Lẳng Lơ Cho Anh Xem


Quý Lâm là một người đúng giờ, cho nên khi Hồ Hi Văn vừa xuống liền gặp được anh.
Nhìn thấy chiếc xe sang trọng cùng tái xế của Quý Lâm, trong lòng Hồ Hi Văn không khỏi vui mừng.

Hiện tại cô chỉ là một quản lý nhỏ trong công ty Thành Khoa, nếu có thể có chút quan hệ với anh thì chắc chắn con đường tương lai sẽ dễ đi hơn.
Hồ Hi Văn tiến lên chào hỏi, Quý Lâm tuy không thích nói chuyện như Cao Trình nhưng cũng không phải là kiểu người khó hòa đồng, vẫn nói lại vài câu.
Khi anh vừa bước vào, phòng bao bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, bất quá rất nhanh đã có người phản ứng lại, thân thiện tiến tới chào hỏi nhưng anh chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Quý Lâm chọn một chỗ ít người rồi ngồi xuống, cũng có vài người muốn ngồi kế anh nhưng lại không dám tới quá gần.
Quý Lâm vốn không thích những dịp như vầy, cho dù đã trở thành chủ tịch của Quý thị thì anh cũng rất ít khi đi xã giao, ngày thường chỉ toàn vẽ tranh.

Những người bình thường ở độ tuổi 20 thì đang phấn đấu vượt qua khó khăn, phú nhị đại còn đang thử tiếp nhận công ty, làm tổng tài, phó tổng, riêng Quý Lâm thì khác, trực tiếp trở thành chủ tịch, tổng tài hay gì đều là cấp dưới của anh.
Không qua bao lâu Cao Trình cũng tới, hắn vừa vào liền cao giọng chào hỏi.

“Chào buổi tối! Đã lâu không gặp đã lâu không gặp! Ai cũng đẹp ngời ngời hết.” Cao Trình vừa cười tủm tỉm nói chuyện với mọi người vừa đi về phía Quý Lâm, ngồi bên cạnh anh.
Vóc dáng Cao Trình hơi lớn, lập tức chiếm hơn nửa vị trí, lúc nói chuyện còn thích quơ chân múa tay khiến đám người xung quanh phải nhích ra xa, dọn dẹp sạch những ai muốn lại gần Quý Lâm.
Những người khác cũng dần dần có mặt, lúc này Hồ Hi Văn bắt đầu kiểm tra số người để xem còn ai chưa tới.

Mấy năm gần đây có không ít bạn học đã thay đổi, Hồ Hi Văn phải rất nỗ lực để nhận ra từng khuôn mặt.

Người khác đột nhiên không tới cũng chẳng sao nhưng chỉ có một người là bắt buộc phải tới.
Hồ Hi Văn cực lực tìm bóng dáng của Du Duyệt Duyệt trong đám đông, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Du Duyệt Duyệt tuy hơi mập mạp, nhưng cũng là cô bé mập mạp đáng yêu, lúc trước theo đuổi Quý Lâm, có không ít người cho rằng cô là con cóc đòi ăn thịt thiên nga.

Nhưng lại không ngờ con thiên nga này đồng ý để cóc béo ăn thịt.
Hiện tại Hồ Hi Văn chỉ muốn bắt lấy Du Duyệt Duyệt mang tới trước mặt Quý Lâm.

Cô ta cảm thấy mình gấp đến mức miệng muốn phồng rộp lên rồi, cuối cùng vẫn quyết định ra khỏi phòng gọi cho Du Duyệt Duyệt.
Điện thoại vừa gọi qua liền có người bắt máy.
“Xin chào!”
Hồ Hi Văn: “Duyệt Duyệt, cậu chưa tới sao? Hay là không tìm được đường đi? Có cần tớ đến đón cậu không?”
Du Duyệt Duyệt nói: “Cảm ơn, tớ đi cùng Linh Linh.

Vừa nãy bị tắc đường cho nên hơi lâu.


Các cậu nhập tiệc rồi sao? Nếu đã bắt đầu rồi thì không cần chờ tụi tớ?”
Hồ Hi Văn nói: “Đương nhiên là phải chờ các cậu tới rồi mới bắt đầu chứ, ngoại trừ hai người thì ai cũng đến rồi đó.”
“Được được, tụi tớ nhanh chóng tới đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Hồ Hi Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi, người có đến là tốt rồi.

Trong lúc Du Duyệt Duyệt nghe điện thoại thì Đàm Linh đang kiểm tra tin nhắn trong group chat lớp.
Thấy cô nói chuyện xong, Đàm Linh lập tức ngẩng đầu lên, “Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt! Cậu biết gì chưa? Hôm nay Quý Lâm cũng tới đó!”
Trái tim Du Duyệt Duyệt bỗng nhiên nhảy dựng lên, cô cực lực giữ bình tĩnh, làm bộ lãnh đạm, “Ồ, hóa ra anh ấy cũng tới hả?!”
Đàm Linh hưng phấn lôi kéo cánh tay cô rồi nói: “Duyệt Duyệt, đây chính là một cơ hội tốt nha!”
“Cơ hội tốt gì chứ?”
Đàm Linh cười thần bí, từ trong túi xách lấy ra một thứ tròn tròn nhét vào tay Du Duyệt Duyệt, “Quý Lâm là một mỹ nam cực phẩm như vậy, cơ hội ngàn năm có một, cậu đi câu dẫn anh ta đi!”
Du Duyệt Duyệt cúi đầu nhìn thứ Đàm Linh vừa đưa, là một cái trứng rung màu hồng phấn.

Thứ này vốn rất quen thuộc với cô, nhưng cô chưa từng dùng nó ở bên ngoài.
“Linh Linh, cái này…”

Đàm Linh nói: “Duyệt Duyệt, hiện tại đã là thời đại nào rồi chứ, cậu phải thẳng thắn đối diện với dục vọng của mình.

Hơn nữa chẳng lẽ cậu thật sự từ bỏ được cơ hội này sao? Chưa chắc năm sau Quý Lâm sẽ tới họp lớp.”
Du Duyệt Duyệt nắm chặt trứng rung trong tay, bỗng nhiên có chút do dự.

Cô cũng đã từng tưởng tượng cảnh bản thân làm tình với Quý Lâm, nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Nếu lần này thật sự bỏ lỡ thì sao? Du Duyệt Duyệt cảm thấy mình nhất định sẽ rất hối hận.
Lúc trước không thành là bởi vì cô cảm thấy bản thân quá béo, chuyện tới trước mặt liền tự ti chạy trốn.

Hiện tại cô đã không còn là cô gái mập mạp trước kia, có cái gì phải sợ chứ?
Du Duyệt Duyệt cất trứng rung vào túi rồi nói với Đàm Linh: “Linh Linh, tớ quyết định rồi, đi câu dẫn anh ấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận