Lãng Lãng Đinh Sơn Hà Lệnh Nhập Vai


Trương Triết Hạn nhanh chóng chạy tới quán lẩu, tuy hiện tại đã bớt no, nhưng ngửi mùi này vẫn có chút buồn nôn, anh nghĩ có lẽ rất lâu sau mình mới ăn lại lẩu.

Còn chưa đến gần đã nhìn thấy một đám người đang ngồi trên bậc tam cấp im lặng nghịch điện thoại, người say rượu lại có thể yên tĩnh như vậy, thật sự hiếm thấy.

"A? Lão Trương!" Cung Tuấn vừa ngẩng đầu nhìn thấy Trương Triết Hạn liền từ từ đứng dậy, đẩy đám người lảo đảo kia ra chạy đến trước mặt Trương Triết Hạn nhưng không thấy bậc thang cuối cùng, đạp hụt một cái, cả người ngả sang bên cạnh.

"Này!" vẻ mặt Trương Triết Hạn thay đổi liên tục theo động tác của Cung Tuấn, từ ghét bỏ đến sợ trợn tròn mắt, thực sự giống như trình diễn kịch đổi mặt Tứ Xuyên.

Anh chân dài sải bước đi qua, theo bản năng vươn tay ra túm người, lại chỉ chạm được khoảng không, Trương Triết Hạn trơ mắt nhìn Cung Tuấn giống như đứa nhóc ngã xuống đất, rồi lại đứng dậy phủi phủi quần áo chạy về phía anh.


Trương Triết Hạn trong lòng thấp thỏm, quay mặt sang bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.

Cung Tuấn vọt tới trước mặt Trương Triết Hạn cười ngốc nghếch với anh, vừa cười vừa nói ︰ "A Nhứ huynh đã đến rồi."
"Cậu gọi tôi là gì?" Trương Triết Hạn nhìn cậu chằm chằm, nhiều lần rồi, lần này anh thật sự không nhịn được nữa, cũng không thèm giả vờ nữa
"Lão...!Trương." Nụ cười trên mặt Cung Tuấn dần tắt.

"Lão Trương là lão Trương, gọi A Như gì vậy, uống say đầu óc không tỉnh táo?" Giọng Trương Triết Hạn có chút hung hăng, ngay cả chính anh cũng không nhận ra, thậm chí đã quên thỉnh thoảng anh cũng gọi Cung Tuấn là lão Ôn.

"Em không say, em biết anh là lão Trương, Trương Triết Hạn...!không phải A Nhứ." Cung Tuấn nghiêm túc nói, sau đó đột nhiên vỗ vỗ túi, hoảng hốt kêu lên︰ "Điện thoại của em đâu?"
Cung Tuấn quay đầu lại nhìn: "Điện thoại, điện thoại..."
Châu Dã ở phía sau đi tới đưa điện thoại qua, nhưng không đưa cho Cung Tuấn, mà nhét luôn vào trong tay Trương Triết Hạn, vẻ mặt giống như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một cậu ︰ "Anh nhanh đưa anh ấy về đi, uống nhiều lắm rồi."
Trương Triết Hạn gật đầu, nhét điện thoại vào túi, rồi dìu Cung Tuấn vào xe.

Cung Tuấn sau khi say rõ ràng gan lớn hơn rất nhiều, từ khi ngồi lên xe thì không hề che giấu, nhìn chằm chằm Trương Tiết Hạn, không nói gì cũng không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm anh.

Trong bầu không khí này, Trương Triết Hạn vẫn nhìn thẳng phía trước.


Trương Triết Hạn sắp bị cậu nhìn đến phát phiền rồi, thật ra là bị nhìn chằm chằm như vậy làm cả người anh mất tự nhiên, không nhịn được quay đầu nói với cậu︰ "Cậu bị Ôn Khách Hành ám à, tên ngốc mới nhìn người khác cả ngày như vậy, vốn đã ngốc, say rồi thì giống tên đần."
"Tên đần" vẫn không nhúc nhích.

Cung Tuấn nhìn chằm chằm anh gần như suốt chặng đường, khi sắp đến khách sạn, cậu móc từ trong túi ra viên kẹo Trương Triết Hạn cho cậu lúc ăn lẩu, bắt đầu bóc vỏ kẹo, anh còn tưởng rằng cậu muốn đút cho mình.

"Không ăn" còn chưa nói ra khỏi miệng thì Cung Tuấn Tuấn đã nhét kẹo vào miệng, nắm vỏ kẹo trong tay, khàn giọng nói: " Rất ngọt...sau này không được ăn nữa rồi."
Trương Triết Hạn ngẩn người, trong lòng co thắt, mím môi im lặng quay đầu nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú dòng xe qua lại, cảm thấy mỏi mắt thì quay lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được nữa.

Chàng trai ngốc đến đáng thương này ép anh vào tình thế khó xử.


Ngay cả lúc uống say, cũng không quên ép anh.

Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vẻ mặt bất thường của Châu Dã vừa rồi.

Vì vậy mở mắt ra, lấy điện thoại của Cung Tuấn từ trong túi ra, mở điện thoại, con ngươi chợt co rụt lại, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn về phía Cung Tuấn còn đang chuyên tâm thưởng thức kẹo sữa, không biết gì, đôi môi khẽ run.

Giống như thứ trong tay anh không phải điện thoại, mà là kẻ thù, bóp đến khớp xương trắng bệch ︰ "Anh thực sự...!thua trong tay em rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui