Editor: boobannana 🍌
----
Sau nhiều ngày dung tục quá độ, Du Duyệt Duyệt dần cảm thấy có chút thư thái, nhẹ nhàng.
Tình yêu là một thứ gì đó rất tích cực, nó có thể khiến con người ta mạnh mẽ hơn, vui vẻ hơn, can đảm hơn.
Khi cô còn nhỏ, có cha mẹ ở bên hậu thuẫn, bao dung hết thảy, cho nên dù có mập mạp, Du Duyệt Duyệt vẫn rất lạc quan. Sau khi lớn lên, tiếp xúc với nhiều người hơn, cô không thể tránh khỏi việc gặp phải những người xấu tính, ác ý, không muốn ai tốt hơn họ. Ngày qua ngày bị đả kích, cho dù là người lạc quan đến mấy cũng phải nghi ngờ về bản thân. Đã từng có một đoạn thời gian cô cảm thấy mập là một cái tội, không dám ăn uống gì cả. Cũng may là hiện tại cô đã tỉnh ngộ ra, chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe thì có ăn nhiều một chút cũng chẳng sao.
Vì vậy người trước giờ chưa từng đi khảo sát đánh giá đồ ăn như Du Duyệt Duyệt lần này cũng đi theo những đồng nghiệp khác vào nhà ăn. Đến đây rồi cô mới biết tưởng tượng hương vị qua ảnh chụp vẫn còn thiếu sót.
Tiền Hà Đồng thấy Du Duyệt Duyệt hôm nay không chỉ đi chung mà còn ăn rất khá thì vô cùng tò mò.
"Duyệt Duyệt, cậu không định giữ dáng nữa sao?"
Du Duyệt Duyệt vừa mới nuốt xong miếng thịt xào chua ngọt, trong miệng vẫn dư vị thơm ngon đó, cô chép chép miệng cảm nhận hết hương vị của món ăn, phải mất một lúc sau mới phản ứng lại.
"Hả? Cậu vừa mới nói cái gì đó?"
Tiền Hà Đồng kiên nhẫn lặp lại một lần, Du Duyệt Duyệt đáp: "Bởi vì tớ cảm thấy phàm là người thì không thể phụ lòng thức ăn ngon được."
"Hơ, trả lời cũng như không."
Du Duyệt Duyệt hắng giọng, "Sau này tớ sẽ đi đánh giá đồ ăn với mọi người nên đừng hòng tranh với tớ."
Tiền Hà Đồng buồn rầu xoa xoa bụng mình rồi nói: "Cậu cho rằng tớ dám tranh với cậu sao? Dạo này thịt trên bụng tớ càng lúc càng dày, cậu nói xem đây có được tính là tai nạn lao động không?"
Du Duyệt Duyệt nghe xong không kìm được mà bật cười, "Sếp mà nghe được là cậu toi đời. Tuy rằng tiền lương nghề đánh giá đồ ăn của chúng ta không cao nhưng người muốn vào làm tuyệt đối không thiếu. Công việc nhàn nhã, thậm chí ngày nào cũng có tiền ăn."
Càng nói Du Duyệt Duyệt càng cảm thấy trước kia cô thật sự quá ngu ngốc, bỏ lỡ nhiều cơ hội ăn miễn phí như vậy. Tuy là cô không thiếu tiền, nhưng cũng không phải kiểu người tiêu xài hoang phí, có thể ăn miễn phí thì càng tốt.
Nửa tháng trôi qua, Du Duyệt Duyệt vẫn thường xuyên đi với mọi người, cân nặng cũng tăng lên chút ít. Thật ra cô vẫn lén kìm nén bản thân, tuy rằng có ăn nhưng không nhiều lắm, coi như là nếm thử hương vị cho đỡ thèm.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, Du Duyệt Duyệt đứng trước gương cẩn thận nhìn toàn bộ cơ thể mình.
Lúc này cô chỉ mặc một cái quần lót, bộ ngực so với trước kia to hơn một chút, mỗi chỗ trên cơ thể đều thêm một tí thịt, không những không béo mà càng thêm đầy đặn, trắng nõn.
Thậm chí cô còn muốn thử tự cắn bản thân xem có phải giống kẹo bông gòn hay không.
Du Duyệt Duyệt vui vẻ cười một tiếng rồi mặc quần áo vào.
Bởi vì vòng 1 lớn hơn nên áo ngực mặc vào có hơi chật. Du Duyệt Duyệt cúi đầu nhìn một mảng thịt lớn bị ép ra bên ngoài, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ.
Còn tưởng rằng được ăn chùa là món hời lớn chứ, cuối cùng lại phải tốn tiền thay toàn bộ đồ lót mới.
Cô xoa xoa 2 bên ngực, nhũ thịt trắng mềm theo đó lắc lư vài cái.
Du Duyệt Duyệt tròng một chiếc váy màu hồng nhạt lên người, vốn dĩ cái váy này lúc mua có hơi rộng nhưng bây giờ mặc lên lại có chút chật.
Phần cánh tay hơi bó lại, không dễ di chuyển, trước ngực bị ép lại, hai luồng nhũ thịt càng hiện lên rõ ràng.
Quả thật là Du Duyệt Duyệt rất phóng đãng, nhưng chỉ trong giới hạn trong không gian riêng tư. Ngày thường cô ăn mặc rất kín đáo, không bao giờ để lộ dáng người.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...