"Cậu A Sơn, cậu có muốn đến nung gốm cùng với cháu không?"
"Hả?" A Sơn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn: “A Vân, cháu gọi ta sao?"
"Ừm.
Còn phải nung cả đêm nữa, nếu cậu không sợ nóng thì đến đây đi." Tiêu Vân vẫy tay.
A Sơn lập tức uống cạn nửa bát canh giá đỗ, nhanh chóng cuộn tấm đệm dây leo trải đồ ăn trước mặt lại, sải bước đi tới.
Thanh Thảo và Đại Hà nhìn A Sơn đi vào phòng củi bí ẩn cùng với Tiêu Vân với ánh mắt ghen tị, nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Tộc trưởng đã ra lệnh cấm bất kỳ ai vào căn phòng bí ẩn đó quấy rầy A Vân nung gốm, A Vân cũng không nói là cho phép bọn họ vào, khiến cho hai người bọn họ, vốn đã tò mò, càng thêm tò mò.
Ừm, đúng vậy, buổi chiều A Sơn lén lút đi vào đều là tránh mặt người khác, sau khi cảm thấy câu trả lời của A Vân đã giải thích cho sự thay đổi xảy ra trên người hắn, anh liền lập tức rời đi, cũng là vì sợ bị phát hiện sẽ bị mắng.
Còn về việc Tiêu Vân mong đợi A Sơn phối hợp diễn xuất với hắn, đổ hết kiến thức của hắn lên đầu người mẹ đã khuất hiển linh, với lối suy nghĩ đơn giản của A Sơn, căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Trở lại phòng củi, ngồi xuống bên cạnh lò lửa cùng với cậu A Sơn, cho dù là áy náy hay là muốn bù đắp, Tiêu Vân thật sự hy vọng có thể bắt đầu vun đắp tình cảm với người hắn rẻ tiền này từ việc cùng nhau nung gốm.
Lúc sống trên Trái đất, hắn đã xa cách với họ hàng bên nội, thân thiết với họ hàng bên ngoại, có mấy người hắn ở quê đối xử rất tốt với hắn, thêm một người cậu nhỏ nữa đối với hắn mà nói cũng không có gì khó xử.
"Lần trước cháu thử nung bát gốm trong bếp lò cùng với đám Thanh Thảo, nhiệt độ không đủ, cộng thêm thời gian tăng nhiệt độ quá ngắn, bát nung ra không được nung nóng hoàn toàn, đen sì, không có kết cấu của đồ gốm, trong sáu chiếc bát, hai chiếc đã bị nứt trước khi lấy ra khỏi lò, còn một chiếc thì bị Ngưu Giác chạm vào là vỡ ngay.
Cho nên cháu nghĩ, muốn nung ra đồ gốm thành công, trước tiên phải đảm bảo nhiệt độ cao, tiếp theo, việc tăng nhiệt độ phải có tần suất, phải cho lò nung một khoảng thời gian để tăng nhiệt độ, để cho kết cấu của phôi đất sét trở nên chặt chẽ, cậu thấy sao?"
"Ơ… À?" A Sơn còn chưa gặm hết phần thịt nướng được chia, vừa nghe Tiêu Vân vậy mà còn hỏi ý kiến anh, liền ngây người ra.
"Hôm nay cháu đã thử tăng dần tần suất thêm củi, để cho nhiệt độ bên trong lò nung có một quá trình tăng nhiệt độ tương đối dài, sau đó cháu cũng ra ngoài kiểm tra thành lò nung nhiều lần, có một phần nhiệt lượng sẽ bị thất thoát từ thành lò nung, nhưng mà nhiệt độ bên trong hẳn là cao hơn nhiều so với bên trong bếp lò, có thể giữ được nhiệt độ cao."
Tiêu Vân cũng không quan tâm anh có hiểu hay không, vẫn kiên nhẫn giải thích cho A Sơn nghe, hắn muốn để A Sơn tham gia vào việc nung gốm, để anh cảm nhận được niềm vui trong việc tự mình mày mò, sáng tạo:
"Bây giờ, nhiên liệu có thể cho vào trong đường hầm đốt đã đạt đến giới hạn, nếu cho thêm nữa sẽ khiến cho không gian mà không khí đi vào không đủ, dẫn đến nhiệt lượng giảm xuống, vậy thì tạm thời coi như việc tăng nhiệt độ đã đạt đến cực hạn, bắt đầu bước tiếp theo: Duy trì nhiệt độ cao trong một khoảng thời gian."
"Nhiệt độ cao có thể khiến cho đồ gốm trở nên chặt chẽ, mịn màng, chắc chắn, không dễ vỡ.
Vì vậy mà cháu đã đặc biệt để dành than củi lại từ mấy ngày trước khi đốt giường đất, còn nhờ hắn và Ngưu Giác giúp cháu chuyển than đến đây, chính là để chuẩn bị cho lúc này.
Nào cậu, giúp cháu chuyển than củi đến đây, từ giờ trở đi, không cho thêm củi và phân bò vào nữa, toàn bộ đều dùng than củi để đốt."
"Ồ ồ!" A Sơn vội vàng nhét hết số thịt còn lại vào miệng, đứng dậy đi chuyển đống than củi.
"Nhiệt độ cao phải duy trì khoảng một đến hai tiếng.
Ừm, đại khái là từ lúc ăn no căng bụng, không thể ăn thêm được nữa cho đến khi thức ăn trong bụng tiêu hóa một phần, còn có thể cố gắng ăn thêm một chút."
"Phù phù.
Chắc là không có ai ăn uống như vậy đâu, lãng phí quá.
A Vân, cháu có thấy nóng không? Ta có thể vén tấm da thú che cửa lên để thông gió một chút không?"
"Không được, gió lạnh sẽ thổi vào, cậu tránh xa hố lửa một chút, cởi áo lông ra."
"A Vân, đồ gốm mà thương đội bán cho chúng ta cũng được nung như vậy sao?"
"Ừm, nhưng mà loài người có kỹ thuật hoàn thiện hơn, chúng ta cần phải thử nghiệm nhiều lần mới có thể nung ra đồ gốm có chất lượng tương tự."
"A Vân, cháu trở nên thông minh thật đấy."
"...!Ừm." Tiêu Vân không nói nhảm gì mà là do người mẹ đã khuất hiển linh dạy dỗ nữa, hắn đã có chút hối hận vì đã lấy người thân đã khuất của người ta ra để lừa gạt A Sơn.
A Sơn dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Tiêu Vân một cái, dường như anh có thể cảm nhận được tâm trạng Tiêu Vân có chút sa sút, cau mày suy nghĩ hồi lâu, người Tuyết Lang cả đời có lẽ cũng chưa từng học cách an ủi người khác này cố gắng nói:
"A Vân, cho dù cháu không thông minh như vậy, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy cháu vô dụng đối với bộ lạc, người Tuyết Lang là chiến binh bẩm sinh, chúng ta có thể biến thành sói là được rồi.
Hơn nữa, loài người trong thương đội yếu đuối hơn cháu nhiều, bọn họ vừa đáng ghét vừa kiêu ngạo."
"..." Tiêu Vân im lặng quay mặt đi, nhìn A Sơn, người có vẻ mặt chân thành, những lời này, người bình thường có tâm lý khỏe mạnh như hắn nghe thì không có vấn đề gì, nhưng đứa trẻ có lẽ bị trầm cảm như nguyên chủ nghe thấy, vấn đề sẽ rất lớn.
"Cho dù cháu là người như thế nào, A Vân vẫn là A Vân." A Sơn bổ sung một cách kiên định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...