Trương Nhược Hi hoảng sợ, không biết đệ đệ xảy ra chuyện gì bèn gọi to:
-Lục Đại Hữu, đệ đệ Trương Nguyên của ta đâu?
Lục Đại Hữu vừa mới bước lên bậc thềm bằng đá, nghe thấy tiếng kêu liền ngẩng đầu nhìn, vui vẻ nói:
-Thiếu phu nhân, Giới Tử thiếu gia đến rồi.
Nói rồi tay chỉ về phía chiếc thuyền.
Trương Nhược Hi ngưng mắt nhìn, trên chiếc thuyền kia có một chàng thiếu niên mặc một chiếc áo màu xanh đang đứng trên đầu thuyền.
Chàng thiếu niên đó nghe thấy tiếng kêu cũng ngẩng đầu nhìn về hướng bờ cao, khuôn mặt giống rất giống đệ đệ Trương Nguyên của nàng.
Trương Nhược Hi vui mừng khôn xiết, tâm trạng thấp thỏm mấy ngày nay thoáng chốc biến mất, cả người nhẹ nhõm hẳn thì nghe thấy tiếng gọi của đệ đệ Trương Nguyên đang đứng ở đầu thuyền dưới bờ sông:
-Tỷ tỷ, đệ ở đây.
Nói xong liền nhảy lên bờ, chạy nhanh đến chỗ nàng. Hai đứa con bên cạnh lay cánh tay mẹ, muốn gỡ tay ra để chạy đến đón cậu, vừa gọi liên tiếp:
-Cậu.........., cậu............!
Bờ sông dốc đứng, Trương Nhược Hi sợ con trượt ngã nên không chịu buông tay. Hai đứa con liền một trái một phải dắt tay mẹ chạy đến gọi cậu. Trương Nhược Hi nhìn thấy đệ đệ Trương Nguyên hai tay cầm vạt áo dài nhanh nhẹn chạy đến, trong lòng vui mừng nghĩ:
-Gần một năm không gặp, đệ đệ đã cao lên nhiều, thời gian chưa đến một năm mà đệ đệ đã thay đổi nhiều như thế sao?
-Đính hôn với nữ lang của Hội Kê thương, sáng tác bát cổ văn lại hay như vậy, ngay cả Lục lang nhìn thấy hai tác phẩm nghệ thuật của đệ đệ cũng phải khâm phục, đây đều là sự thật sao?
Trương Nguyên chạy một mạch lên bờ cao, lúc này mới chậm bước lại và đi về phía tỷ tỷ, mỉm cười chào tỷ tỷ Trương Nhược Hi.
Trương Nhược Hi chải tóc búi cao ba tấc, đồ trang sức bằng vàng có viên ngọc bên trong giống như hình dáng ánh trăng đầu tháng.
Trên người mặc một chiếc váy bằng gấm lụa với tay áo lụa hoa, thân hình mảnh mai, mặt mày uyển lệ, điển hình cho một phu nhân xinh đẹp vùng sông nước Giang Nam. Trương Nhược Hi nắm tay hai con đến nghênh đón, nhẹ nhàng buông tay, mỉm cười nói:
-Gọi cậu đi con!
Hai đứa con chạy đến, Trương Nguyên quỳ xuống dang hai cánh tay, mỗi tay giữ lấy một đứa, nhìn Lục Lý Thuần sáu tuổi rồi lại nhìn sang Lục Lý Khiết mới bốn tuổi, hỏi:
-Hai cháu vẫn còn nhận ra ta là ai sao?
Lục Lý Thuần sáu tuổi đáp:
-Nhận ra người là cậu.
Lục Lý Khiết bốn tuổi thật ra không thể nhận ra người cậu này nhưng nghe huynh nói như thế cũng liền reo lên:
-Đệ càng nhận ra, người đúng là cậu rồi.
Trương Nguyên cười to, ngửa mặt nhìn tỷ tỷ nói:
-Tỷ tỷ nhìn chăm chăm đệ như thế có phải là không nhận ra đệ đệ không?
Trương Nhược Hi trừng đôi mắt xinh đẹp, nói:
-Ta còn không nhận ra đệ sao, đệ tưởng rằng đệ mặc quần áo mới thì ta sẽ không nhận ra đệ sao.
Nói xong, chính mình cũng không nhịn được mỉm cười, rồi nói tiếp:
-Sao hôm nay đệ mới đến, làm tỷ tỷ đợi sốt ruộtquá.
Trương Nguyên đáp:
-Đệ bị chậm trễ vài ngày ở Hàng Châu nên đến trễ.
Vũ Lăng cũng chạy tới, chắp tay trước ngực nói với Trương Nhược Hi:
-Tiểu Vũ bái kiến đại tiểu thư!
Trương Nhược Hi cười nói:
-Tiểu Vũ cũng đến rồi à, được, vất vả cho ngươi rồi.
Lục Lý Thuần nói với đệ đệ:
-Tiểu Vũ này huynh cũng nhận ra, là Tiểu Vũ của nhà cậu.
Lục Lý Khiết bốn tuổi ngẩng đầu hét lên:
-Đệ càng nhận ra, đúng là Tiểu Vũ của nhà cậu.
Lục Lý Thuần sáu tuổi giận dữ, tiểu đệ cứng đầu này cái gì cũng muốn tranh giành với mình, việc gì cũng thêm chữ “càng” và “đúng” cho thấy nó luôn hơn mình, liền giơ tay tát đệ đệ một bạt tai, tức giận nói:
-Đệ hãy đi theo phía sau ta mà học hỏi cách nói chuyện của ta.
Đệ đệ Lục Lý Khiết vội quay đầu mắng vốn:
-Mẫu thân, huynh đánh con, đau quá!
Lục Lý Thuần kêu lên:
-Con không đánh, chỉ là con đẩy nhẹ nó thôi.
Trương Nguyên nói:
-Lý Thuần là ca ca, đệ đệ còn nhỏ không được đẩy, đệ đệ đứng không vững sẽ ngã đấy.
Lục Lý Thuần uất ức nói:
-Năm trước nói nó còn nhỏ, năm nay cũng nói nó còn nhỏ, nó không lớn được sao?
Lục Lý Khiết nói:
-Năm trước đệ còn nhỏ, năm nay đệ càng nhỏ!
Trương Nhược Hi quát:
-Lý Khiết, không được vô lý như vậy!
Rồi nói với Trương Nguyên:
-Đệ thấy rồi đó, hai đứa này cả ngày chỉ biết cãi nhau, khiến người khác đau đầu thôi.
Trương Nguyên cười nghĩ thầm:
-Đàn ông mà, luôn phải nghịch ngợm là đúng rồi.
Rồi nói với hai đứa cháu ngoại:
-Lần này cậu ở Hàng Châu đã mua cho hai cháu rất nhiều quà, đồ chơi, đồ ăn đều có, đợi lát nữa sẽ đưa cho hai đứa.
Vũ Lăng nói:
-Để nô tài đi lấy, để nô tài đi lấy.
Rồi chạy xuống.
Hai huynh đệ Lục Lý Thuần, Lục Lý Khiết cũng muốn xuống nhưng bị tỳ nữ ôm lại không cho gây rối.
Trời ngả chiều. Lục Đại Hữu cùng với cha con Mục Kính Nham, Mục Chân Chân đã mang tất cả đồ đạc lớn nhỏ như rương đồ, vò rượu, giỏ tre đựng đầy măng và hộp đựng mật ong ở trên thuyền lên bờ. Trương Nhược Hi từ trên cao nhìn xuống hỏi:
-Trương Nguyên, sao đệ mang theo nhiều đồ thế?
Trương Nguyên đáp:
-Có ba phần quà chúc thọ cho tỷ phu, một phần chuẩn bị cho mẫu thân, một phần là cho Thương thị của Hội Kê, còn có một phần quà của Thạch Trụ thổ ty ở Tứ Xuyên tặng cho tỷ phu.
Trương Nhược Hi nghe thấy Hội Kê Thương thị có quà tặng, trong lòng rất đỗi vui mừng.
Không phải nàng ham quà cáp mà là từ đó nàng biết chắc rằng đệ đệ Trương Nguyên đính hôn với nữ lang của Hội Kê Thương thị, chứ nếu không Hội Kê Thương thị dựa vào cái gì mà chúc thọ phu quân của nàng, có điều đây cũng là do Hội Kê Thương thị chu đáo, mới chỉ đính hôn, thật ra không cần thiết phải qua lại với người thân của nhà Trương Nguyên.
-Ồ, Thạch Trụ thổ ty?
Trương Nhược Hi ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại tặng Thạch Trụ Thổ ty?
Trương Nguyên đáp:
-Ở Hàng Châu đệ đã kết bạn cùng với bọn họ, giúp họ một chút việc nên họ nhất định muốn tặng quà, đệ cũng không tiện chối từ.
-À phải rồi, cuộc thi huyện tháng trước đệ thi thế nào?
Trương Nhược Hi thấy đệ đệ bình an trở về, mải vui mừng mà quên mất chuyện vẫn luôn ghi nhớ.
Trương Nguyên đáp:
-Án đầu thi huyện !!!
Trương Nhược Hi nhíu mày, trừng mắt, đây là thần thái thường có khi nàng dạy đệ đệ đọc sách học chữ trước đây, nói:
-Thật sao? Không được gạt ta đấy!
Trương Nguyên nhìn thấy thần thái của tỷ tỷ, cảm thấy rất thân thiết, nói:
-Đệ đệ có chút tiến bộ không được sao? Lẽ nào lần nào cũng đều phải nhờ mẫu thân trả bài giúp để làm chứng cho đệ?
Trương Nhược Hi nhìn đệ đệ chằm chằm, cảm giác thật sự có chút xa lạ. Vóc dáng đệ đệ rất cao lớn, năm trước vẫn còn thấp hơn nàng một tí, bây giờ đã cao hơn nàng, mặt mũi thanh tú uyên bác, khí chất càng khác lần gặp mặt trước rất nhiều, có một khí chất rất nho nhã, còn có một loại anh khí bồng bột.
Trương Nguyên đáp:
-Tỷ tỷ, đệ đọc cho tỷ tỷ nghe hai quyển sách chế nghệ thi huyện nhé?
Trương Nhược Hi mỉm cười nói:
-Tỷ tỷ tin đệ, tỷ phu của đệ lần trước nhìn thấy hai cuốn bát cổ văn đệ gửi đến cũng không dám tin là của đệ viết, nói rằng còn hay hơn cả chàng viết. Tỷ phu của đệ đã là huyện học Lẫm sinh rồi.
Rồi nói tiếp:
-Tỷ phu của đệ còn nghe được tin đồn nói rằng đệ còn đấu bát cổ với một tú tài và đệ đã thắng, quan đề học đều khen ngợi đệ đúng không?
Trương Nguyên cười đáp:
-Đợi lát nữa sẽ thưa lại với tỷ tỷ sau, hay là ta đến nhà tỷ phu trước đã.
Trương Nhược Hi cười nói:
-Hận không thể hỏi cho rõ ràng ngay lập tức.
Rồi nàng lại hỏi tiếp:
-Sức khỏe của mẫu thân vẫn tốt chứ?
Trương Nguyên đáp:
-Vẫn khỏe ạ, chính là nhớ tỷ tỷ với Lý Thuần, Lý Khiết quá nên năm trước phụ thân gửi thư thuyết phục đến giữa thu sẽ trở về Sơn Âm sau đó không dám ra ngoài làm ăn nữa.
Lúc này Vũ Lăng đã mang hộp đồ chơi bằng gỗ dành cho trẻ nhỏ đến. Hai đứa nhỏ Lục Lý Thuần, Lục Lý Khiết vội vàng đến xem, vui mừng nói:
-Đây là ông lật đật.
Đây là cá, đây là bóng bay, đây là diều.
A, đây là cái gì, Tiểu Vũ? Lục Lý Thuần cầm lấy một món đồ chơi bằng da nhiều màu sắc hỏi.
Lục Lý Khiết kêu lên:
-Ta cũng muốn cái này!
Vũ Lăng vội trả lời:
-Đều có cả, đều có cả. Mỗi kiểu đồ chơi đều có hai cái vì thiếu gia chỉ sợ hai cậu tranh giành nhau.
Nói rồi Vũ Lăng lấy một món đồ chơi nhiều màu sắc tươi xinh ra đưa cho Lục Lý Khiết nói:
-Đây là da ảnh (búp bê giấy có thể điều khiển cử động được), cầm theo trên tay mà chơi.
Hai anh em chơi hết cái này tới cái khác, cười nói rất vui vẻ.
Trương Nhược Hi gọi hai đứa lên kiệu về nhà cũng không chịu.
Lục Đại Hữu ở trên bờ đã mướn hai kiệu phu giỏi, bảo kiệu phu đem mấy cái rương đã buộc chặt đến Lục phủ.
Mục Kính Nham và Mục Chân Chân đến khấu đầu chào Trương Nhược Hi.
Trương Nhược Hi vội bảo hai cha con đứng lên, hỏi Trương Nguyên:
-Hai người này là….?
Trương Nguyên đáp:
-Đây là Mục Chân Chân, còn đây là cha của Chân Chân, ở bên phố Tam Đại, nhận chúng ta làm chủ nhân.
Trương Nhược Hi gật gật đầu, nhìn thấy đọa dân thiếu nữ dáng người cao mảnh mai, da trắng như tuyết, có một vẻ đẹp rất khác thường, hàng lông mi buông rũ, thần thái hơi e thẹn, thường liếc mắt nhìn đệ đệ Trương Nguyên của nàng. Trương Nhược Hi nghĩ thầm:
-Chẳng lẽ đây là tỳ nữ của tiểu đệ? À, đệ đệ đã mười sáu tuổi rồi, cũng đã là người trưởng thành rồi.
Đúng lúc này nhìn thấy một bà vú già đang vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trương Nguyên liền vui vẻ nói:
-Giới Tử thiếu gia đến rồi, thật là tốt quá!
Trương Nguyên mỉm cười:
-Chào vú Chu!
Vú Chu vốn là người ở của nhà họ Trương, là nhũ mẫu của Trương Nhược Hi. Trương Nhược Hi gả đến Lục gia ở Thanh Phổ, vú Chu cũng đi theo.
Vú Chu vội ân cần hỏi thăm Trương Nguyên, rồi nói với Trương Nhược Hi:
-Tiểu thư, không ổn rồi, Lục lão gia nổi giận rồi, vừa rồi đã cho gọi tiểu thư đến hỏi, tiểu tỳ nói là tiểu thư đã đi khỏi, Lục lão gia liền nổi giận, nói tiểu thư không tuân thủ phép nhà,cứ xuất hiện ở bên ngoài, đang trách mắng cô gia đấy ạ.
- Lão gia lại nhắc đến chuyện về hội miếu Thủy Tiên lần trước, nói rằng tiểu thư đóng giả biểu đệ của cô gia để tham gia, thật là quá hoang đường, tiểu thư mau về đi.
Trương Nhược Hi đang vui vẻ, nghe vú Chu nói thế sắc mặt liền trắng bệch, ngày thường chịu đựng chút ấm ức cũng không sao, lần này đệ đệ vừa đến đã bị trách cứ, chẳng phải là làm liên lụy đến đệ đệ Trương Nguyên cũng bị uất ức sao, trong lòng rất buồn, cười miễn cưỡng với đệ đệ:
-Tiểu Nguyên, đệ đừng lo, phụ thân của tỷ phu đệ hơi nghiêm khắc nhưng không sao, tỷ đi giải thích một chút là được ngay.
Nói rồi bảo tỳ nữ bế hai đứa trẻ đến cùng nàng lên kiệu.
Lục Đại Hữu mướn một chiếc kiệu mời Trương Nguyên ngồi. Trương Nguyên nói:
-Không cần đâu. Ta đi cùng kiệu với tỷ tỷ, tiện thể cùng nói chuyện.
Trương Nguyên đi theo bên kiệu, vừa đi vừa hỏi:
-Tỷ tỷ ở bên đó thường phải chịu thiệt thòi sao? Trước kia tiểu đệ còn nhỏ không biết tình hình của tỷ tỷ, mỗi lần tỷ tỷ về Sơn Âm đều rất vui vẻ, nhưng lại không biết rằng tỷ tỷ cũng có sầu muộn ấm ức.
Trương Nhược Hi liền nói:
-Sao lại như vậy được, đệ cũng biết tỷ phu đệ đối với tỷ rất tốt mà.
Trương Nguyên đáp:
-Tỷ phu tốt đệ biết chứ nhưng người nhà tỷ phu đối với tỷ tỷ không tốt.
Trương Nhược Hi hạ giọng:
-Đừng nói nữa được không, trên đường nhiều người qua lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...