Phía bên Sinh Môn đám người thì đã thoát khỏi viên đá theo đuổi, bây giờ cả lũ đang tìm kiếm thứ gì đó!
Có thể nói mỗi nơi một vẻ, ít nhất so ra Sinh Môn đỡ nguy hiểm hơn Lưu Tử Tinh ba người đi Tử Môn!
“Oanh!!” Đột nhiên một tiếng nổ tung, sau đó chỉ thấy trong góc tối Quân Thiên Tú chạy ra.
Đằng sau còn đi theo một đống côn trùng màu đen quái dị, bay nghìn nghịn kín cả thương khung!
Đám người: “! ”
!
Quay trở lại với Lưu Tử Tinh, sau khi cho Tiểu Đậu trang bị binh khí, có thể nói là một đường đi thẳng, cho dù gặp bao vây nhiều đến mấy nàng cũng dễ dàng cản phá toàn bộ!
Dần dần Lưu Tử Tinh thấy Dược Lộ có chút dễ, không hề giống như Bạch Linh Ca nói đáng sợ! Không phải liền là mấy cái Trúc Cơ cánh khôi lỗi thôi sao!
Tiểu Đậu: Ta là người đánh có được không?
Rất nhanh sau đó, bên trong Dược Lộ tối tăm, Lưu Tử Tinh rốt cuộc thấy được ánh sáng.
“Cửa ra?” Lưu Tử Tinh bóp cằm nói thầm, không ngờ lại nhanh như vậy liền thấy cửa ra, thật sự là chả có tính thử thách gì cả!
Nếu như trong Dược Lộ có Ngũ Phẩm Linh Dược thì xem như lần này chuyến đi rất mỹ mãn, chỉ cần về Ngũ Tà Môn luyện ra Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan thì Lưu Tử Tinh tu vi sẽ thăng lên Trúc Cơ Cảnh!
Bản thân ở Tụ Khí cảnh 3 năm rốt cuộc cũng thoát khỏi! Lưu Tử Tinh cước bộ trở nên nhanh chóng hơn trước rất nhiều.
Vừa bước ra khỏi con đường thì Lưu Tử Tinh đã kinh ngạc mà nhìn cảnh vật chung quanh.
Không phải là nơi này tráng lệ hay hùng vĩ gì, mà là cảnh vật nơi này hắn nhìn không thấy được gì cả!
Mê vụ màu xám ở khắp nơi, Lưu Tử Tinh cảm thấy bản thân như người mù, mê vụ này có cái gì đó rất kỳ quái thế mà để cảnh giới Tụ Khí cảnh như hắn nhìn không thấu!
“Ngươi tạm thời tiến vào đây đi!” Lưu Tử Tinh lấy ra Thôn Hồn Bình, vật này tuy có thể hấp thu Linh Hồn nhưng đồng thời cũng có thể để Linh Hồn ký thác vào đó mà không tan, Lệ Quỷ đồng dạng cũng như vậy.
Tiểu Đậu thấy mình có thể nghỉ ngơi liền không nhiều lời hóa thành khí vụ bay vào Thôn Hồn Bình.
Lưu Tử Tinh thử đi hai ba bước, vẫn rất bình thường, mê vụ chỉ ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn mà thôi! Tuy nhiên dù là như vậy cũng rất phiền phức!
Lưu Tử Tinh nhíu mày, ánh nhìn của hắn chỉ tầm 10m trở lại, còn lại thì mọi vật mờ nhạt như có như không, muốn tìm kiếm Linh Dược là một vấn đề a!
Nói chi còn có một điểm khó nữa chính là nếu như có kẻ tập kích từ xa, Lưu Tử Tinh không thể làm ra phản ứng kịp thời!
Lưu Tử Tinh khóe miệng run run, tuy hắn cũng thích đánh nhau nhưng thích là lấy mạnh hiếp yếu, cùng thực lực hắn đều chán, mẹ nó bây giờ lại cho hắn gặp cái trường hợp này!
Võ Hồn thứ hai của hắn là Bất Diệt Chi Thể, cứ lành lại vết thương là sẽ mạnh lên vài phần, nói chung là sinh ra dành cho những người cuồng chiến đấu!
Nhưng Lưu Tử Tinh não bộ xảy ra chạm mạch, thích ỷ mạnh hiếp yếu!
Các ngươi có thể không phát hiện ra, thực ra từ đầu tới giờ Lưu Tử Tinh đánh là có sàn chọn!
Từ đầu tới giờ Lưu Tử Tinh đánh một là bằng cảnh giới, hai là ở tầm hắn có thể vượt cấp, còn yếu hơn cảnh giới của hắn thì trừ khi tự tìm chết thì Lưu Tử Tinh làm biếng ra tay.
Tuy nói có chút hèn nhưng cảm giác này! Nghiện a!
Lưu Tử Tinh chép chép miệng, còn gì vui bằng hành mấy con gà, nhìn tụi nó đau đớn chống đỡ cơ chứ~
Bất quá trở lại với hiện thực, nhìn trước mặt đậm đặc mê vụ, Lưu Tử Tinh mặt từ từ trầm xuống, xem ra bản thân ra rắc rối rồi a!
Dược Lộ theo bên ngoài thì đã có Trúc Cơ Cảnh, càng vào sâu chỉ sợ càng đáng sợ hơn, Đại Đế ngôi mộ đơn giản sao? Không hề!
Nói chi ở đây có Thần Dược! Thần Dược theo trong cổ thư đề cập là Thiên Địa Linh Bảo! Chỉ thua mỗi Bất Tử Thần Dược! Đây là có thể tu luyện thành tinh Thần Dược a!
Bên trong chắc chắn có sinh linh bảo vệ! Mà còn không yếu nữa mới là!
Lưu Tử Tinh cắn ngón tay, biết trước như vậy ta liền dẫn theo Phệ Thiên, tên kia có mũi chó dễ dàng nhận biết Linh Dược hơn!
(Phệ Thiên: Ta biết trước như vậy cũng đi theo ngươi, bây giờ có ai làm ơn tới cứu ta được không?!)
Lắc lắc đầu, Lưu Tử Tinh quyết định vẫn là thử một lần!
Cất bước đi lên, chỉ là chưa được tầm 3 phút thì Lưu Tử Tinh đã đụng phải một gốc Tam Giai Linh Dược! Nhìn dưới chân Tam Tự Thảo, Lưu Tử Tinh líu lưỡi, không hổ là Dược Lộ a!
Hái lên Tam Tự Thảo, Lưu Tử Tinh cười tủm tỉm đi tiếp!
Chỉ là một khắc sau đó thì hắn dừng lại, mặt cứng ngắc nhìn chung quanh!
Lưu Tử Tinh: Đây là đâu?
Hắn lạc đường thật rồi.
Thời khắc này Lão Lưu mới nhận ra được kẻ địch lớn nhất của mình không phải là nguy hiểm rình rập trong bóng tối mà là chính bản thân mình!
Chỉ sợ đến lúc kết thúc Bí Cảnh bị cưỡng ép đẩy ra, Lưu Tử Tinh vẫn chưa rời đi được cái này Dược Lộ! Mà nếu không bị đẩy ra nữa thì càng toang!
Nghĩ tới đây Lưu Tử Tinh liền khó thở, thiên tài như ta chẳng lẽ lại tự đào hố chôn mình?
Không thể! Không thể! Không thể! Lưu Gia cần người nối nghiệp, ta không thể từ bỏ sớm như vậy được!
Lưu Tử Tinh tiếp tục bước đi, hắn lúc này không còn hi vọng cái gì Thần Dược cái gì Ngũ Giai Linh Dược, chỉ hi vọng bản thân rời khỏi đây sớm nhất có thể!
Ngũ Giai Linh Dược thứ này không sợ! Ngoài kia còn nhiều người, cướp vài cái có khi ra thì sao?
Lưu Tử Tinh cứ tiếp tục đi mãi đi mãi, trên đường cũng hái không ít Linh Dược, nhưng theo thời gian hắn có chút không kiên nhẫn.
Ma Tâm sau nhiều năm ngăn chặn cũng bắt đầu chập chờn bùng phát, Lưu Tử Tinh lại không ngừng dùng Phật Tự Kinh ngăn chặn lại.
Lưu Tử Tinh có thử dùng một ít Linh Dược để tịnh tâm lại nhưng không được như ý, sau lưng Phàm Ăn Chi Ấn sau khi thấy hắn hấp thu Linh Dược thì ra sức làm việc, Ma Tâm cũng đi theo bùng phát.
Rốt cuộc Lưu Tử Tinh vẫn là ngồi xuống chuyên tâm vận hành Phật Tự Kinh.
Lưu Tử Tinh một nửa hắc khí nổi lềnh bềnh hóa thành mặt quỷ đồ án ở trên không gào thét, một nửa lại kim quang đại phóng hòa thành một tòa kim phật ở trên không tụng vô thượng phật kinh!
Cả hai không ai nhường ai, lúc thì mặt quỷ chiếm lợi thế, có khi thì kim phật chiếm lợi thế.
Đi theo đó sắc mặt của Lưu Tử Tinh biến đổi khó lưởng, thần sắc hòa ái, lại có lúc dữ tợn thị huyết.
“Phốc!” Bỗng dưng một bàn tay đâm xuyên ngực của Lưu Tử Tinh, mọi việc diễn ra bất ngờ vô cùng.
Lưu Tử Tinh miệng phun tiên huyết, sau lưng sinh vật màu đen cười khặc khặc, rút ra bàn tay còn không quên liếm liếm máu tươi trên đó làm ghê tởm Lưu Tử Tinh.
Hai mắt Lưu Tử Tinh lim dim, trong người hắn có một loại khó hiểu năng lượng tàn phá khiến Bất Diệt Chi Thể không thể chữa lành.
Cảm giác hắn vẫn còn đó, có thể cảm nhận được chung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn chính mình đầy thèm khát, cứ như thể xem hắn là con mồi vậy, đây là muốn ăn thịt ta sao?
Lưu Tử Tinh nằm trên mặt đất, máu tươi không ngừng chạy ra từ lỗ thủng ở ngực.
Nội tạng của hắn bị tổn thương, thêm không thể lành được, chỉ sợ không bao lâu liền chết đi!
Sinh vật trước mặt kia đi tới, liếm liếm móng vuốt trên tay, sau đó đầu kề lại gần Lưu Tử Tinh, nước dãi thậm chí chảy xuống mặt của hắn, nhìn sinh linh kia đói khát vẻ mặt, Lưu Tử Tinh rốt cuộc mỉm cười.
Phàm Ăn Chi Ấn sau lưng dần dần ngưng thực, hai mắt đỏ tươi của nó phát ra phệ nhân hào quang, một tiếng nhai nuốt ghê tợn vang lên!
Lưu Tử Tinh đồng tử dần biến đỏ, tròng trắng cũng có hóa thành màu đen tuyền, miệng hắn cong lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.
Trước ngực vết thủng cũng lành lại, Lưu Tử Tinh chỉ nói một câu: “Ta đói! ”
“Ting! Phàm Ăn Chi Ấn Đại Thành (100/100)! Đang tự diễn hóa ra Đại Thần Thông!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...