Ngày hôm sau Diêu Diệu không hề phụ sứ mệnh được giao, vừa đấm vừa xoa trực tiếp đứng ra khiến người phụ trách bên phía tài trợ gật đầu, bỏ qua luôn mấy người phụ trách hạng mục của bọn họ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời tất cả đều la hét muốn buổi tối ra ngoài làm một bữa tiệc ăn mừng nhỏ, Diêu Diệu đồng ý, nhưng y lại không tham gia, vé máy bay với vé tàu siêu tốc cũng không kịp mua, mua luôn một vé tàu hỏa ghế cứng không điều hòa đi xuyên đêm đến sáng, cam chịu ngồi cả một đêm.
Vừa sáng sớm, còn chưa tới bảy giờ, Diêu Diệu thẳng thắn kéo luôn va li tới công ty, y là người đầu tiên đến trong cả tầng lầu.
Ngồi ghế cứng đến lưng eo đau nhức, cũng gần như không chợp mắt, bước vào văn phòng của mình vứt đống hành lý sang một góc, Diêu Diệu gục vào trong ghế sô pha, chưa mất vài phút hô hấp đã trờ nên đều đặn.
Tám rưỡi, Cát Tiểu Thiên tới công ty, vì tận lực chỉnh sửa những công việc còn tồn đọng mà gần đây hắn đều là người đầu tiên đi làm, nhưng hôm nay thì hiển nhiên là có người còn đến sớm hơn hắn.
Cát Tiểu Thiên căn bản không hề nghĩ tới việc phía trước mình kia sẽ là Diêu Diệu, nghĩ chắc là mấy động nghiệp bên phòng kỹ thuật tăng ca nên ở luôn lại công ty, nhưng đi một vòng cũng không thấy có ai, cũng không thấy máy tính của ai còn sáng.
Theo bản năng nhìn ra ngoài cửa một cái, cả tầng lầu đều yên lặng, Cát Tiểu Thiên xoa xoa da gà trên cánh tay, là một người từ nhỏ hưởng sự giáo dục của chủ nghĩa duy vật mà lớn lên, hắn kiên quyết không tin ban ngày lại có thể gặp phải chuyện bất thường gì.
Nhưng khi Tiểu Thiên Nhi ngồi vào chỗ mình, mở máy tính lên, quyết tâm chuẩn bị làm việc, thì lại cảm thấy trong phòng còn có tiếng hô hấp của một người khác. Hắn đứng lên nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, cẩn thận xác định, rồi men theo âm thanh chậm rãi di chuyển, cuối cùng đến trước cửa văn phòng Diêu Diệu.
Mấy ngày nay Diêu Diệu không có đây, chẳng lẽ là đồng nghiệp tăng ca mượn ghế sô pha trong phòng y? Nghĩ vậy, Cát Tiểu Thiên cảm thấy tương đối hợp lý. Nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng ra, sau khi thấy rõ người đang nằm ở trên ghế sô pha, hắn còn thấy khó tin hơn cả việc gặp phải sự kiện linh dị nào đấy.
Cát Tiểu Thiên đi tới một bên ghế sô pha, ngồi xổm xuống, không đợi đầu óc mình xoay chuyển rõ ràng, đầu ngón tay đã chọc vào mặt Diêu Diệu.
Diêu Diệu vẫn nhắm hai mắt nắm lấy đầu ngón tay đang quấy rối của hắn, cau mày rầm rì, “Ngủ thêm mười phút nữa…”
Cát Tiểu Thiên đổi sang tay kia chọc qua, “Anh cũng không mở mắt ra xác định xem là ai à? Nhỡ là người xấu thì sao hả?”
“Nếu không thể xác định được thì sao anh lại nhắm mắt chứ…” Diêu Diệu thở dài, buông đầu ngón tay Cát Tiểu Thiên ra, dùng sức chống tay ra ngồi dậy, sau đó dùng cả hai tay kéo người kia vào trong lòng, “Anh về rồi đây.”
Cát Tiểu Thiên không biết lúc này mình nên nói gì, nhưng lồng ngực của hai người dính vào nhau ấm áp quá, hắn không hỏi tại sao Diêu Diệu lại xuất hiện ở văn phòng vào lúc này, chỉ nhẹ nhàng hôn lên một cái, sau đó tránh khỏi vòng tay của Diêu Diệu, “Anh ngủ thêm một lúc đi, buổi trưa hai ta đi ăn mì.”
Diêu Diệu xưa nay luôn không vừa lòng kiểu hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy của Cát Tiểu Thiên, hơn nữa còn sớm thế này gì mà đã tính tới buổi trưa đi đâu (*)? Vì vậy Diêu Diệu nhảy phắt từ trên ghế sô pha lên, vượt qua Cát Tiểu Thiên hai bước về phía trước đóng cửa văn phòng lại, sau đó áp người lên cửa, một lần nữa kề môi, coi như đang ăn sáng đi.
Ban đầu Cát Tiểu Thiên vẫn rất phối hợp, nhưng hắn phát hiện bữa sáng này của Diêu Diệu đang có xu hướng tiến hóa thành bữa chính, không thể không thoáng phản kích, cắn đầu lưỡi Diêu Diệu một cái, tuy rằng không dùng sức, nhưng nơi này thì không đau làm sao được, Diêu Diệu lập tức nhả ra.
Miệng thì buông lỏng, nhưng tay lại không, không chỉ không buông lỏng mà bởi vì không được hôn, còn rất dứt khoát mò luôn tay vào trong áo, mặc dù chỉ đặt trên eo, nhưng lại chẳng có chút thành thật nào.
Cát Tiểu Thiên cầm lấy cổ tay Diêu Diệu, trừng y, “Anh là đang muốn em bãi khóa (1) hả?”
(1) Bãi khóa: Một hình thức đấu tranh tập thể của học sinh, sinh viên cùng nhau nghỉ học nhằm đòi hỏi thỏa mãn yêu cầu liên quan đến quyền lợi của học sinh, sinh viên như giảm học phí, mở rộng dân chủ,…
Bàn tay kia của Diêu Diệu ngay lập tức không sờ loạn nữa: “Khi lên lớp thì anh nhịn, nhưng buổi tối em phải đến lớp tự học với anh.”
Cát Tiểu Thiên không đáp ứng, nhưng cũng không từ chối.
Diêu Diệu véo một cái lên eo Cát Tiểu Thiên rồi mới thu tay thả người ra.
…
Rất nhanh đã đến mười một giờ, Diêu Diệu tỉnh ngủ, nói đúng hơn là đói bụng đến tỉnh, gần đây bởi vì y không có ở công ty, tấm chớp trên cửa sổ của văn phòng vẫn luôn khép kín, vì vậy chỉ cần y không đẩy cửa đi ra ngoài thì cả công ty ngoại trừ Cát Tiểu Thiên sẽ không ai biết y đã đã trở lại, suy nghĩ một lúc, sợ giữa trưa sẽ dọa sợ ai, Diêu Diệu nhẫn nại đến giờ nghỉ trưa mới thừa dịp phần lớn mọi người trong phòng làm việc đã đi ăn hết mà ra khỏi phòng.
Dù vậy, mấy người gọi đồ ăn ngoài và mang cơm theo nên ở lại văn phòng vẫn bị y làm cho sợ hết hồn.
Diêu Diệu rất tự nhiên cùng họ chào hỏi, sau đó thúc giục Cát Tiểu Thiên mau chóng đi ăn cơm.
Chờ hai người no nê trở về, dưới góc phải máy tính của Cát Tiểu Thiên đã có một chuỗi biểu tượng nhấp nháy, mọi người đang lên tiếng phê phán hắn chẳng biết suy nghĩ gì cả, từ khi hắn kết thúc kỳ nghỉ dưỡng bệnh thì vẫn luôn là người đầu tiên đến công ty, vì vậy khẳng định là biết Diêu tổng đã trở lại.
Cát Tiểu Thiên cũng không biết giải thích ra sao, ai bảo hôm nay hắn căn bản không hề coi Diêu Diệu là Diêu tổng chứ, vì vậy chỉ có thể liên tiếp gửi đi mấy biểu tượng cười khúc khích. Mọi người chỉ có thể dồn dập biểu thị thế này thực sự là giống hắn.
Một lát sau, sau khi đám đồng nghiệp an tĩnh lại, đến lượt Diêu Diệu gửi tin nhắn tới: Thiên Nhi, em nói xem tối nay ở lớp tự học chúng ta nên làm bài kiểm tra thế nào?
Cát Tiểu Thiên trực tiếp chặn ngay tin nhắn đó của Diêu Diệu.Chỗ (*) dịch bừa, raw là 而且一竿子就支中午去了哪儿行, đã đem đi hỏi nhưng nếu pro nào biết thì giải thích giúp nhóe
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...