ca lầu. Quạt xếp trong tay không ngừng phe phẩy, mồ hôi trên trán vẫn không ngừng tuôn ra. Trong vòng năm ngày nay, đây là lần thứ ba y bị Lưu Phương Quán đóng sầm cửa vào mặt. Mỗi lần tới gõ cửa, nha hoàn mở cửa kia vừa nhìn thấy y là đã nói Huệ Khanh cô nương không có ở đây rồi đóng thẳng cửa lại.
Tú tài trung niên này là người có học thức, không tranh chấp được, chỉ buồn bực đoán không ra nguyên nhân. Ngày trước y tới Lưu Phương Quán, từ tú bà cho tới nha hoàn đều rất là khách khí đối với y. Mấy năm nay y tiêu xài ở Lưu Phương Quán cũng không ít bạc, không một ngàn thì cũng tám trăm. Y cùng với Tuệ Khanh tình đầu ý hợp, chuẩn bị chuộc thân cho Tuệ Khanh. Tú bà đều nói tốt lắm, muốn chuộc thân cần phải trả tám trăm lượng bạc. Như thế nào mà mấy lần này y đến đều không cho gặp Tuệ Khanh vậy?
Trung niên tú tài bồi hồi một lúc lâu, lại tiếp tục gõ cửa. Gõ một lúc lâu, cửa mới hé ra một khoảng nhỏ. Nha hoàn kia vừa mở miệng đã nói:
- Phùng tướng công, không cần phải chờ nữa, Tuệ Nương không có ở trong quán.
Tú tài trung niên lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ, đưa cho nha hoàn kia nói:
- Phiền ngươi giao cho Tuệ Khanh. Đây là sáu mươi bài Ngô ca “Quải chi nhi” mà ta tập hợp cho nàng.
Nha hoàn kia “ừ” một tiếng, nhận lấy quyển sách nhỏ, sau đó đóng cửa lại.
Tú tài trung niên lắc lắc đầu, chậm rãi xoay người, đi dưới hàng cây bên sông Học sĩ, thong thả đi về phía nam, từ trong đáy lòng có một tiếng hát réo rắt của nữ nhân:
- Ngọc tan hương tàn đau vì ai? Mất ăn mất ngủ nhớ tới ai? Hồn khổ mộng tuyệt không nơi nương tựa, bao lần không may mắn cũng do số mệnh an bài. Người đứng bên bờ nhìn hoa đào nở, chỉ cho ta nên hái thế nào đây?
Đang lúc trong người cảm thấy buồn bực, tú tài trung niên chợt nghe thấy có người kêu lên:
- Phùng huynh…
Tú tài trung niên ngẩng đầu nhìn lên, miễn cưỡng cười nói:
- Hóa ra là Trần huynh.
Trước mặt y có bốn người, ngoại trừ vị Trần tú tài này ra, còn có một thiếu niên thư sinh, phía sau thiếu niên thư sinh này có một tỳ nữ và một tiểu đồng. Tỳ nữ kia vóc người cao ráo, dung mạo có phần xinh đẹp, dáng vẻ không giống với phụ nữ Hán tộc, đoán là hầu gái người Hồ.
Vị Trần tú tài này chắp tay nói:
- Phùng huynh, vị này chính là Sơn Âm Trương công tử. Ái mộ tên tuổi của Phùng huynh, mới vừa rồi đến quý phủ của Phùng huynh nhưng không gặp, thật không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Hai mắt Trương Nguyên quan sát Phùng Mộng Long, trông cũng không khác gì một nho sinh trung niên, có chút cau mày, hình như anh ta có chút sầu lo, liền thở dài nói:
- Sơn Âm Trương Nguyên Trương Giới Tử, hôm nay được gặp gỡ Mặc Hàm Trai chủ nhân, thật vinh hạnh.
Phùng Mộng Long vốn đang mệt mỏi vì phải phơi nắng, vẻ mặt ỉu xìu. Vừa nghe thấy Trương Nguyên nói như vậy, hai mắt đảo một cái, trợn to nhìn kỹ Trương Nguyên:
- Sơn Âm Trương công tử, từ Hoa Đình đến?
Trương Nguyên nói:
- Đúng vậy! Tại hạ mới từ Tùng Giang đến, đi Kim Lăng xin học. Dọc đường đến Tô Châu, nghe danh tiếng của Phùng tiên sinh nên đặc biệt đến tiếp kiến. Vừa hay bên kia có trà lầu, tại hạ mạn phép mời Phùng tiên sinh đến đó uống trà đàm luận, không biết tiên sinh thấy thế nào?
Phùng Mộng Long cũng nghe qua tên tuổi của Trương Nguyên, thanh danh rất lớn. Trương Nguyên vừa gặp mặt đã nói toạc ra y chính là Mặc Hàm Trai chủ nhân, biệt hiệu này của y cũng ít người biết đến. Trương Nguyên này nghe được điều này từ đâu? Có ý đồ gì?
Phùng Mộng Long nói:
- Tại hạ là chủ nhà, vậy nên là tại hạ mời khách. Trương công tử, mời! Trần huynh, mời!
Năm người bước về phía trà lầu. Người hầu trà lập tức rót trà, còn đưa lên bốn món đồ điểm tâm: hạt dưa đỏ, đậu phụ khô tẩm mật ong, bánh mứt táo khô, bánh ngọt tẩm rượu.
Uống nửa chén trà nhỏ, Phùng Mộng Long bèn hỏi:
- Trương công tử vang danh xa gần, Phùng mỗ kính ngưỡng đã lâu. Hạng người vô danh như Phùng mỗ, làm phiền Trương công tử tới chơi, thật hổ thẹn.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Phùng tiên sinh tám tuổi được xưng là thần đồng. Mười một tuổi là chư sinh, danh gia nghiên cứu “Xuân Thu”, đọc nhiều sách vở, nhìn qua là thuộc, làm sao có thể nói là hạng người vô danh? Tiên sinh thật quá khiêm tốn.
Phùng Mộng Long thầm nghĩ:
“Ngươi biết rõ ta như vậy, ta lại hoàn toàn không hay biết ý đồ của ngươi.”
Hiện tại Phùng Mộng Long cũng không có tâm trạng mà vòng vo tam quốc. Y bèn hỏi thẳng:
- Trương công tử, ta và công tử vốn không quen biết gì. Hôm nay Trương công tử tìm ta, có điều gì chỉ giáo, xin cứ nói thẳng.
Trương Nguyên nói:
- Tại hạ có mở một thư cục, muốn mời Phùng tiên sinh viết sách cho thư cục của tại hạ. Tuy nhiên xem sắc mặt của Phùng tiên sinh như đang có chuyện ưu tư, việc này trước tiên không nhắc đến. Nếu Phùng tiên sinh không chê tại hạ mạo muội, tại hạ nguyện vì Phùng tiên sinh sắp xếp lo việc giải nạn.
Phùng Mộng Long thầm nghĩ:
“Hóa ra ngươi muốn mời ta viết sách, chả trách lại biết rõ lai lịch của ta như vậy.”
Y bèn nói:
- Đa tạ hảo ý của Trương công tử. Tại hạ không có lo lắng việc gì. Về phần viết sách, tại hạ cũng không nhàn rỗi, thật có lỗi.
Trương Nguyên nói:
- Tại hạ kính phục tiên sinh ở hai câu nói: “Tá nam nữ chi chân tình, phát danh giáo chi ngụy dược”(BTV: Mượn sự chân tình của nam nữ, để biểu đạt tính chất dối trá của lễ giáo phong kiến). bộ “Cổ kim tiểu thuyết” của Phùng tiên sinh đã vượt lên vô số bài văn bát cổ.
Lời này không phải tri kỷ thì không thể nói ra. Phùng Mộng Long lập tức nhìn Trương Nguyên với ánh mắt khác, chắp tay nói:
- Công tử là người phóng khoáng như vậy, sau này nếu có rảnh, tại hạ nguyện viết một bộ bản thảo giao cho thư cục của công tử xuất bản. Chỉ có điều, sắp tới…
Nói tới đây, Phùng Mộng Long không khỏi thở dài một tiếng.
Trương Nguyên nói:
- Có người mới gặp đã thân, có người ở lâu cũng thấy lạ. Tại hạ và Phùng tiên sinh tuy mới quen biết nhưng cảm thấy vô cùng thân thiết. Phùng tiên sinh có điều gì khó xử, chỉ cần tại hạ có thể giúp, tự nhiên không từ chối.
Trần tú tài kia cũng nói:
- Phùng huynh, Trương công tử là người trượng nghĩa, là chí giao với Đông Thành Phạm Hiếu Liêm. Phùng huynh không phải phiền não vì việc của Hầu Tuệ Khanh sao?
Việc Phùng Mộng Long mê luyến Lưu Phương Quán Hầu Tuệ Khanh có rất nhiều người biết. Trương Nguyên cũng biết. Trương Nguyên còn biết từ sau khi Phùng Mộng Long mất đi Hầu Tuệ Khanh, từ đó về sau đoạn tuyệt không lui tới thanh lâu là có thể thấy được tình cảm của Phùng Mộng Long dành cho Hầu Tuệ Khanh kia rất sâu đậm.
� chức ở đình Thương Lãng được không? if]> line-break'>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...