"Cậu nói, tôi có nên quay lại hay không?" Trương Triết Hạn xoay người, cười nhìn cậu.
"Em không biết, " Cung Tuấn hoảng hốt cúi đầu, "Anh, anh..."
Anh cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ, Cung Tuấn không giỏi biểu đạt, trong mấy tháng quen biết Trương Triết Hạn, đều dựa theo lời thoại của Ôn Khách Hành để khua môi múa mép, lúc không có ai chỉ có Trương Triết Hạn khịa cậu.
Có lúc Cung Tuấn có thể nghẹn không nói câu nào, chỉ biết là cười khúc khích.
Cậu không biết nói thế nào, nên nói sao cho hợp lý bày tỏ mình không muốn Trương Triết Hạn quay lại với bạn gái cũ.
Hình như đứng ở góc độ nào cũng không hợp lý.
"Em không biết, anh tự nghĩ đi, "Cung Tuấn ra khỏi phòng tắm, nhét trái táo vào trong tay Trương Triết Hạn︰ "Em hơi mệt, hôm nay không đối diễn với lão Trương."
Chạy trối chết.
Mấy ngày sau.
Quay đến cảnh A Nhứ để lộ khuôn mặt thật, bên đống lửa, Ôn Khách Hành hút độc cho Chu Tử Thư.
Nhóm đạo diễn đứng bên cạnh đang thảo luận cảm xúc nhân vật nên thể hiện như thế nào, Cung Tuấn ngồi bên cạnh cầm kịch bản không lên tiếng, nhìn như im lặng lắng nghe, thực tế đã sớm hồn vía lên mây.
Sau hôm đó, Cung Tuấn cũng không hỏi tình huống của Trương Triết Hạn và bạn gái cũ, quan hệ của cậu và Trương Triết Hạn ở phim trường càng kỳ lạ hơn, dù không còn liên lạc di động, Cung Tuấn vẫn nhớ mỗi ngày đặt một trái táo lên bàn hóa trang của Trương Triết Hạn, im lặng làm chẳng nói năng gì, Trương Triết Hạn trước mặt mọi người cũng trêu Cung Tuấn ngốc vui vẻ.
Trong trường quay mọi người cho rằng bọn họ đang giận nhau, cười đùa chốc lát chỉ là diễn trò trước máy quay.
Nhìn như diễn trò, nhưng lại là cam tâm tình nguyện.
"Cung Tuấn...!Cung tuấn?" Đạo diễn hô một tiếng.
"Hả...!A?" Cung Tuấn lấy lại tinh thần, đứng lên liếc nhìn Trương Triết Hạn bên cạnh, anh đang sửa ống tay áo, tỉnh bơ như không có chuyện gì.
"Cậu đó...!phải nắm bắt ánh mắt cho tốt, hút độc cho Chu Tử Thư cậu phải điều chỉnh vị trí, đến lúc đó góc độ quay cũng sẽ phối hợp."
"Được." Cung Tuấn gật đầu.
Chờ hai người họ tìm được vị trí và góc độ tốt ngồi xuống.
Đạo diễn vỗ tay một cái rời khỏi khu vực ống kính, hô︰Được rồi, đến, mọi người vào vị trí "!"
Kỹ năng nhớ lời thoại của Cung Tuấn đến Trương Triết Hạn cũng bội phục, tình huống quên lời rất ít xảy ra, nhưng cảnh quay hôm nay cậu mắc mấy lần, vẫn khó mở miệng.
Đợi đến khi lời thoại nói xong, lúc Ôn Khách Hành vạch y phục trên vai A Nhứ, thần sắc có chút cứng ngắc.
Nếu nhìn kỹ, không khó phát hiện vành tai Cung Tuấn đỏ lên, đầu ngón tay hơi run run.
Anh ấy hiện tại là A Nhứ...!Chu Tử Thư, chỉ là Chu Tử Thư, trong lòng nói thầm, Cung Tuấn bắt đầu thong thả cúi đầu lại gần.
Hơi thở nóng ấm phả lên vai Trương Triết Hạn, anh cố gắng che giấu sự bối rối, diễn tốt vẻ mặt thản nhiên của A Nhứ, nhưng khi đầu vai cảm nhận được xúc cảm mềm mại, vẫn bị bất ngờ không kịp đề phòng mà khẽ run.
Sau cái run này, xúc cảm biến mất.
Chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, trong một đêm hè nóng bức, khiến Trương Triết Hạn trong lòng đã buồn phiền càng thêm bức bối, đầu vai giống như lửa nóng đốt người.
Kết thúc cảnh quay, Trương Triết Hạn hít một hơi thật sâu, đè xuống tất cả tâm tình, còn Cung Tuấn thì như đứa nhỏ làm sai, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Trương Triết Hạn.
Cậu mượn lý do uống nước tạm rời đi, để bản thân có cơ hội chậm lấy lại bình tĩnh, nửa chai nước gần như nghẹn trong miệng.
Làm sao đây?Nên làm sao đây?Giải thích thế nào? Làm sao mới có thể làm anh ấy không cảm thấy chán ghét.
Cung Tuấn cầm chai nước đứng tại chỗ rất lâu, trong đầu trống rỗng, lúng ta lúng túng, cậu quay đầu lại nhìn Trương Triết Hạn cách đó không xa đang thảo luận với đạo diễn, ngay cả nụ cười sở trường của mình, cậu cũng thấy mệt.
P/s: Mấy bữa t bị ốm nên giờ mới tiếp tục edit được, t ở HCM, giờ khu t đang bị cách ly phong tỏa nữa.
Các bạn ở khu dịch cố gắng giữ tinh thần và hạn chế ra đường nhé.
T sẽ ráng edit nhiều hơn chút cho mn đọc giải trí, ai muốn tám hay tâm sự gì bình luận bên dưới cũng được, t online 18/24 mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...