“Tiểu Thiên… Em nói chuyện với anh, tuyệt đối đừng có nhắm mắt lại đấy.” Không nhìn thấy vết thương trên đùi, Diêu Diệu chỉ sợ đã tổn thương tới động mạch chủ rồi, trong lòng cầu khẩn xe cứu thương cùng nhân viên cứu hộ có thể đến thật nhanh, bên ngoài thì cường ngạnh ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn khắc chế không được giọng nói khi thốt ra lại có phần run rẩy.
“Em không buồn ngủ, anh yên tâm đi.” Cát Tiểu Thiên nắm lại tay Diêu Diệu, hắn biết y đang nhớ ra hình ảnh gì, càng nhớ tới lần trước khi Diêu Diệu nói với hắn chuyện quá khứ đã không khống chế được mà cả cơ thể đều run rẩy.
Diêu Diệu cắn răng: “Em an ủi anh đấy à?”
“Em thật sự không sao mà, nếu không anh cứ xuống xe đi, em xem một chút xem có thể bò ra ngoài không?”
“Cát Tiểu Thiên!!!”
Cát Tiểu Thiên biết là không thích hợp nhưng vẫn muốn cười: “Không thích nghe hả? Vậy có muốn lấp kín miệng em không?”
Lòng Diêu Diệu trầm xuống, kiểu nói chuyện không giống Cát Tiểu Thiên hay nói kia giờ khắc này cố tình lại là từ trong miệng Tiểu Thiên Nhi thốt ra thực sự chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì, nhưng y vẫn liều mạng thò người qua, cẩn thận không để cho mình đụng tới Tiểu Thiên Nhi, sau đó an ủi mà hôn lên môi hắn.
Khóe miệng Diêu Diệu dính máu, Cát Tiểu Thiên giơ tay muốn giúp y lau, nhưng đáng tiếc ngón tay cọ qua lại khiến vết máu càng thêm lấm lem.
Tay Cát Tiểu Thiên lạnh đến độ có chút không bình thường, Diêu Diệu liều mạng ngăn chặn nỗi sợ hãi đang dâng lên từ đáy lòng, không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất nữa.
May mắn thay, ngay khi Diêu Diệu cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa thì nghe thấy được tiếng còi của xe cảnh sát, xe cấp cứu cũng theo sát phía sau.
Nhân viên cứu hộ dùng dụng cụ cứu hộ chuyên nghiệp rỡ cửa xe ra, nhân viên cấp cứu trước tiên kiểm tra tình huống của người bị thương, phát hiện trên đùi đang xuất huyết vô cùng không lạc quan, lập tức liên lạc với phòng cấp cứu của một bệnh viên gần đó yêu cầu lập tức chuẩn bị máu truyền.
Hiện tại đang tranh thủ từng phút từng giây, Diêu Diệu không dám tiến lên phía trước, nhưng mỗi một câu nói truyền tới trong tai y, trái tim đều theo đó mà thắt lại.
Mãi đến tận khi Cát Tiểu Thiên được đưa lên xe cứu thương, Diêu Diệu mới hơi thả lỏng nắm đấm đang siết chặt.
Nhận định sự cố các thứ Diêu Diệu căn bản chẳng tâm tư đâu mà quản, cảnh sát giao thông cũng không phải là không có tình người, để y theo lên xe cứu thương.
Thời gian này không lo bị kẹt xe, Cát Tiểu Thiên cũng vẫn luôn duy trì tỉnh táo, cho nên khi xe đỗ tại lối vào phòng cấp cứu của bệnh viện, Diêu Diệu vốn đã thoáng thoải mái một chút, nhưng sau khi bác sĩ phòng cấp cứu cùng y tá tiếp nhận, lại đột nhiên xảy ra chuyện.
“Bệnh nhân xuất hiện sốc xuất huyết, trực tiếp đưa tới phòng giải phẫu chuẩn bị truyền máu!”
Diêu Diệu đang ở phía sau lập tức cảm thấy mắt tối sầm lại, y vội vàng đỡ lấy tường để giữ thăng bằng.
Diêu Diệu muốn đi tới cửa phòng giải phẫu, nhưng chân lại bước không nổi, bản năng mâu thuẫn, chỉ lo một giây sau khi cửa mở ra, sẽ truyền tới tin dữ.
Không muốn chờ một mình, Diêu Diệu thật sự sợ mình sẽ sụp đổ mất, nhưng vào lúc này thì có thể tìm ai đây? Cuối cùng gọi điện thoại cho Hứa Oánh.
Khi Hứa Oánh chạy tới bệnh viện, Cát Tiểu Thiên đã được chuyển qua phòng theo dõi, người tuy rằng chưa tỉnh, nhưng các dấu hiệu sống của cơ thể đều bình thường, ngoại trừ mất máu quá nhiều thì xương sườn cũng bị gãy, nhưng rất may mắn là không tổn thương tới nội tạng.
Sau khi nghe được những điều này, Diêu Diệu lập tức ngồi phịch xuống ghế ngồi ở hành lang, mãi đến khi Hứa Oánh ngồi xuống bên cạnh y, y mới trực tiếp chôn mặt vào vai của Hứa Oánh.
Hứa Oánh đối với hành động này của Diêu Diệu vẫn có chút bất ngờ, “Lần đó anh cũng không yếu thế đến mức này.”
Diêu Diệu không tiếp câu nói này, qua một hồi lâu, y mới một lần nữa ngồi ngay ngắn lại, vành mắt đỏ lừ, nhưng trạng thái cũng không kém như vậy nữa: “Lần đó, so với anh em còn đau lòng hơn.”
Hứa Oánh trầm mặc, đúng là cô và Diêu Diệu đã từng là vợ chồng hữu danh vô thực một thời gian, nhưng làm bạn bè đã mấy chục năm, cô hiểu quá rõ tính cách của Diêu Diệu, công tử nhà giàu bất cần đời ư? Đều là y ngụy trang cả. Nếu như Cát Tiểu Thiên không xuất hiện, Diêu Diệu cũng sắp tin tưởng mình chính là người như vậy đến nơi, nhưng Cát Tiểu Thiên xuất hiện rồi, sau đó cố tình ngay khi y gần như muốn cởi bỏ toàn bộ ngụy trang, lại để cho y trải qua một lần tai nạn xe cộ, khiến y nhớ tới trải nghiệm mất mát đáng sợ đó.
“Mệnh của cậu ấy so với Đường Khải ương ngạnh (1) hơn nhiều, cũng không ai giành với anh, lần này anh cũng đừng do dự gì nữa.” Hứa Oánh thẳng thắn làm rõ, hiện tại cô sống rất tốt, không muốn Diêu Diệu lại cứ vĩnh viễn bị giam cầm trong quá khứ.
“Anh thấy mệnh anh đúng là trúc trắc (2).” Trong giọng nói của Diêu Diệu tràn đầy tự giễu.
(1+2) Ở đây cả Hứa Oánh và Diêu Diệu đều dùng chữ 硬 – ngạnh. Khả năng là anh Diệu đang đổ lỗi cho mình liên lụy anh Thiên.
Hứa Oánh cảm thấy lời này cứ không đúng thế nào đó, nhưng Diêu Diệu lại khoát tay một cái: “Có thể phiền em ở đây trông chừng giúp anh một lúc không? Anh về nhà một chuyến, e là Tiểu Thiên Nhi phải ở lại bệnh viện vài ngày rồi.”
“Nếu cậu ấy tỉnh lại thì sao?”
“Cứ nói em là mẹ của Tiếu Tiếu.”
Diêu Diệu cũng sợ trong lúc mình rời đi Cát Tiểu Thiên sẽ tỉnh lại, vì vậy không chậm trễ nữa, tận lực đi nhanh về nhanh.
Diêu Diệu đúng là rất nhanh, y chỉ về nhà tắm rửa sạch sẽ thay bộ quần áo khác, không muốn Cát Tiểu Thiên tỉnh dậy lại phải nhìn bộ dáng chán nản của y, nhưng vẫn không nhanh hơn Cát Tiểu Thiên, lúc chạy về bệnh viện, Tiểu Thiên Nhi đã tỉnh lại rồi, mặc dù tuyệt đối là tin tốt, nhưng bầu không khí trong phòng theo dõi cấp cứu lại rất lúng túng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...