Trương Triết Hạn đang cười đột nhiên ngừng lại, tay nắm cánh tay Cung Tuấn
"..." Cung Tuấn nhìn anh.
"A!.." Trương Triết Hạn cúi người xuống, tay bám lấy cánh tay Cung Tuấn có vẻ không chống đỡ được, chậm rãi di chuyển xuống, sau đó đặt lên chân phải của mình: "Đau đau đau..."
"Này này, "Cung Tuấn tiến lên nắm lấy cánh tay Trương Triết Hạn, tay còn lại ôm eo của anh, rất sợ anh không đứng vững ngã luôn xuống đất, lo lắng đến mức tay chân luống cuống, đành để anh ngồi xuống trước: "Anh ngồi trước, tôi kêu người khác tới."
CungTuấn rút tay về, vừa xoay người đã bị kéo lại, phía sau vang lên tiếng cười quen thuộc: "Có ngốc không, cậu kêu ai, tôi gạt cậu đó!"
Cung Tuấn quay lại, không hề tức giận, trái lại thở phào nhẹ nhõm: "Chân anh..."
"Gạt cậu thôi, "Trương Triết Hạn đứng lên nhảy nhảy hai cái, chỉ vào Cung Tuấn giễu cợt: "Tôi còn chưa dùng đến diễn xuất, chỉ có tên ngốc nhà cậu mới tin thôi."
Cung Tuấn mấp máy môi cả buổi mới mới nặn ra được một câu: "Anh bị rảnh à?"
"Đừng tưởng là tôi không biết nhé, ánh mắt của cậu luôn liếc về phía tôi, " Trương Triết Hạn chớp chớp mắt "Nếu cậu là con gái thì có thể hiểu được, ai bảo tôi quá đẹp trai!"
"..." Nếu Cung Tuấn thiếu kiên nhẫn thì lúc này đã lập tức xoay người bỏ đi.
Trương Triết Hạn vỗ vai Cung Tuấn, dáng vẻ lão cán bộ nói mấy lời thấm thía: "Tranh thủ tự mình luyện tập đi, chân của tôi, tôi còn chưa nhắc mà? Chân chịu không được sẽ tự nghỉ ngơi, đừng chăm chăm nhìn tôi!"
"Tôi không nhìn, ai nhìn anh?" Cung Tuấn thấy bị phát hiện thì da mặt cũng dày lên: "Tôi nhìn anh đấy thì sao?"
Cung Tuấn kéo khăn vắt lên bên cạnh, ưỡn ngực xoay người rời đi.
Cậu quay đầu, không phát hiện kiếm nhựa trên đất, giẫm phải kiếm nên chân hơi lảo đảo, sau khi đứng vững thì đá kiếm sang bên cạnh, gắng gượng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi tới góc phòng huấn luyện.
"Phụt, tên ngốc..." Trương Triết Hạn bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhặt kiếm nhựa lên.
Sau ngày hôm đó, bởi vì nhân số khá nhiều, huấn luyện viên chia thành hai đợt, để hai người một phòng.
Cung Tuấn không chung đợt với Trương Triết Hạn, mãi đến trưa ngày huấn luyện cuối cùng, lúc bắt đầu huấn luyện thì nghe Mã Văn Viễn nói Trương Triết Hạn trong lúc lật người dùng lực quá mạnh bị trẹo chân phải về nghỉ ngơi.
Cả buổi chiều Cung Tuấn bồn chồn không yên, sau khi kết thúc huấn luyện cậu không đi ăn cùng mọi người, mà mua đồ ăn ở một cửa hàng gần đó rồi về khách sạn gõ cửa phòng Trương Triết Hạn.
"Đến đây." Trương Triết Hạn ở bên trong kêu lên
Cửa vừa mở ra, Cung Tuấn liền nhìn chằm chằm chân Trương Triết Hạn, lúc này anh mặc quần soóc, cậu bèn hỏi: "Chân anh hiện tại thế nào?"
"À?" Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn chân của mình: "Không sao, chỉ trẹo chân, đã hết đau rồi."
"Không đúng, chẳng phải Mã Văn Viễn nói chân anh rất nghiêm trọng, không luyện được trở về nghỉ ngơi sao?" Cung Tuấn đi theo Trương Triết Hạn vào phòng.
"Nghiêm trọng đâu ra, buổi chiều tôi có chuyện phải xử lý, cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, "Trương Triết Hạn ngồi trên giường: "Cậu nhìn đi, không phải tôi đã nói với cậu sao, tự tôi sẽ chú ý."
Trương Triết Hạn chú ý thấy trán Cung Tuấn lấm tấm mồ hôi, kèm theo đến giờ vẫn còn thở dốc, không khỏi nhíu mày: "Xách cái gì vậy?Sao cậu không đi ăn cùng mọi người?"
"Tôi nghĩ chân anh rất nghiêm trọng, buổi tối không thể đi ăn, nên đã mua ít đồ mang về." Cung Tuấn để đồ ăn lên tủ.
"..." Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm đống đồ ăn rất muốn nói anh đã ăn ở ngoài rồi, nhưng nhìn khuôn mặt dính mồ hôi còn cười toe toét của Cung Tuấn thì nhịn không nói.
Thật ra cho dù không đi ăn, anh cũng có thể bảo trợ lý mua về.
"Nhiều lắm, tôi ăn không hết, cậu ăn với tôi đi." Trương Triết Hạn đứng lên giúp Cung Tuấn mở hộp.
Ánh mắt nhìn thoáng qua, thấy trong túi quần Cung Tuấn có một cái hộp.
"Đó là cái gì?" Trương Triết Hạn chỉ chỉ túi quần Cung Tuấn.
"A?" Cung Tuấn ngẩn người còn chưa kịp phản ứng, sau đó để đũa xuống, đút tay vào túi quần lùi về sau hai bước: "Không có gì."
P/S: Chốt lại tui sẽ tập trung làm bộ này, nếu có sai chính tả, hay lỗi thì cmt để tui sửa nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...