Thành quả cuối cùng cũng có, chỉ bị vỡ có ba cái, Cát Tiểu Thiên chẳng hề khách khí mà nhường hết cho Diêu Diệu.
Diêu Diệu lại vô cùng không để ý ăn ba miếng da sủi cảo, thế nhưng, y thì quan tâm gì tới việc phải ăn thế nào chứ, vì vậy dịch ghế đến bên cạnh Cát Tiểu Thiên, nhắm ngay cái sủi cảo Cát Tiểu Thiên đang đưa vào trong miệng, sét đánh không kịp bưng tai xẹt tới, nửa cái sủi cảo cộng thêm một cái hôn, hương vị ngon vô cùng.
Cát Tiểu Thiên hiện tại cũng không đến nỗi chỉ bởi vì một lần đánh lén nho nhỏ mà làm trận tuyến rối loạn, liền bắt đầu nói phải ăn thế nào, trong lúc Diêu Diệu đang oán giận thì đưa ngay một cái sủi cảo vào lấp kín miệng y.
Nếu không phải vì ngày mai phải gấp rút đến nơi khác, Diêu Diệu thật sự muốn cứ giữ nguyên bầu không khí tươi đẹp này để thư hoạt gân cốt, thế nhưng phỏng chừng Tiểu Thiên Nhi sẽ không chịu phối hợp đâu.
“Thiên Nhi, có mỗi hai cái bát sao rửa mãi không xong thế?” Diêu Diệu lắc lư đến cửa phòng bếp, vốn là y đề nghị muốn rửa chén, nhưng Cát Tiểu Thiên lại trực tiếp ném y ra ngoài.
Danh xưng sao lại thiếu mất một chữ thế này? Cát Tiểu Thiên đã sớm rửa bát xong, nhưng bởi vì phòng bếp này của Diêu Diệu hầu như không dùng đến, nên hắn muốn dọn dẹp một chút để dùng cho lần sau, cũng đỡ chút việc.
Lau tay khô, đem người đẩy ra ngoài, cũng không biết hai người nên làm gì tiếp đây.
Diêu Diệu bật TV, cũng chẳng định xem, để đấy cho không khí náo động chút, sau đó kéo Cát Tiểu Thiên ngồi vào ghế sô pha, hai tay vòng qua ôm người vào trong ngực, trước đây y chưa từng cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích cái tư thế chán ngán này, nhưng bây giờ lại thấy đứng hay ngồi cũng chẳng có gì khác nhau, cứ tiếp tục giữ tư thế này thôi.
Cát Tiểu Thiên cầm điều khiển từ xa tùy tiện chuyển kênh, chuyển đến một kênh có chương trình với chủ đề trang trí nhà cửa thì dừng lại, vần đề là về việc thay đổi cách sử dụng không gian nhà ở.
Lúc đầu thì Diêu Diệu cho đây chỉ là tùy tiện dời đi lực chú ý, một lát sau y phát hiện Cát Tiểu Thiên đang xem vô cùng chăm chú, cũng theo đó mà nhìn vào, nhà thiết kế trong chương trình quả thật không tệ, có thể tại vài chỗ không ngờ tới mà phát huy sức tưởng tượng, hạn chế tối đa việc sử dụng không gian, tuy rằng căn nhà của y không có nhu cầu về phương diện này, nhưng nhìn người ta xử lý tới từng chi tiết nhỏ, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Cát Tiểu Thiên vào lần đầu tới đây.
“Thiên Nhi, em đang nghiên cứu cách cải thiện nhà ở hả?” Diêu Diệu vừa hỏi câu này, hơi thở vừa vặn thổi vào tai Cát Tiểu Thiên, khiến hắn bị ngứa mà nghiêng đầu tránh đi, lại bị một tay Diêu Diệu ấn về, thẳng thắn cắn lên vành tai không chịu nhả.
Cát Tiểu Thiên đẩy cằm Diêu Diệu, nhưng tuy rằng cái tai đã được cứu thoát, đầu ngón tay lại bị giữ lại bên trong miệng người kia.
“Diêu Diệu!”
Không phản ứng.
“Lão đại…”
Nhấc lên mí mắt.
“Lão Diêu?” Cát Tiểu Thiên cố gắng nghĩ ra kiểu xưng hô càng thêm không khách khí.
Diêu Diệu nhếch miệng, nhưng vẫn tiếp tục cắn lấy đầu ngón tay, kỳ thực cũng không dùng sức, chỉ là không dự định nới lỏng thôi.
Cát Tiểu Thiên cũng hết cách, “Ăn ngon không?”
Diêu Diệu không trả lời, chỉ là đầu lưỡi liếm từ đầu ngón tay đến cả ngón tay, còn đôi mắt thì liên tục nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiên Nhi, cứ như chỉ hận không thể nhìn xuyên cả vào trong máu thịt.
Cát Tiểu Thiên thở dài, bỏ điều khiển từ xa xuống, nghiêng đầu nhìn lại Diêu Diệu: “Anh xác định chỉ đầu ngón tay là đã đủ ăn?”
Trong mắt Diêu Diệu lóe lên tinh quang, vừa buông lỏng ngón tay đã lập tức chuyển qua gặm người.
Diêu Diệu xoay người, dùng đầu gối mở hai chân Cát Tiểu Thiên ra, sau đó quỳ một gối xuống khoảng trống giữa hai chân hắn, hai tay chống lên lưng tựa của ghế sô pha, bảo đảm Cát Tiểu Thiên hoàn toàn nằm trong phạm vi hành động của mình.
Cát Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, Diêu Diệu đã chặn lại nguồn ánh sáng, nhưng ở góc độ này lại vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng làn da trên đôi vành tai thật mỏng bởi vì bị ánh sáng xuyên thấu mao mạch với mạch máu mà hơi ửng hồng. Quỷ thần xui khiến, Cát Tiểu Thiên giơ tay lên nắm lấy tai Diêu Diệu.
Diêu Diệu nhíu mày, cúi đầu đè xuống.
Tay Cát Tiểu Thiên cũng thuận thế mà vòng tới sau đầu Diêu Diệu, cuối cùng biến thành ôm lấy cổ y.
Hôm nay Diêu Diệu hơi có chút chiếm đoạt, cho nên Cát Tiểu Thiên có chút không chống đỡ được, nhịp thở rất nhanh đã trở nên bất ổn. Diêu Diệu thoáng tách ra, hơi thở của hai người vẫn còn quấn quýt lấy nhau, Cát Tiểu Thiên mang theo oán trách mà liếc nhìn y, thu tay về lau lau khóe miệng.
Diêu Diệu lại nắm lấy một tay Cát Tiểu Thiên kéo người dậy sau đó đi về phía phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...