Lang Hổ Chi Niên

Ai cũng biết Cát Tiểu Thiên chỉ là bất đắc dĩ thuận miệng hỏi, nhưng Diêu Diệu lại cố tình xem đây là cái đầu đề, nâng cằm vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, trả lời: “Tôi nói tôi coi trọng cậu vì cậu là nam, cậu định thay đổi như thế nào đây?”

Cát Tiểu Thiên cúi đầu ăn mì không thèm để ý, Diêu Diệu nghĩ hẳn là định dùng chiêu không bạo lực thì không hợp tác đây mà, nhưng cũng không đuổi theo hỏi, mà chờ đến khi Cát Tiểu Thiên ngẩng cổ bưng bát uống cạn nước lèo bên trong, hắn lau miệng, trả lời: “Vậy thì không thay đổi nữa.”

Diêu Diệu cũng học bộ dáng Cát Tiểu Thiên bưng bát mỳ uống sạch nước lèo, sau đó đưa tay khoát lên vai Tiểu Thiên Nhi, không lên tiếng, nhưng lại vỗ vỗ hai lần biểu lộ tâm tình rất tốt.

Cát Tiểu Thiên lau miệng một chút, cũng không tránh ra, ngược lại thuận tiện liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay Diêu Diệu, cựa quậy một chút rồi đứng lên, lôi người ra ngoài.

“Sao thế?”

“Muộn mất rồi!”

Diêu Diệu vốn muốn nói nếu đã muộn rồi thì đi chậm một chút cũng đâu có sao, nhưng nghĩ lại thì thấy không được, vừa bảo sẽ nghiêm khắc kiềm chế bản thân mà nói thế khác nào vả vào miệng mình? Vì vậy liền theo chân Cát Tiểu Thiên thật nhanh đi về phía công ty, vừa vào cửa quẹt xong thẻ thì thời gian cũng biểu hiện đúng lúc giờ nghỉ trưa kết thúc.

Nhìn Cát Tiểu Thiên nóng đến một bên kéo cổ áo một bên thở hổn hển, Diêu Diệu không nhịn được cười, cảm giác này thật ra không xấu, lần cuối cùng trải qua việc như vậy đại khái là từ tận hồi lên trung học cùng giáo viên chủ nhiệm đấu trí đấu dũng, cố ý đến lúc chuông kêu rồi mới hùng hục xông vào lớp.


Cát Tiểu Thiên không hiểu được thú vui đơn giản ấy của sếp lớn, cũng đã hết giờ nghỉ, mấy cô cậu được điều ra ngoài kia một lúc nữa sẽ trở lại rồi, còn phải cho bọn họ làm tổng kết tập huấn, chính mình cũng phải viết tổng kết công tác tuần vừa rồi… Vừa nghĩ tới tổng kết, Cát Tiểu Thiên liền lo đến hoảng loạn.

Diêu Diệu thấy trên mặt Cát Tiểu Thiên không hiểu sao bắt đầu biến sắc, khá có hứng thú, vì vậy cứ liên tục nhìn chằm chằm, cô gái trẻ ở bàn lễ tân cũng không khỏi giương mắt lên.

Cát Tiểu Thiên còn đang lo lắng, nhân viên chuyển phát nhanh mới đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ đã trở về, nhìn thấy Cát Tiểu Thiên thì tới gần, “Sếp, em có phải người đầu tiên không?”

Cát Tiểu Thiên cũng rất tự nhiên vỗ vỗ vai cậu ta: “Nhanh không phải là tiêu chuẩn cân nhắc nghiệp vụ duy nhất biết không hả?”

Cậu trai ngẩn người chà mũi nhìn Cát Tiểu Thiên.

Cát Tiểu Thiên vung vung tay ý bảo cậu ta tới chờ ở phòng hội nghị nhỏ nơi đang được sử dụng làm nơi tập huấn tạm thời.

Mắt thấy đồng chí Tiểu Thiên Nhi cũng muốn đi theo vào phòng hội nghị, boss chân chính vẫn luôn bị sao lãng ho khan một tiếng.

“Diêu tổng, ngài còn có chuyện?”

Câu hỏi này vừa nói ra liền khiến Diêu Diệu thật sự ho khan, Cát Tiểu Thiên ngược lại rất có nhãn lực nhanh chóng đến bàn nước lấy một cái cốc giấy, rót nước ấm vào đưa qua.

Diêu Diệu hắng giọng một cái: “Không có gì, tan tầm đừng về vội.”

Trên mặt Cát Tiểu Thiên cũng không biểu hiện gì, chỉ gật gật đầu biểu thị đã biết, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, không có chuyện gì thì đừng có mà trêu chọc sếp lớn nha.

Cuối tuần tan việc, các đồng nghiệp trên căn bản đều sắp kiệt sức, thật hận không thể bắt đầu đếm ngược trước nửa tiếng, chỉ có Cát Tiểu Thiên đang cầm trong tay hai bản in tổng kết được chuyển qua, vì không phải vội vã về nhà là trông có vẻ hợp lý một chút.


Không biết Diêu Diệu là cố ý hay thế nào, nếu như bình thường, y đã sớm lắc lư đến bên bàn làm việc của Cát Tiểu Thiên, nhưng hôm nay lại đặc biệt giữ được bình tĩnh, một chút động tĩnh cũng không có.

Nửa giờ sau khi tan tầm, mấy đồng nghiệp trong tổ dự án phải tăng ca cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc tắt máy tính, Cát Tiểu Thiên liếc phòng làm việc của Diêu Diệu một cái, người kia đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, một chút ý định muốn đứng dậy cũng không có.

Được thôi, địch không động, ta cũng không động. Cát Tiểu Thiên tắt máy tính xong thì nằm sấp lên bàn làm việc, một bộ dáng không thèm làm gì nữa.

Một vị tiểu ca trong tổ dự án đi ngang qua Cát Tiểu Thiên rất linh hoạt trôi chảy hỏi một câu: “Tiểu Thiên cậu còn chưa về sao?”

Cát Tiểu Thiên rất đương nhiên trả lời: “Tôi đợi Diêu tổng.”

Tiểu ca này đối với cách nói chuyện của Cát Tiểu Thiên có ấn tượng rất tốt, một mặt tôi đã hiểu gật gật đầu, lôi mấy vị đồng nghiệp khác nhanh chóng rút lui.

Cát Tiểu Thiên bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm người này thật là kỳ quái.

Còn trong phòng Diêu tổng, lúc này rốt cuộc cũng đã có động tĩnh, công ty chỉ còn lại hai người bọn họ, y chậm chậm rãi đỡ thắt lưng mệt mỏi ra khỏi phòng, “Chờ tôi à?”

“Thú vị thế cơ à?”


“Tất nhiên.”

“Vậy tôi cũng sẽ làm cho ngài cảm thấy thú vị, có phải đã có thể nghỉ làm rồi không?”

“Vẫn chưa, sao tôi có thể để cho nhân viên đói bụng mà về nhà được chứ?”

Cát Tiểu Thiên lòng nghĩ vừa mới thấy thú vị xong, đừng có lúc nào cũng nghĩ tới đi ăn cơm chứ.

“Chúng ta không thể làm gì khác ngoài đi ăn cơm sao?”

Đây vốn chỉ là tiện miệng hỏi một câu theo suy nghĩ lúc nãy, nhưng nghe đến bên tai Diêu Diệu, y lại tự động hiểu theo một nghĩa rộng hơn: “Ý của cậu là chúng ta ăn cơm tối xong còn có thể làm gì đó nữa á?”

“Ý của tôi là chúng ta cần phải ai về nhà nấy chứ không nên đem sinh mệnh có hạn lãng phí trên bàn ăn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui