Hôm nay Đổng phủ đại loạn, lúc chập choạng tối, Tông Dực Thiện đã lặng lẽ đưa cha mẹ đang làm công ở nhà bếp Đổng phủ trốn ra ngoài. Y tìm được một nhà trọ ở thành Bắc rồi bố trí cho cha mẹ ở đó. Tông Dực Thiện lo lắng nhất vẫn là cha mẹ, nếu không thì năm ngoái y đã không từ Nam Kinh quay về. Nửa năm nay cha con Đổng thị làm nhục y và cha mẹ y khiến cho một chút niệm tình cũ của y đối với Đổng thị hoàn toàn tan biến. Y ổn định cho phụ mẫu xong, chuẩn bị đi tìm Trương Nguyên, nhất thời không biết Trương Nguyên đang ở đâu, đoán rằng Trương Nguyên cũng sẽ đi tìm mình nên quay lại khu vực gần Đổng phủ, may mà gặp được Vũ Lăng và Lai Phúc. Vũ Lăng mời Tông Dực Thiện đến nhà trọ Vũ Hạc, lúc ba người Tông Dực Thiện, Vũ Lăng và Lai Phúc đi khỏi thì nhìn thấy kiệu của Tùng Giang tri phủ từ Đổng phủ đi ra. Tông Dực Thiện đến nhà trọ Vũ Hạc gặp gỡ bọn Trương Nguyên. Trương Nguyên chắp tay hàn huyên chào hỏi Tông Dực Thiện, những người khác thấy Trương Nguyên cư xử tương kính, cũng đều đối xử khách khí lịch sự với Dực Thiện, không dám coi y là người hầu. Nói tới khả năng Đổng Kỳ Xương sử dụng độc kế, Tông Dực Thiện nói:
- Vậy thì để tôi quay lại thăm dò xem sao.
Trương Nguyên nói:
- Không cần đâu, Đổng thị nếu như muốn dùng độc kế, Dực Thiện huynh quay trở lại thì có khác nào dê vào miệng cọp, sẽ không còn đường ra. Đệ sẽ phái người khác đi thăm dò.
Trương Nguyên sai Mục Kính Nham và Lai Phúc đi, đem theo chút ngân lượng để dễ bề hối lộ cho đám nô bộc Đổng thị, Trương Ngạc cũng muốn đi, gã và Năng Trụ đem theo cả kính viễn vọng, Dực Thiện cũng theo đi.
Năm người bọn Trương Ngạc đi tới cửa sau Đổng phủ đợi một hồi lâu, không thấy có người ra kẻ vào. Trương Ngạc trèo lên một cây đại thụ bên bờ sông, dùng kính viễn vọng nhìn vào Đổng phủ. Đêm nay có ánh trăng nhưng loại kính viễn vọng này sao có thể nhìn được trong bóng tối. Mặc dù trong phủ có ánh đèn nhưng nhìn bằng kính viễn vọng thì chỉ thấy những đốm sáng lay động, chẳng thà nhìn bằng mắt thường còn rõ hơn. Mục Kính Nham thị lực tốt, để Mục Kính Nham trèo lên cao nhìn. Mục Kính Nham tập trung nhìn một lúc rồi nói:
- Mọi người trong Đổng phủ đi lại bận rộn, đang chuyển đồ đạc, từ tây chuyển sang đông.
Trương Ngạc vỗ đùi một cái rồi nói:
- Vậy là đúng rồi, Đổng Kỳ Xương quả là muốn dùng độc kế này!
Bọn Trương Nguyên, Lục Thao, Dương Thạch Hương cũng ở cách Đổng phủ không xa chờ đợi tin tức. Nhận được hồi báo của Trương Ngạc, Trương Nguyên lập tức mời bọn Ông Nguyên Thăng, Tưởng Sĩ Kiều đi tập hợp chư sinh nhanh chóng đến Tùng Giang phủ nha. Có đến hơn mười sinh đồ thuê trọ gần Vọng Hải Lầu vừa gọi liền có mặt. Cùng lúc đó, Trương Nguyên cũng lệnh cho nô bộc của mọi người vào các nơi trong thành phát tán thông tin, nói rằng Đổng thị muốn phóng hỏa đốt nhà hòng vu oan cho sinh đồ và bách tính. Kim Lang Chi có chút lo lắng nói:
- Giới Tử huynh, nếu như Đổng phủ chỉ là đang thu dọn đồ đạc để dọn ra trang viên ngoài thành, vậy thì chúng ta chẳng phải là mắc tội vu khống hay sao?
Trương Nguyên nói:
- Chuyện này thà tin là có chứ không nên tin là không, cho dù Đổng phủ chưa nghĩ ra được kế này, chúng ta cứ phải bắt nọn, chặn ngay con đường đi này của lão, cho dù là vu khống thì cũng không sao. Chúng ta có thể nói là Đổng thị tự tính được kế hoạch sẽ thất bại nên không dám hành động phóng hỏa đốt nhà. Việc này Đổng phủ không thể nào tự biện minh được.
Trương Ngạc cười nói:
- Quá hay, cái này gọi là không cần biết có hay không, chúng ta bảo rằng có thì sẽ có, ha ha.
Bởi vì Hoàng Quốc Đỉnh vừa mới qua Đổng phủ, nếu như Đổng Kỳ Xương thực muốn phóng hỏa đốt nhà, vậy thì Hoàng Quốc Đỉnh nhất định là đồng mưu. Thông qua đám tú tài Hoa Đình, Trương Nguyên biết rằng Lý Hình Thính Thôi quan Ngô Huyền Thủy thường ngày không hòa thuận với Hoàng Quốc Đỉnh và Đổng Kỳ Xương, bèn ngay lúc đó cùng một nhóm tú tài đi cầu kiến Ngô Huyền Thủy.
Đã qua thời gian canh ba, Ngô Huyền Thủy đã tắm rửa và lên giường đi ngủ, bị chư sinh đánh thức, rất bực bội. Nhưng khi nghe Trương Nguyên và đám chư sinh khiếu nại, thái độ lập tức thay đổi, trong lòng nghĩ: “Hoàng Quốc Đỉnh ban nãy phái quan sai tới Lý Hình Thính điều hơn bốn mươi sai dịch đi nghe lệnh, hóa ra là để phục vụ cho việc này”. Cảm thấy bực tức tột độ: “Đổng Kỳ Xương, Hoàng Quốc Đỉnh thật là ác độc, bọn chúng thực hiện độc kế này nhưng không thèm bàn bạc với ta tiếng nào, Hoàng Quốc Đỉnh ắt hẳn là muốn mượn chuyện này mà một mũi tên bắn hai con chim. Vừa có thể trừng trị được bọn Trương Nguyên, lại vừa có thể mượn cớ sơ xuất trong vụ cháy nhà Đổng thị mà bãi chức quan của ta.”
Ngô Huyền Thủy lập tức cho người đi mời Lưu Đồng Tri đến gặp mặt, nói là có chuyện gấp cần bàn bạc. Lưu Đồng Tri và Hoàng Quốc Đỉnh cũng vừa mặt nhưng không vừa lòng, Tá nhị quan và trưởng quan rất ít khi có mối quan hệ tốt. Lưu Đồng Tri nhanh chóng đến chỗ Ngô Huyền Thủy nói chuyện chư sinh tố cáo, Lưu Đồng Tri trầm ngâm nói:
- Ngô đại nhân lát nữa định ứng phó thế nào?
Ngô Huyền Thủy cười nham hiểm nói:
- Trước tiên cứ đến Đổng phủ xem Đổng thị phóng hỏa đốt nhà đã.
Trương Nguyên và chư sinh hết sức kinh ngạc, bọn họ đến đây tố cáo với Ngô Huyền Thủy, mục đích là mong Ngô Thôi quan sẽ làm chứng cho bọn họ. Thực ra đến bọn họ cũng không chắc chắn Đổng thị có thật là sẽ phóng hỏa đốt nhà hay không, vậy mà Ngô Huyền Thủy lại nhận định chuyện đốt nhà sẽ xảy ra, còn muốn tới Đổng phủ xem xét tình hình, lẽ nào Ngô Thôi quan đã có thêm được thông tin gì chăng?
Dưới ánh trăng nhạt, Ngô Huyền Thủy, Lưu Đồng Tri và hơn ba mươi người bọn Trương Nguyên, lại thêm bốn mươi sai dịch của Lý Hình Thính nhanh chóng đến khu vực gần Đổng phủ, trước tiên phong tỏa đường phố, lặng lẽ chờ ngóng Đổng phủ nổi lửa.
Đổng Kỳ Xương lệnh cho những gia nhân đắc lực canh giữ cửa trước, cửa sau, chỉ được vào không được ra. Lão nghĩ rằng như vậy có thể đảm bảo không bị lộ tin tức, cho nên lão cơ bản không biết rằng xung quanh phủ của lão đều có người đang theo dõi. Đổng Kỳ Xương sai người đi bắt trói ba người nhà Tông Dực Thiện, gia nhân hồi báo rằng Dực Thiện và phụ mẫu của y đã trốn thoát rồi. Đổng Kỳ Xương nội giận nói:
- Tên tiện nô, để xem nó có thể chạy đi đâu!
Lão nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi sai người trói một tên gia nhân già đang mang bệnh ném vào kho gạo.
Lúc này vạn vật yên lặng, Đổng Kỳ Xương ngồi trên kiệu, hai người kiệu phu khỏe mạnh khiêng lão, Đổng Kỳ Xương ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng đã nghiêng hướng Tây rồi, sớm đã qua canh ba, đến lúc rồi, lão bèn ra hiệu cho tên gia nô bên cạnh mình, tên hầu thưa một tiếng rồi nhanh chóng đến kho gạo, châm lửa đốt cháy hai chiếc chiếu lau rách đã được tẩm dầu. Một lúc sau kho gạo bốc cháy, nhanh chóng ngọn lửa đã lan đến nhà bếp.
Đổng Kỳ Xương ngắm nhìn ngọn lửa cháy một hồi rồi nói:
- Đi thôi.
Hai người kiệu phu nhấc kiệu lên vàkhiêng Đổng Kỳ Xương đến đông viện, đồng thời hét lớn. Những tên người hầu biết rõ sự tình bèn hét lớn là do Trương Nguyên vùng Sơn Âm dẫn đầu đám điêu dân phóng hỏa cướp bóc. Trong Đổng phủ vẫn còn rất nhiều gia nhân và người hầu không biết sự tình tưởng điêu dân đến đốt nhá cướp bóc thì sợ hãi hồn bay phách lạc, chạy loạn ầm ĩ, bọn chúng được kêu chạy đến đông viện.
Cửa lớn đông viện vừa mở, gia nhân, người hầu Đổng thị nhốn nháo chạy ra, rất nhiều nô bộc đang vận chuyển đồ đạc từ tây sang đông từng hòm từng hòm, đến trước cửa nhìn ra ngoài bỗng thấy dưới ánh trăng mờ nhạt là một toán người đen đen mờ mờ đang đứng đó. Làm cho người trong phủ sợ hết vía, không dám vác hòm nữa, vội vàng chạy ngược lại, lớn tiếng gọi:
- Đại lão gia, quả thật là có cướp đến.
Đổng Kỳ Xương quát:
- Gọi loạn lên cái gì thế?
Lão không tin là những kẻ đục nước béo cò lại đến nhanh như vậy, bèn sai kiệu phu khiêng lão ra ngoài xem. Lúc này, những tên sai dịch của Lý Hình Thính đứng ngoài cửa đã thắp đèn, ba chữ : “Lý Hình Thính” sáng lên dưới ánh đèn khiến người ta tỉnh mắt. Đổng Kỳ Xương chỉ cho đó là người của Hoàng Quốc Đỉnh, trong lòng thầm nghĩ: “Hoàng Quốc Đỉnh vội vã quá, còn sớm vậy mà đã đến rồi. Lão nên lập tức đi bắt đám người Trương Nguyên mới đúng chứ.”
Ngô Huyền Thủy và Lưu Đồng Tri bước ra từ sau hàng đèn thứ nhất, im lặng nhìn Đổng Kỳ Xương. Ngô Huyền Thủy hỏi một câu:
- Đổng Hàn lâm, quý phủ cháy lớn cần cứu hay là không?
Hàng chục chư sinh cùng đồng thanh nói:
- Đổng Hàn lâm, vụ cháy này cứu hay không cứu?
Giọng điệu đầy châm chọc.
Lại có một người lớn tiếng nói:
- Đổng công tính kế trấn động cả Tùng Giang, một ngọn lửa mà thiêu cho rụi sạch.
Cổ họng Đổng Kỳ Xương rên lên hai tiếng: “Ôi, ôi”, chân tay phát run, sắc mặt tím ngắt, đột nhiên toàn thân nghiêng ngả, rồi ngã xuống kiệu.
Đổng Kỳ Xương phóng hỏa đốt nhà hòng vu cáo cho chư sinh đã trở thành trò cười cho thiên hạ. Tên nô bộc già ốm bị Đổng Kỳ Xương sai người trói lại ném vào kho gạo cũng được cứu thoát. Người cứu không phải là thuộc hạ của Ngô Huyền Thủy mà là người của Đổng phủ. Tên người hầu đó không biết chuyện Đổng lão gia tự tay phóng hỏa đốt nhà, y cho rằng có người phóng hỏa cướp của thật, bèn lấy gậy gộc đi tới tây viện quyết sống mái với lũ cướp để bảo vệ Đổng phủ, nghe thấy có tiếng kêu cứu phát ra từ kho gạo bèn đạp đổ cửa xông đến cứu người ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...