Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Gã tiểu tư thiếp thân của Nhạc Kiêu lùng sục khắp kinh thành suốt nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy mã xa của Nhạc Kiêu ở một tòa viện nhỏ. Tuy trong lòng có hoài nghi, nhưng phủ Tướng quân xảy ra chuyện lớn, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp gõ cửa tiến vào.

Hai lão bộc nghe nói người của phủ Tướng quân tới, cũng không dám nhắm mắt nhắm mũi cứ thế cho hắn vào thẳng hậu viện, chỉ để hắn chờ một chút, ông lão liền xoay người đi hồi báo.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vừa đặt chén rượu xuống, chợt nghe lão bộc hoảng hốt báo lại rằng người của phủ Tướng quân đến.

Phản ứng đầu tiên của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần chính là – bị phát hiện…

Trong viện một hồi im lặng đè nén, vẫn là Nhạc Kiêu mở miệng trước, đưa tay nắm thật chặt tay của Lăng Tuần vẫn chưa hoàn hồn lại, phát hiện ngón tay y lạnh cóng.

“Cho dù xảy ra chuyện gì, bên cạnh ngươi còn có ta, cho dù ngươi nói muốn từ bỏ, ta cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.” Nhạc Kiêu kiên định nói với Lăng Tuần.

Lăng Tuần rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt kiên định của Nhạc Kiêu, ngổn ngang trăm mối mà gật đầu.

Gã tiểu tư sốt ruột đứng chờ ngoài viện tử, thấy Nhạc Kiêu đi tới, lại không chút để ý đến bàn tay đang đan chặt vào nhau của hắn và Lăng Tuần. Trực tiếp nhào tới trước mặt Nhạc Kiêu, gã tiểu tư lập tức khóc rống, giọng nói bi thương: “Tiểu thiếu gia của ta, sao người lại ở nơi hẻo lánh thế này chứ? Tiểu nhân tìm người mất hơn nửa ngày đó! Mau cùng tiểu nhân về nhà thôi, trong phủ xảy ra chuyện lớn! Lão gia muốn giết Tam tiểu thư!”

“Cái gì?!” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đồng loạt kinh hô, cứ tưởng người nhà phát giác chuyện của bọn họ, nhưng đưa tới lại là một tin tức còn khủng khiếp hơn!

“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem?” Khuôn mặt Nhạc Kiêu không dám tin, hắn nghĩ mình nghe lầm rồi!

“Thật, thật đó!” Gã tiểu tư bị biểu cảm có chút dữ tợn của Nhạc Kiêu dọa sợ, lắp ba lắp bắp: “Tiểu nhân, tiểu nhân cũng không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, chiều hôm nay, Tam tiểu thư bỗng nhiên té xỉu, sau khi tìm đại phu tới thì lão gia liền giận dữ, trực tiếp trói tiểu thư lại đưa tới từ đường, nói cái gì mà nếu không làm rõ sự tình, lão gia sẽ coi như thay mặt liệt tổ liệt tông giết chết tiểu thư! Tiểu nhân sợ quá, liền lập tức chạy ra ngoài tìm thiếu gia, đại thiếu gia và nhị thiếu gia ở xa kinh thành, hiện tại chỉ có thể dựa vào thiếu gia mà thôi!”

“Sao có thể như vậy được? Hiểu rõ cha nhất chính là tỷ tỷ, sao có thể muốn giết nàng được?” Nhạc Kiêu chao đảo lùi một bước, vẻ mặt hoảng sợ, “Nương đâu? Sao nương lại không ngăn cản?”

“Phu nhân đã khóc ngất đi rồi, lúc tỉnh lại cũng nói mặc kệ, tùy lão gia xử trí!” Gã tiểu tư đổ mồ hôi hột, “Vậy nên chúng tiểu nhân chỉ có thể đi tìm thiếu gia!”

“Nhạc Kiêu, ngươi đừng gấp, ta và ngươi cùng trở về, Nhạc bá bá sẽ không thật sự giết Lan Thư tỷ tỷ đâu.” Lăng Tuần cầm tay Nhạc Kiêu, giúp hắn tỉnh táo lại, rồi nói với gã tiểu tư: “Ngươi tới Lăng phủ thông tri cho Lăng đại nhân và Lăng phu nhân lập tức tới phủ Tướng quân!”

Gã tiểu tư lúc này mới chú ý tới Lăng Tuần, ngây ngốc gật đầu, lập tức chạy đi. Hắn ở phủ Tướng quân đã mười hai năm, lần đầu tiên thấy Nhạc Tung Hoành tức giận như vậy, lúc này mang thật nhiều cứu binh tới mới là thượng sách!

“Đi, chúng ta cùng trở về.” Lăng Tuần nhẹ giọng nói.

Nhạc Kiêu nghe thấy giọng nói trầm nhu của Lăng Tuần, rốt cuộc cũng lấy lại chút khí lực, cùng y rời khỏi Mộ Khanh Uyển, cưỡi mã xa tới phủ Tướng quân.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vừa hồi phủ, bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ đứng đợi trong sân tựa như thấy được cứu tinh, hò hét loạn xị chạy tới kéo Nhạc Kiêu nhanh tới cứu Nhạc Lan Thư, trễ chút nữa chỉ sợ không kịp.

Nhạc Kiêu bị bọn họ làm cho đầu đau muốn nứt, sốt ruột quát lớn: “Tất cả im hết cho ta!”

Thoáng chốc, trong sân yên lặng như tờ.

“Quản gia, ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nhạc Kiêu quay đầu nói với quản gia.


“Bẩm,” Quản gia tiến lên một bước, đem sự tình trần thuật lại một lượt, không khác biệt lắm với lời gã tiểu tư.

Lăng Tuần trong lòng hoài nghi, Lan Thư tỷ tỷ rốt cuộc đã làm gì khiến Nhạc bá bá nổi trận lôi đình như vậy, còn nói muốn giết chết nàng?

“Phu nhân đâu? Phu nhân hiện giờ ra sao?” Lăng Tuần đột nhiên hỏi.

“Lăng tiểu thiếu gia.” Quản gia hành lễ với Lăng Tuần, giọng nói có chút lo lắng: “Phu nhân tự giam mình trong phòng, không cho bất kì kẻ nào tiến nào, Mị Nhi ở trong phòng hầu hạ phu nhân. Bất quá phu nhân vẫn một mực như vậy, không ai khuyên được.”

“Đại phu kia đâu? Kêu hắn tới gặp ta.” Nhạc Kiêu lạnh lùng nói, Nhạc Tung Hoành bắt đầu khác thường từ khi Nhạc Lan Thư gặp đại phu, tay đại phu kia nhất định đã nói gì đó mới khiến lão tức giận như vậy.

“Đại phu kia bị Tướng quân giam lỏng, còn nói khi không có phân phó của ngài thì bất luận kẻ nào cũng không được tiếp xúc với đại phu kia.”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đồng loạt sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt người kia sự nghi hoặc.

“Ta đi gặp cha.” Nhạc Kiêu suy nghĩ một chút, nói.

“Ừm, ta đi cùng ngươi.” Lăng Tuần vừa nói vừa dặn quản gia, nếu Lăng Bá Thao tới thì lập tức dẫn lão theo.

Từ đường Nhạc gia nằm ở phía Nam phủ Tướng quân, ngày trước Nhạc Kiêu là khách quen của nơi này, tỷ tỷ hắn thường lén tới đây đưa đồ ăn cho hắn. Hôm nay, vật đổi sao dời, Nhạc Kiêu lần này tới từ đường lại là để cứu tỷ tỷ.

Cửa sổ từ đường đóng chặt, cửa chính còn được canh giữ bởi hai thân binh của Nhạc gia, đều là phó tướng của Nhạc Tung Hoành.

“Hai vị thúc thúc!” Nhạc Kiêu thấy bọn họ, lập tức bắt lấy, lo lắng hỏi: “Đến tột cùng là có chuyện gì? Tỷ tỷ của ta hiện giờ thế nào?”

Hai vị phó tướng đều lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tử Mân, việc này không phải chuyện một hài tử như ngươi có thể quản, đưa Mộ Khanh tới chỗ nương của ngươi, chăm sóc nàng đi.” Bọn họ đã sớm rất quen với Lăng Tuần, cũng biết Nhạc phu nhân thương y, mong Lăng Tuần có thể tới chăm sóc, an ủi nàng.

“Hai vị thúc thúc, chúng ta chỉ muốn biết Lan Thư tỷ tỷ hiện giờ thế nào thôi? Bá bá thật sự muốn…” Lăng Tuần ngừng lại, không dám nói những chữ cuối cùng.

“Ai, trở về đi! Có chúng ta ở đây rồi, tuyệt đối sẽ không để Lan Thư gặp chuyện không may.” Một phó tướng khuyên nhủ.

Lăng Tuần nhìn Nhạc Kiêu, vẻ mặt sầu lo. Nhạc Kiêu lúc này ngược lại đã bình tĩnh trở lại, Nhạc Tung Hoành hiện tại chỉ là bị lửa giận làm mờ mắt, nói muốn giết Nhạc Lan Thư cũng chỉ là nói thế thôi, cũng không thật sự cần khuyên nhủ lão. Hiện tại, quan trọng nhất chính là phải biết rõ ràng Nhạc Lan Thư rốt cuộc đã làm chuyện gì, rồi cứu nàng ra khỏi từ đường. Tính tình Nhạc Tung Hoành, Nhạc Kiêu rất rõ ràng, cho dù Nhạc Lan Thư không bị nguy hiểm đến tính mạng, chung quy vẫn không thể tránh một trận đau da đớn thịt. Một nữ nhi nếu phải nhận gia pháp, ít nhất cũng mất nửa cái mạng!

Nghĩ kĩ càng, Nhạc Kiêu liền khẩn cầu nhìn hai vị phó tướng, nói: “Hai vị thúc thúc, xin hai người nói cho cha ta một tiếng, rằng Tử Mân muốn gặp người một lần.”

“Chuyện này…” Một phó tướng do dự hồi lâu, nói: “Tướng quân hiện đang nổi nóng, ngươi đi vào bây giờ chỉ e cũng gặp nạn chung.”

Nhạc Kiêu còn đang muốn nói gì đó, chợt nghe trong từ đường truyền tới một tiếng “ba” dứt khoát, theo sau chính là tiếng rống giận của Nhạc Tung Hoành: “Ngươi có nói không! Nếu ngươi không nói, lão tử hôm nay coi như thay mặt liệt tổ liệt tông đánh chết ngươi!”

Thanh âm của Nhạc Lan Thư có chút run rẩy nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nữ nhi hôm nay, không có gì để nói.”


“Ba! Ba!” Hai tiếng giòn giã, lần này còn lớn hơn lần trước, tiếng rống giận của Nhạc Tung Hoành lại theo đó mà đến: “Ngươi cho là lão tử không thật sự dám giết ngươi phải không! Được lắm, lão tử hôm nay sẽ đánh chết đứa con bất hiếu này, khỏi làm mất mặt liệt tổ liệt tông Nhạc gia!”

“Tỷ tỷ!” Nhạc Kiêu không nhịn được nữa, xông thẳng lên trước, dùng sức đập mạnh cánh cửa vẫn đóng chặt, la lớn: “Cha! Mở cửa ra! Xin cha mở cửa ra!”

“Bá bá, xin người nghìn vạn lần đừng quá xúc động! Lan Thư tỷ tỷ cho dù có trăm sai ngàn sai thì vẫn là cốt nhục của bá, nếu bá thật sự… Bá sẽ hối hận cả đời!”

Lăng Tuần cũng xông lên trước, vừa đập cửa vừa lớn tiếng khuyên giải.

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần càng thêm lo lắng đập cửa, nếu không phải hai vị phó tướng kia ngăn cản, Nhạc Kiêu đã sớm phá cửa mà vào!

“Kiêu Nhi, Tuần Nhi.” Trong từ đường truyền đến thanh âm mỏi mệt và nặng trĩu của Nhạc Tung Hoành, “Các ngươi về cả đi, đứa con gái không biết liêm sỉ này không xứng để các ngươi gọi là tỷ tỷ!”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cùng chấn động, cái gì gọi là không biết liêm sỉ? Một người cha, sao có thể dùng từ ngữ như vậy làm tổn thương con gái mình?

“Cha! Người nói gì vậy! Cha ra đây đi! Người nói rõ ràng cho con đi, cha!” Hai mắt Nhạc Kiêu đỏ rực, ra sức đấm cửa, điên cuồng la hét, hắn tựa như đã nắm được điều gì, nhưng sâu trong thâm tâm lại chối bỏ đáp án kia!

“Nhạc Kiêu!” Lăng Tuần vội ngăn Nhạc Kiêu lại, nắm tay hắn thật chặt, không cho hắn đập cửa nữa, nơi đốt xương trên tay hắn đã bị thương, lộ ra tơ máu.

Phía trong cánh cửa truyền đến tiếng khóc nho nhỏ của Nhạc Lan Thư, hai gã phó tướng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không biết phải khuyên bảo thế nào.

“Tuần Nhi! Kiêu Nhi!” Đúng lúc này, Lăng Bá Thao ra roi thúc ngựa cuối cùng cũng chạy tới nơi.

“Cha!”

“Thúc thúc!”

Lăng Tuần và Nhạc Kiêu chạy lên trước, Nhạc Kiêu quỳ xuống trước mặt Lăng Bá Thao, cầu xin: “Thúc thúc, xin thúc mau cứu tỷ tỷ của con!”

“Nhạc Kiêu ngươi!” Lăng Tuần lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Nhạc Kiêu, trong lòng nhức nối, thiếu chút nữa bật khóc, vội vươn tay dìu hắn.

“Kiêu Nhi, ngươi làm gì vậy!” Lăng Bá Thao cũng cả kinh, vội bước tới cùng Lăng Tuần đỡ Nhạc Kiêu, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có thúc thúc rồi, chỗ nương ngươi đã có thẩm thẩm lo, đừng lo lắng!” Dứt lời liền đi tới trước cửa từ đường.

Hai phó tướng thủ vệ khom người với Lăng Bá Thao, nhường đường.

“Lão Nhạc, ngươi đang làm cái gì vậy! Ngươi muốn đánh con dâu ta thì cũng phải xem ta có cho phép hay không chứ! Mở cửa ra mau! Ngươi ra mà xem hai thằng bé bị dọa thành bộ dạng gì rồi!” Lăng Bá Thao cũng không gõ cửa, trực tiếp hướng về phía cửa khí thế hung hãn mà hét.

Phía trong cánh cửa, tiếng khóc của Nhạc Lan Thư càng lớn hơn. Đó là loại tiếng khóc tuyệt vọng, người bên ngoài đều đỏ con mắt.

“Lão Nhạc! Ngươi còn không chịu mở cửa?” Lăng Bá Thao lại quát một tiếng, sau đó ý bảo hai phó tướng đứng canh phá cửa. Hai phó tướng biết giao tình giữa Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành, người khác thì bọn họ sẽ không nghe, nhưng Lăng Bá Thao thì không giống như vậy. Biết ý, hai người xoay người về phía cửa, một cước đạp đại môn.


Một tiếng vang thật lớn, cửa bị phá bung, Lăng Bá Thao đen mặt bước vào. Nhạc Kiêu và Lăng Tuần lập tức vào theo, hai gã phó tướng vẫn ở bên ngoài.

Chỉ thấy Nhạc Lan Thư suy sụp trên đệm hương bồ, búi tóc tán loạn, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra dấu tay sưng đỏ.

“Tỷ tỷ!”

“Lan Thư tỷ tỷ!”

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cũng không để ý đến Nhạc Tung Hoành nữa, vội vã bước tới, đau lòng nâng Nhạc Lan Thư dậy.

“Sao có thể…” Lăng Tuần nhìn gương mặt Nhạc Lan Thư, nước mắt cũng không kìm được nữa. Nhạc Kiêu dù không khóc, nhưng cũng là cắn răng nén lệ.

Nhạc Lan Thư vừa rơi lệ vừa lắc đầu, cái gì cũng không nói.

“Nhạc Tung Hoành! Ngươi đem kiểu đối phó quân địch trên chiến trường về trút lên người cốt nhục của mình có phải không? Ta thấy ngươi càng già càng hồ đồ rồi!” Lăng Bá Thao hiển nhiên là bị dấu tay trên mặt Nhạc Lan Thư kích thích, nhà lão có hai nhi tử, từ nhỏ đến mắng còn không nỡ chứ huống chi là đánh? Nhạc Lan Thư lại còn là khuê nữ phải được cưng chiều nâng như nâng trứng, thân làm cha ruột vậy mà lại không tiếc ra tay nặng như thế, bảo lão sao không tức cho được?

Nhạc Tung Hoành cúi thấp đầu, trong mắt ngập tràn đau khổ, mặc cho Lăng Bá Thao mắng cũng không cãi lại.

“Nếu ngươi không thích khuê nữ này thì ta sẽ đưa nó về nhà! Dù sao Lan Thư hai tháng nữa cũng vào cửa Lăng Gia, ta cũng không sợ bị người ngoài lời ong tiếng ve, nói chung ta sẽ không để ai bắt nạt con dâu của ta!” Lăng Bá Thao tức đến mức dựng ngược cả râu!

Đúng lúc này, Nhạc Tung Hoành vẫn không nói một lời bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lăng Bá Thao, khiến tất cả mọi người giật mình!

Nhạc Kiêu và Nhạc Lan Thư thân làm con, nào có đạo lý phụ thân quỳ mà con lại không quỳ, cũng đồng thời hướng về phía Nhạc Tung Hoành mà quỳ xuống. Bị liên lụy, Lăng Tuần bị dọa cho bối rối cũng quỳ theo Nhạc Kiêu.

“Lão Nhạc ngươi làm cái gì vậy?” Lăng Bá Thao hoảng sợ tránh ra, vội la lên: “Cho dù ngươi đánh con dâu ta, nó cũng là con gái ngươi mà, có phải không? Ta không phải muốn ngươi nhận lỗi, ta chỉ là…”

Lăng Bá Thao còn chưa nói hết, Nhạc Tung Hoành liền cắt ngang. Một đại tướng quân gần năm mươi lại nức nở nói với lão huynh đệ của mình: “Lăng lão đệ! Là đại ca có lỗi với ngươi! Là đại ca không biết dạy con, Lan Thư, nó không xứng làm con dâu Lăng gia!”

“Ngươi, ngươi có ý gì?” Lăng Bá Thao cũng mờ mịt, Nhạc Tung Hoành có ý gì chứ?

“Không phải con không xứng, mà con căn bản không muốn gả cho Lăng Giác.” Bỗng nhiên, Nhạc Lan Thư thẳng người quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nhìn Nhạc Tung Hoành. Nói xong lại nhìn về phía Lăng Bá Thao, nói: “Thúc thúc, con căn bản không yêu Lăng Giác, hắn cũng không yêu con, hủy bỏ hôn sự này đi, xin buông tha cho chúng con.”

“Tỷ tỷ?” Nhạc Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Lan Thư, vẻ mặt không dám tin, chuyện hắn không dám nghĩ tới, cuối cùng vẫn xảy ra. Lăng Tuần cũng ngẩng đầu, nhìn Nhạc Kiêu một chút, lại nhìn Nhạc Lan Thư một chút, tựa như hiểu ra chuyện gì.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Nhạc Tung Hoành quát nàng.

“Có, có ý gì? Lan Thư, ngươi nói rõ xem!” Lăng Bá Thao tựa hồ cũng hiểu, kinh ngạc nhìn Nhạc Lan Thư.

“Con muốn từ hôn.” Nhạc Lan Thư nhìn Lăng Bá Thao, không sợ hãi.

Lăng Bá Thao chấn động, kinh ngạc không nói ra lời. Từ xưa đến nay, hôn sự của con cái đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tới giờ vẫn chưa gặp cô nương nhà nào chính miệng nói muốn từ hôn!

Lăng Tuần nhìn bọn họ lần đầu tiên căng thẳng như vậy, vô thức nắm chặt tay Nhạc Kiêu.

“Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem?” Lăng Bá Thao đã đến mức này còn lừa mình dối người, lão nhìn Nhạc Lan Thư lớn lên, thật sự không hi vọng nàng đi lầm đường!


“Nàng nói, nàng muốn từ hôn.”

Một giọng nam trầm ổn vang lên, mọi người nhìn lại, là Lăng Giác!

Lăng Giác chậm rãi đi tới, thấy thảm trạng của Nhạc Lan Thư, trong mắt hiện nét hổ thẹn. Vén trường sam, Lăng Giác quỳ gối trước mặt Nhạc Tung Hoành.

“Bá bá, kỳ thực đây là lỗi của con. Con hẳn phải sớm nói rõ ràng với mọi người, hậu quả của lời từ hôn này không nên để một mình Lan Thư gánh chịu. Nàng đi tới bước đường cùng này, cũng không có lỗi.” Lăng Giác thản nhiên nói, “Thực ra, con đã có ý nghĩ này sớm hơn cả nàng, bởi vì bốn năm trước, con đã có người mình yêu. Chỉ là hết chuyện này tới chuyện kia, hôm nay cuối cùng lại làm hại Lan Thư muội.”

Lăng Bá Thao chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.

“Đây, đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Lăng Bá Thao thì thào hỏi.

“Ngươi có tội gì chứ?” Nhạc Tung Hoành cắn răng nói, “Dù cho ngươi có người khác ở bên ngoài, nhưng Lan Thư là một nữ tử! Nó lại không giữ đức hạnh, nó, trong bụng nó có dã chủng của người khác!”

Cái gì?!

Tin tức nặng nề này vừa lộ ra, Lăng Bá Thao suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, Lăng Tuần và Nhạc Kiêu cúi đầu dựa vào nhau, chỉ có Lăng Giác sắc mặt vẫn như cũ.

“Y không phải dã chủng!” Nhạc Lan Thư vẫn giữ tư thế thẳng lưng, “Chúng con từ lâu đã nguyện thề, đời này y là phu quân duy nhất của con, con lại càng là thê tử duy nhất của y! Hôn sự của con và Lăng Giác vẫn luôn là mọi người một phía tự chủ trương, con và trượng phu thật tình yêu nhau ngược lại lại là sai? Đây là đạo lý gì chứ? Hôm nay con quỳ ở đây, không phải vì con nghĩ mình sai, mà là con hổ thẹn với mọi người, con thừa nhận mình phụ lòng mọi người, nhưng con tuyệt đối không sai!”

Lăng Tuần ngước mắt nhìn Nhạc Lan Thư, ánh mắt càng mờ mịt đau đớn.

“Ngươi!” Nhạc Tung Hoành giận tím mặt, đứng dậy xông lên trước định đạp Nhạc Lan Thư!

Lăng Tuần và Nhạc Kiêu đồng loạt tiến lên che cho nàng, Lăng Tuần chậm một bước chắn trước người Nhạc Kiêu, một đạp kia của Nhạc Tung Hoành cuối cùng lại đạp vào cánh tay của Lăng Tuần!

“Ưm!” Cả người Lăng Tuần bị đạp bổ ngửa, chỉ rên một tiếng chứ không dám kêu đau, cả cánh tay phải gần như mất cảm giác.

“Tiểu Tuần!” Nhạc Kiêu kinh hô, buông Nhạc Lan Thư, ôm lấy Lăng Tuần, đang muốn cởi y phục của Lăng Tuần để kiểm tra thương thế.

“Ta không sao!” Lăng Tuần ngăn Nhạc Kiêu lại, miễn cưỡng cười với hắn. Thực ra y đã đau đến đổ mồ hôi lạnh.

“Tuần Nhi!” Lăng Bá Thao rốt cuộc cũng phản ứng, chạy tới. Lăng Giác tuy rất đau lòng vì đệ đệ, lại quỳ trên mặt đất không hề động đậy.

Nhạc Tung Hoành thấy Lăng Tuần bị thương, lúng túng nhìn tình cảnh trước mắt, ngoại trừ đau đớn ai thán một tiếng thì không làm gì được.

“Bá bá, xin bá coi như là vì con, tha cho Lan Thư tỷ tỷ đi. Nàng có hài tử, không thể bị thương, trong bụng nàng là cháu ngoại của bá đó!” Lăng Tuần giãy giụa, quỳ gối trước mặt Nhạc Tung Hoành, “Kỳ thực con đã sớm biết chuyện của ca ca và Lan Thư tỷ tỷ, cũng biết bọn họ vì hôn sự này mà đau khổ bao nhiêu. Chất nhi (cháu), chất nhi giúp bọn họ…”

“Tuần Nhi, ngươi…” Lăng Bá Thao kinh ngạc nhìn nhi tử của mình.

“Cha, hài nhi đã sớm biết chuyện của ca ca, xin người, hủy bỏ hôn sự này đi! Người thật sự nhẫn tâm nhìn ca ca và Lan Thư tỷ tỷ miễn cưỡng ở cùng nhau, sau đó đau khổ cả đời sao?” Lăng Tuần cầu khẩn, nước mắt tràn mi.

“Cha, bá bá, là do con nhu nhược, làm hại Thanh Dao đợi con năm năm, cũng hại cả Lan Thư không thể ở bên người mình yêu. Đây hết thảy đều là lỗi của con, xin hai người, hãy hủy bỏ hôn sự này!” Lăng Giác quỳ trước Nhạc Tung Hoành và Lăng Bá Thao, nặng nề dập đầu.

Lăng Bá Thao và Nhạc Tung Hoành liếc mắt nhìn nhau, sau cùng, Nhạc Tung Hoành khẽ thở dài, nói với Nhạc Kiêu: “Kiêu Nhi, trước hết hãy đưa Tuần Nhi đi trị thương đi.”

Nhạc Kiêu liếc mắt nhìn bọn họ, biết chuyện này có thể tìm được đường sống, liền đáp lời “Vâng”, trực tiếp ôm Lăng Tuần đau đớn sắc mặt tái nhợt rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui