Lang Hổ Chi Niên

Công viên nhỏ này thật sự là rất nhỏ, may mà lúc này cũng không có người đến tập thể dục, rất thanh tịnh, bất quá hai người cứ loay hoay đi lòng vòng trong công viên lại khiến một đôi tình nhân trẻ có chút sợ hãi, cậu trai liền kéo cô gái bỏ chạy.

Diêu Diệu cảm thấy oan ức lắm, xoay người về phía Cát Tiểu Thiên, “Chúng ta trông giống người xấu lắm à?”

Cát Tiểu Thiên lắc đầu một cái: “Chắc chắn trong lòng bọn họ có quỷ, nếu không cũng sẽ chẳng xem chúng ta là vướng bận.”

“Hai ta trong lòng không có quỷ…” Diêu Diệu nói rồi nhìn ngó khắp nơi: “Cũng chẳng vướng bận ai.”

Cát Tiểu Thiên bây giờ đã không đến mức nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của y nữa, nhưng cho dù có quạnh quẽ đến đâu thì đây vẫn là nơi công cộng, “Ừm, vậy chúng ta có thể đi thêm vài vòng nữa để tiêu hóa cho tốt.”

Diêu Diệu mang theo vẻ mặt nằm trong dự kiến, quay người lại đi song song cùng Cát Tiểu Thiên, hai người đi rất gần nhau, vai sát bên vai, đi được hai bước lại không nhẹ không nặng mà dựa vào một chút.


Bị đụng phải đến mấy lần khiến hắn không cách nào đi thẳng được, Cát Tiểu Thiên không nhịn được oán giận: “Lão đại, có phải hồi đi học anh không hòa đồng với người ta, nên bây giờ muốn bù đắp lại cho những năm tháng đó không?” Tiểu Thiên Nhi nói vòng vo thế này cũng chỉ là muốn ám chỉ Diêu Diệu ấu trĩ, không ngờ Diêu Diệu lại thật sự tiếp: “Đúng đấy, ông già nhà anh là bộ đội, khi còn bé bị quản nghiêm lắm, đến tận lúc lên đại học anh mới được biến thành một người khác.”

Cát Tiểu Thiên quay mặt sang nhìn chằm chằm Diêu Diệu một lúc, sau đó lắc lắc đầu.

“Có ý gì?”

“Không tưởng tượng nổi bộ dáng đặc biệt nghe lời của anh nó như thế nào.”

“Không khác bây giờ lắm đâu, em tưởng anh nghe không hiểu đây là đang mỉa mai anh hả?” Diêu Diệu làm bộ nhăn mặt.

Thực ra khi còn bé Diêu Diệu rất hận ông già nhà y, bây giờ lớn hơn nên sớm đã hiểu chuyện không hận nữa, nhưng hai ba con ở chung cũng luôn không thuận lợi, vì vậy nếu không có chuyện gì thì sẽ chẳng ai chủ động gặp ai, đến ngày lễ ngày tết mới về nhà một chuyến, cho nên y cũng không quá thích nói chuyện về mấy chủ đề liên quan đến gia đình.

Cát Tiểu Thiên mím môi vẫy vẫy tay, bị Diêu Diệu vồ một cái kéo vào trong bóng tối.

Lúc này hai người đã đi bộ ra khỏi công viên nhỏ, đang đi về phía bãi đậu xe, Diêu Diệu lần này vừa vặn khiến hai người trốn vào phía sau một cái biển quảng cáo lớn đứng thẳng bên rìa đường.

“Làm gì?”

“Trời tối rồi…” Diêu Diệu chậm rãi cúi đầu tiến đến bên tai Cát Tiểu Thiên, “Nhắm mắt lại.”


Cát Tiểu Thiên còn thật sự theo phản xạ có điều kiện nhắm lại một chút, Diêu Diệu liền di chuyển về phía trước một centimet, đôi môi còn chưa đụng chạm, Tiểu Thiên Nhi đã mở mắt ra.

“Đừng có trừng hai mắt khi làm chuyện này, nhắm mắt lại, ngoan.” Diêu Diệu một tay chống lên tường, còn tay kia vòng qua eo Tiểu Thiên Nhi kéo tới, ngữ khí thì có thương có lượng, nhưng động tác lại mang theo sức mạnh, lộ vẻ bắt buộc.

Cát Tiểu Thiên cảm thấy nếu hai người là vợ chồng gì đó, sẽ không khiến người ta thấy có vẻ quá lập dị, nhưng ven đường có người, kể cả có là vị trí bí mật đi nữa thì trong lòng cũng thấy rộn rã, “Bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, chẳng may có người đi ngang qua thì cũng không nhìn thấy em đâu, vừa nãy anh cũng đã xác nhận quanh đây không có máy thu hình rồi.”

Hóa ra đã sớm thăm dò địa hình kỹ càng rồi? Cát Tiểu Thiên có chút buồn cười, nhưng khóe miệng còn chưa câu lên thì đôi môi đã bị Diêu Diệu nhẹ nhàng cắn lấy.

Diêu Diệu không vội vã, hàm răng câu được câu không cọ xát, ánh mắt lại đặc biệt trần trụi, Cát Tiểu Thiên bị y nhìn mà mặt nóng bừng cả lên, thẳng thắn nhắm mắt lại.


Diêu Diệu đang nắm quyền chủ đạo đuôi mắt cong lên một cái, cánh tay vốn đang đặt trên tường giữ lấy sau gáy Cát Tiểu Thiên, lúc bắt đầu hôn thì coi như cũng hòa nhã, nhưng sau khi đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi thì cũng chỉ còn lại sự bá đạo, căn bản không cho Cát Tiểu Thiên cơ hội thở lấy hơi.

Chờ đến khi Diêu Diệu cam lòng thả người ra, việc đầu tiên Cát Tiểu Thiên làm là thở hổn hển mấy hơi thật lớn, không chỉ trên mặt đỏ gay mà đôi môi còn vương nước ướt át, Diêu Diệu thấy vậy thì chỉ hận không thể cắn thêm hai cái nữa.

Nhưng mà trước mắt y còn có việc quan trọng hơn, “Tiểu Thiên Nhi, lần trước lúc anh hôn em ấy, không phải là —— nụ hôn đầu của em chứ?” Bởi vì thật sự là cả hai lần Cát Tiểu Thiên đáp lại đều quá mức trúc trắc, Diêu Diệu cảm thấy học sinh cấp ba bây giờ cũng giỏi hơn hắn, lần trước là do không định hỏi, lần này thì không thể cứ để nó qua đi như vậy được.

“Đừng có nằm mơ, nụ hôn đầu của em là con chó vàng lớn nuôi trong nhà hồi trước!”

“Ồ~” Một tiếng này đặc biệt thiếu đánh, “Tức là con người đầu tiên hôn em vẫn là anh chứ gì?” Diêu Diệu vốn là loại người hay trêu hoa ghẹo nguyệt nên cũng không quá quan tâm tới mấy việc này, nhưng hôm nay y chính là cảm thấy đặc biệt hả hê với ai kia, chuyện này quả thật là đang đi đường thì có cái bánh từ trên trời rơi xuống trúng mặt mà.

Cát Tiểu Thiên đầu tiên là lấy hai tay che mặt mình, sau đó lại cảm thấy phải khống chế từ căn cơ mới đúng, vì vậy che luôn mặt Diêu Diệu lại, “Lão đại, em thấy anh nên chú ý quản lý biểu tình của mình một chút đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui