Nhưng ánh mắt tủi thân kia lập tức biến mất khi anh nhìn thấy Cung Tuấn.
Người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Cung Tuấn chân trần chạy trong hành lang bệnh viện lao về phía người đàn ông đeo khẩu trang ngồi xổm ở đằng kia.
Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn chằm chằm chân Cung Tuấn hồi lâu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cung Tuấn cũng không lên tiếng.
"Bệnh viện đối xử tệ không cho cậu mang giày à?" Trương Triết Hạn ngẩng đầu kéo khẩu trang lên, ngẩng đầu nhìn Cung Tuấn︰ "Quần áo cũng không mặc tử tế."
"..." Ngón chân Cung Tuấn nhón một chút, sau đó lùi về sau, ngượng ngùng hỏi một câu ︰ "Sao anh tới đây?"
Trương Triết Hạn đứng lên phủi phủi quần, vươn tay kéo cánh tay Cung Tuấn︰ "Dù sao cũng là nghệ sĩ,không sợ xấu mặt à."
"Sao anh tới đây?" Cung Tuấn để mặc cho Trương Triết Hạn kéo vào phòng, ngồi trên giường bệnh hỏi lại lần nữa.
"Thế nào, hiện tại anh không được tới, nếu không cậu đuổi anh ra ngoài sao?" Trương Triết Hạn mặt không biểu cảm ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường︰ "Cậu không đến concert của anh, anh nghe nói cậu bị gãy tay đến thăm cậu cũng không được?"
"Không gãy tay, " Cung Tuấn cúi đầu nhìn cánh tay của mình ︰ "Chỉ nứt xương thôi."
Trương Triết Hạn gật đầu hừ hừ mấy tiếng, sau đó không nói gì.
Cung Tuấn nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, thấy trên mặt anh không có biểu cảm gì, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, ồn ào không vui lúc đóng máy làm Cung Tuấn hiện tại không biết nên nói sao với Trương Triết Hạn,
Nên nói gì, nói thế nào, làm gì, cậu đều rất thận trọng.
Gây chuyện là cậu, Trương Triết Hạn từ đầu đến cuối đều là một dạng, chủ động lấy lòng đã rất xấu hổ rồi.
Cậu một diễn viên tuyến 18 liền không cần mặt mũi sao?
"Xe điện đụng?" Cuối cùng vẫn là Trương Triết Hạn mở miệng trước︰ " Xe điện cũng quá hung hãn rồi."
"Em..." Cung Tuấn nghe Trương Triết Hạn vô lý ám chỉ mình, có chút bực.
Còn không phải do đi concert của anh.
"Gì?" Trương Triết Hạn nâng mí mắt lên.
"Không sao, em chấp nhận bị đụng, " Cung Tuấn kéo chăn đắp lên người︰ "Tiền viện phí còn tốn của em mấy vạn..."
Biết cánh tay không động được còn lo tiếc tiền.
"Khụ...!em, " Cung Tuấn nằm xuống kéo chăn lên, ánh mắt sáng ngời︰ "Anh có nhận được hoa em gửi không?"
"Hoa nào?" Trương Triết Hạn nhíu mày, cố ý hỏi lại.
"Anh không nhận được?" Cung Tuấn lập tức từ trên giường bật dậy, trong lòng trầm xuống, bó hoa cậu dùng một cánh tay đổi lấy︰ "Sao lại không nhận được? Rõ ràng em bảo trợ lý của anh khi nhận được thì đưa cho anh mà, cô ấy..."
Vậy hôm đó cậu không trả lời tin nhắn, người cũng không tới, hoa cũng mất rồi?
Vậy...!lão Trương, có phải anh ấy sẽ cho rằng mình không quan tâm đến concert của anh ấy không?
Cung Tuấn cuống lên, cậu dùng cánh tay không bị thương ra hiệu, vội vàng nói, ngay cả cánh tay bị thương đang bó bột cũng đung đưa︰ "Hôm đó em đến cửa hàng đặt hoa cho anh, em bảo họ hôm concert gửi đến tận tay anh, em có xem phỏng vấn của anh, em rất muốn đi...!
"Nhưng trên đường trở về bị đụng, em định xuất viện, ngày đó tay em không đau lắm, em nói với bác sĩ em ổn rồi, bác sĩ vẫn không cho em xuất viện, cũng không trả phiếu cho em...!Bọn họ không cho em đi, em đâu biết hoa không tới được tay anh, tin nhắn..."
Cung Tuấn bla bla một hồi, Trương Triết Hạn chưa từng thấy cậu nhanh miệng như vậy, giải thích từng chuyện một, hình như rất sợ anh không tin, còn định lấy điện thoại ra cho anh coi lịch sử chuyển khoản.
Càng nghe mũi càng xót, bây giờ nghĩ lại ngày đó anh đợi lâu như vậy...!Căn bản là không là gì.
Tên ngốc này hiện tại chắc còn nôn nóng hơn anh khi đó, ít nhất anh cũng không gấp đến mức nói không trọn lời như tên ngốc này.
Lúc khó chịu Trương Triết Hạn liền cười, cười thành cá miệng rộng, giống như cười là có thể che giấu vành mắt đau xót
Cúi đầu cười, quay đầu cười, không nhìn Cung Tuấn sẽ cười.
Nhìn Cung Tuấn thì không cười được nữa.
"Em có ngốc không?" Trương Triết Hạn khịt khịt mũi đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.
Nhưng Cung Tuấn dường như không thấy, vẫn tiếp tục nói︰ "Em có xem phỏng vấn cá nhân về Thiên Nhai Khách, em xem nhiều lần lắm, hơn mười lần, anh nói em đi xem..."
"Em có ngốc không?" Trương Triết Hạn lên giọng.
"..." Cung Tuấn đang điên cuồng giải thích lập tức dừng lại, sững sờ nhìn vàng mắt đỏ hoe của Trương Triết Hạn, cậu chân tay luống cuống như khi ở đoàn phim, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì nói: "Anh nói muốn em đi, em nhất định đi..."
" Đào cho em cái hố, em liền nhảy xuống, em nói xem trở về em có thể thông minh hơn chút không, " Trương Triết Hạn nói︰ "Anh nhận được hoa rồi."
Cung Tuấn mấp máy môi︰ "Nhận được rồi? Nhận được rồi..."
Thật lâu sau, Cung Tuấn lại nói︰ "Xin lỗi, em không nhịn được, em không thể giả vờ như không có gì được."
"Lẽ ra không nên quấy rầy anh nữa, anh đã có bạn gái rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...