Lẳng Lơ Tao Nhã

Đổng Kỳ Xương nghe thấy lời nói của vị hòa thượng này có chút dâm tà không giống lời của một cao tăng, có điều Đổng Kỳ Xương lão không phải thỉnh giáo dị tăng này phật lý thiền cơ mà là thuật phong the, bèn cười nói:

- Vậy xin mời đại sư thể hiện thần thông như thế nào, mời đến khúc phòng ở bên này.

Lúc này, nghe thấy dưới lầu một tỳ nữ cất giọng nói:

- Lão gia, đại công tử, nhị công tử muốn gặp lão gia.

Đổng Kỳ Xương cả giận nói:

- Không phải ta đã dặn rồi sao, không được quấy rầy ta lúc này!

Tỳ nữ dưới lầu nơm nớp lo sợ nói:

- Bẩm lão gia, đại công tử nói có chuyện lớn, Bặc tiên sinh được cử đến Thanh Phổ bị một người tên Trương Nguyên đánh.

Đổng Kỳ Xương vừa kinh ngạc vừa giận dữ, lại là cái tên Trương Nguyên, nợ cũ chưa thanh toán xong lại dám ức hiếp Đổng thị ta, nói:

- Bảo chúng vào đi.

Dâm tăng trăm tuổi Trần Tân Trúc kêu lên:

- Đổng thí chủ!

Đổng Kỳ Xương tạm thời không có tâm trạng nghiên cứu thuật phòng the nói:


- Ngày mai ta sẽ lại thỉnh giáo đại sư.

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Trần Tân Trúc, lão lại nói:

- Họa Mi, ngươi hầu hạ đại sư trước đi.

Chỉ tặng cho hòa thượng có mỗi một tỳ nữ thì có đáng gì.

Đổng Kỳ Xương thi họa song tuyệt nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc lão muốn học thuật phòng the, chính là như thế!

Hai huynh đệ Đổng Tổ Nguyên và Đổng Tổ Thường đã đến lầu hai Hí Hồng đường. Đổng Tổ Thường gọi:

- Phụ thân, chính vì chúng ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác nên mới có tai họa ngày hôm nay!

Đổng Kỳ Xương trầm mặt hỏi:

- Có chuyện gì các con nói cho rõ ràng ta nghe.

Đổng Tổ Nguyên liền kể lại việc Bặc Thế Trình dẫn gia nô đến Thanh Phổ đòi nợ nhưng lại bị Trương Nguyên và người của Lục thị ở Thanh Phổ đánh. Đổng Kỳ Xương đập mạnh xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh làm chén dĩa trên khay nhảy loạn xạ, giận dữ quát:

- Bắt nạt người quá đáng! Bắt nạt người quá đáng!

Đổng Tổ Nguyên nói:

- Lần này phụ thân nếu không nghiêm khắc trừng phạt tên Trương Nguyên đó thì Đổng thị ta sẽ không còn mặt mũi nào ở Tùng Giang nữa. Tiểu Thế Trình đường đường là sinh đồ, được Đổng thị ta che chở vậy mà lại bị đánh trước mặt bàn dân thiên hạ, thế chẳng khác nào đánh vào mặt Đổng thị.


Đánh vào mông của Bặc Thế Trình đồng nghĩa với việc đánh vào mặt của Đổng thị, lời này thật buồn cười nhưng ba cha con Đổng thị lại không hề cảm thấy như thế. Đổng Tổ Thường nói:

- Hai người cháu của Trương Nhữ Sương là Trương Đại và Trương Ngạc lần này cũng đến cùng với Trương Nguyên, kẻ đánh Bặc Thế Trình ở bến tàu chính là Trương Ngạc.

Đổng Kỳ Xương gật đầu:

- Sơn Âm Trương thị làm chỗ dựa lưng cho Thanh Phổ Lục thị , không đội trời chung với Hoa Đình Đổng thị ta.

Đổng Tổ Nguyên nhìn sắc mặt của phụ thân Đổng Kỳ Xương, hỏi:

- Phụ thân có kế sách ứng đối gì không?

Đổng Kỳ Xương nói:

- Dặn người làm chuẩn bị kiệu, ta đi gặp Hoàng tri phủ trước.

Đổng Kỳ Xương hầm hầm rời khỏi Hí Hồng đường, quên mất là vẫn còn vị cao tăng một trăm tuổi Trần Tân Trúc đang ở đó. Tên hòa thượng này là một con quỷ háo sắc, Đổng Kỳ Xương đi rồi thì hơn hai mươi mỹ nữ ở Hí Hồng đường chẳng phải là dâng đến miệng y sao. Đổng Kỳ Xương vốn dĩ sắp xếp tỳ nữ Họa Mi hầu hạ y nhưng y lại chê Họa Mi lớn tuổi không xinh đẹp rồi kéo một tỳ nữ xinh đẹp trẻ tuổi khác vào sương phòng. Ả tỳ nữ xinh đẹp đó hét lên, tên dâm tăng liền dọa:

- Lão gia nhà ngươi vì kính trọng ta, mời tiểu tăng đến để tu tập thuật phòng the, nếu ngươi không nge lời chỉ cần tiểu tăng nói vài lời ngươi chắc chắn sẽ bị đánh, ngươi có tin hay không?

Trước mặt những nô tỳ xinh đẹp này, hòa thượng cũng không tự xưng là lão nạp nữa. Tỳ nữ xinh đẹp nhỏ tuổi nọ thấy Đổng lão gia trước khi đi còn bảo ba người Họa Mi, Ngọc Mặc hầu hạ tên hòa thượng chuyện giường chiếu, quả nhiên là rất kính nể vị hòa thượng này, bị hòa thượng dọa vài ba câu là sợ không dám chống cự, cứ để cho lão hòa thượng vừa kéo vừa ôm vào mật phòng. Những tỳ nữ khác của Hí Hồng đường ngơ ngác nhìn nhau nhưng cũng không nhịn được sự tò mò. Họa Mi bị hòa thường chê bỏ cảm thấy có chút xấu hổ, cười nhẹ nói:

- Để xem thử con lừa trọc đó làm ăn thế nào, chớ bị mã thượng phong mà đi đời mới giỏi.


Tại phủ nha Tùng Giang, tri phủ Hoàng Quốc Đỉnh đang uống rượu với tiểu thiếp dưới ánh đèn. Năm ngoái Đổng Tổ Nguyên đã tặng cho hắn hai tỳ nữ xinh đẹp, trong đó có một người Hoàng Quốc Đỉnh vô cùng sủng ái và đã nạp làm thiếp để hầu hạ. Hoàng Quốc Đỉnh rất nghiện rượu, hàng ngày trước khi ngủ đều phải uống hai chén rượu Huy Châu. Đang lúc đó lại nghe vú già báo là có Đổng Hàn Lâm Đổng lão gia cầu kiến, Hoàng Quốc Đỉnh nhíu mày, nghĩ thầm:

- Đổng lão gia đêm khuya đến thăm, chỉ sợ lại có chuyện phiền toái.

Hoàng Quốc Đỉnh cũng đã chán ngấy những hô hào xuông liên tục của Đổng Kỳ Xương, nhưng thứ nhất Đổng thị ở Hoa Đình là một đại tộc ở Tùng Giang, thứ hai Đổng Kỳ Xương là phòng sư lúc ông ta thi hương nên không thể chối từ. Làm quan địa phương cũng không hề dễ dàng, luôn phải mượn thế lực này đắc tội với thế lực khác, đối với Hoàng Quốc Đỉnh mà nói đương nhiên là thà đắc tội với tiểu dân còn hơn là đắc tội với Đổng thị. Hoàng Quốc Đỉnh nhìn thấy Đổng Kỳ Xương thì miệng xưng thầy, nói:

- Thầy có việc gì thì cứ sai người đến dặn dò học trò một tiếng, hà tất đêm khuya còn phải đích thân đến chứ.

Đổng Kỳ Xương thở dài, kể chuyện Bặc Thế Trình. Hoàng Quốc Đỉnh nói:

- Vương tri huyện luôn kính trọng thầy, lúc mới nhậm chức không phải cũng đã đến thăm thầy hay sao, sao hôm nay lại làm chuyện ngược ngạo, thầy chớ nôn nóng, ngày mai học trò sẽ sai người đến hỏi thử.

Đổng Kỳ Xương nói:

- Ba người cháu của Trương Nhữ Sương đều đã đến Thanh Phổ. Thanh Phổ Lục thị và Sơn Âm Trương thị là thông gia, Vương Thiện Kế sợ Trương Nhữ Sương, cho rằng Đổng thị ta dễ bắt nạt, nguyên do là như thế.

Tọa sư khi Hoàng Quốc Đỉnh thi hội là Lý Tam Tài. Lý Tam Tài cùng với Cố Hiến Thành và Cao Phàn Long quan hệ rất thân thiết. Người của Đông Lâm đảng đã đuổi Lý Đình Cơ đi, chủ trương cho Lý Tam Tài nhập các, nhưng hệ thống phe phái trong triều rất phức tạp, Lý Tam Tài nhất thời cũng chưa thể nhập các thuận lợi mà Lý Đình Cơ lại là thầy của Trương Nhữ Sương. Hoàng Quốc Đỉnh cười lạnh:

- Lý Đình Cơ đã từ quan về Phúc Kiến, Chiết Đảng còn có thể trông cậy vào ai, Vương Thiện Kế cũng không đến mức mông muội như vậy.

Lại nói tiếp:

- Cháu đích tôn Trương Nguyên của Trương Nhữ Sương gần đây rất có tiếng tăm, có Tiêu thái sử, Hoàng Ngụ Dung rất khen ngợi. Nghe nói còn có thâm tình với thái giám Chức tạo thự Hàng Châu, hay là Chiết Đảng muốn mượn hoạn quan để tranh đoạt thượng vị. Trương Nguyên tuổi còn nhỏ e là sau lưng còn có kẻ chủ mưu.

Đổng Kỳ Xương đùa cợt:

- Trương Nhữ Sương vẫn không cam lòng sống ẩn dật nốt quãng đời còn lại, tên Trương Nguyên đó tuổi nhỏ thành danh, tự cao tự đại, sớm muộn cũng sẽ nếm mùi đau khổ thôi.

Hai người lại bí mật bàn bạc. Đổng Kỳ Xương cáo từ trở về phủ, lúc này mới nhớ đến Hí Hồng đường còn có thần tăng trăm tuổi có sở trường về thuật phòng the, lão vội vàng đi đến đó nhưng lại nhìn thấy tên hòa thượng đang ở trên giường cùng với ba tỳ nữ trẻ đẹp nhất của Hí Hồng đường. Đổng Kỳ Xương nổi giận nhưng cũng không tiện thể hiện, tạm thời không có tâm trạng để tu luyện thuật phòng the, bèn gọi nô bộc đến đưa tên hòa thượng đến phòng khách sắp xếp chỗ ở, không để hòa thượng đi lung tung. 


Lần này Trương Đại đến Tùng Giang, ngoài việc giúp Trương Nguyên đối phó Đổng thị ra còn muốn đến thăm Trần Mi Công. Vốn nghĩ rằng Trần Kế Nho vẫn còn ở tiểu Côn Sơn, trưa ngày mười bảy bỗng tình cờ nghe Lục Thao nói mới biết Trần Kế Nho đã mua đất ở Đông Dư Sơn, xây “Đông Dư Sơn Cư” chỉ cách trang viên Lục thị ở Dư Sơn bốn, năm dặm về phía bắc, Trương Đại nói:

- Sớm biết Trương Mi Công ở Đông Dư Sơn thì hôm trước ta đã đến thăm rồi.

Rồi gã hỏi Trương Nguyên, Trương Ngạc:

- Yến khách, Giới Tử, sáng ngày mai cùng ta đến thăm Trần Mi Công được không?

Trương Ngạc hỏi:

- Là Trần Mi Công đánh Thu Phong của huyện Tiền Đường đấy hả, đệ không đi.

Trương Nguyên đáp:

- Đệ sẽ đi cùng đại huynh.

Trần Kế Nho là bạn tốt của Đổng Kỳ Xương, nếu được Trần Kế Nho tán thưởng trước khi đánh đổ Đổng thị thì quả là một cú đả kích lớn đối với Đổng Kỳ Xương. Trần Kế Nho ngoài giỏi thi họa còn đam mê cờ vây và thanh ngôn. Cái gọi là thanh ngôn chính là “ Thái căn đàm “ liên quan đến lời nói cách ngôn về cảm ngộ nhân sinh. Bây giờ “ Thái căn đàm “ vẫn chưa xuất hiện mà Trương Nguyên sớm đã thuộc lòng. Về cờ vây, Trương Nguyên cảm thấy mình có thể đọ sức với cao thủ cờ vây thời Vãn Minh. Đương nhiên nếu là đại cao thủ hơn trăm tuổi Lâm Phù Khanh thì hắn chắc chắn sẽ đánh không lại, khả năng đánh cờ của hắn ở thời hậu thế có lẽ thuộc hạng nghiệp dư. Chiều ngày hôm đó, Dương Thạch Hương mời ba huynh đệ Trương Nguyên đến phủ của y dự tiệc. Dương thị cũng là một đại tộc ở Thanh Phổ, trong nhà có mở hiệu sách và xưởng làm giấy, Tùng Giang Đàm Tiên cũng là thư phòng dùng giấy nổi tiếng. Giữa tiệc rượu Dương Thạch Hương lại nhắc đến chuyện Trương Nguyên tuyển chọn bình luận bát cổ văn, Trương Nguyên hỏi:

- Thạch Hương huynh đã thu thập đủ bản thảo chưa?

Dương Thạch Hương đáp:

- Chư sinh ba huyện ở Tùng Giang có tổng cộng năm trăm bài chế nghệ, đã thu đủ từ lâu rồi.

Trương Nguyên nói:

- Vậy hãy giao bản thảo cho đệ, đệ buộc phải tuyển chọn bình luận thỏa đáng trước khi rời khỏi Tùng Giang .

Dương Thạch Hương mừng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui