Lang Hậu Truyền Kì


Trời vừa sáng Mộ Hoan đã bị Mộ Tước lôi xuống giường rửa mặt thay y phục, tất nhiên không quên nhờ tiên sinh tháo xuống băng vải quấn quanh chân tiểu nha đầu.

Mộ Hoan mấy lần giãy nãy đều không thoát khỏi ma trảo của tỷ tỷ, bất đắc dĩ bị lôi đi hết chỗ này lại đến chỗ khác, mặt nhỏ vặn vẹo khó coi hơn cả khóc.
“Đừng có đưa bộ mặt tang sự đó ra!” Mộ Tước một bên giúp nàng bới tóc một bên càm ràm: “Đây là tốt cho ngươi, nhớ không được ăn nói lung tung.”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, chán nản nghịch lọn tóc vừa được Mộ Tước chải thẳng.

Tay nhỏ lập tức bị đánh một cái đau điếng, Mộ Hoan vội rụt tay lại, môi đỏ càng bĩu ra dài hơn.
Cẩn thận đặt lên búi tóc một chiếc cài trân châu, dù sao Mộ Hoan cũng chưa đủ tuổi cài trâm dùng cài tóc vẫn thích hợp hơn.

Nhìn chính mình trong gương đồng, mặt nhỏ trang dung tỉ mỉ hài hòa, tóc tai được bớt gọn gàng đẹp mắt, tổng thể là một tiểu cô nương vô cùng khả ái.
Mộ Tước đặt lại lược lên bàn, chỉnh trang búi tóc Mộ Hoan thêm lần nữa mới hài lòng gật đầu: “Được rồi, ngươi nhớ những gì tỷ tỷ nói nãy giờ chứ?”
“Ta nhớ, cái gì cũng nhớ, tỷ tỷ ngươi nói tới độ tai ta sắp đóng kén rồi.”
“Ta không cách nào an tâm được.”
Mộ Tước nhìn Mộ Hoan một lượt, cẩn thận quay sang An An phân phó: “Ngươi đi theo nàng, có gì thì vào đỡ lời ngay đừng để nàng chọc giận Hân vương.”
“Vâng, nương nương.”
Mộ Hoan liếc trắng mắt.
An An tiến đến dìu Mộ Hoan rời khỏi bàn trang điểm, không quên dùng ánh mắt trấn an nương nương, có nàng đi theo giám sát nhị tiểu thư muốn gây chuyện cũng gian nan.
Bất đắc dĩ rảo bước tới hoa viên, Mộ Hoan không có nổi một chút hứng thú, bước đi so với rùa bò còn chậm hơn.
Ở bên cạnh An An thúc giục: “Tiểu thư đi nhanh một chút kẻo trời nắng sẽ trôi hết son phấn.”
Mộ Hoan đảo mắt, cố gắng đi chậm hơn nữa.
An An thừa nội công nhận ra trò vặt của Mộ Hoan, bất quá nàng cũng không lên tiếng quát tháo, chỉ bình tĩnh mở miệng: “Trưa nay có món đào hoa hạnh nhân tô, nếu tiểu thư còn chậm trễ kéo dài thời gian sợ rằng nửa góc bánh cũng không còn.”
Nghe đến đào hoa hạnh nhân tô hai mắt Mộ Hoan lập tức phát sáng vội vội vàng vàng tăng nhanh bước chân, lúc gần đến tiểu đình thì giật nảy mình.
Chết! Bị lừa!!!
An An không biết xấu hổ giơ tay chỉ về phía tiểu đình: “Tiểu thư, Hân vương đợi ngài bên trong, mau vào gặp ngài ấy đi.”
Mộ Hoan chán nản phẩy phẩy tay, bất đắc dĩ đi thẳng vào hoa viên tiến về phía đình viện có thủ vệ canh gác bên ngoài.
Từ đằng xa đã nhận thấy bóng lưng cao lớn của một đại hắc lang, chiều cao giữa cả hai chênh lệch ít nhất cũng phải 30 đến 40cm.


Đột nhiên Mộ Hoan có cảm giác, nếu nàng lỡ miệng nói gì đó khiến đối phương bất mãn sợ rằng sẽ bị bóp nát thành tương mất.
“Ách… Hân vương điện hạ?”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ sau bức màn che quay đầu lại, tiện tay vén màn thiển bạch sắc lên giúp nàng: “Nàng là… Mộ Hoan?”
Vừa nhìn rõ dáng vẻ của Hân vương ngay lập tức Mộ Hoan nhận ra đây là người đã cứu tỷ muội các nàng một mạng.

Còn nhớ rõ hôm ấy chỉ vì lỡ miệng mà bị Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lôi ra phạt bản tử, nếu không nhờ có Hân vương sợ rằng nàng và tỷ tỷ đã bị đánh đến tàn phế rồi.
“Ngài là Hân vương sao?” Mộ Hoan mừng mừng rỡ rỡ kéo tay A Ba Đáp Minh Oanh Cơ: “Ân nhân ngài có nhớ ta là ai không? Hôm đó nhờ ngài nói giúp một câu mà tỷ muội ta không phải bị phạt bản tử, lần trước chưa kịp cảm ơn thì ngài đã đi mất, ta thật lòng cảm thấy áy náy.”
“Hóa ra là nha đầu nàng.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ bật cười, nhìn nàng từ trên xuống dưới mà nói: “Xem, ta thật đãng trí, mới gặp nàng không lâu giờ lại quên mất, nếu nàng không nói ta còn nghĩ đây là lần đầu hai chúng ta gặp gỡ.”
“Điện hạ, Mộ Hoan ta chân thành cảm ơn ngài lần trước ra tay ứng cứu.”
“Nhấc tay chi lao thôi mà, bất quá…” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ ý vị thâm trường tiếp lời: “Chỉ một cái nhấc tay lại có thể nối duyên phu thê giữa hai ta.”
Ý cười của Mộ Hoan lập tức đông lại vội buông tay nàng ra, hắng giọng nói: “Điện hạ, thất lễ.”
“Vẫn còn ngượng ngùng sao? Không cần lo, ta không miễn cưỡng nàng, khi nàng gả vào vương phủ muốn gì ta đều sẽ đáp ứng.”
Mộ Hoan liếc nhìn nàng, cũng không nói gì.
“Sao thế?” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ vươn tay đỡ lấy cằm nàng, nghi hoặc chất vấn: “Không nguyện ý?”
“Điện hạ, cái kia, ta nghĩ chuyện hôn sự không nên gấp gáp.”
“Ta biết chuyện hôn sự không nên gấp gáp, bất quá tứ tỷ đã mở lời phận làm hoàng muội như ta sao có thể từ chối đây? Yên tâm, ta không thúc ép nàng, cứ bình tĩnh chờ qua sinh thần rồi gả cho ta cũng không muộn.”
Mộ Hoan bị ách nói không nên lời, bây giờ Hân vương cũng đã lên tiếng nàng sao có thể quét hết mặt mũi của đối phương mà từ chối?
“Hôm nay ta chỉ gặp nàng một lát rồi đi ngay.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ giúp Mộ Hoan vén tóc dài ra sau, ôn nhu mỉm cười: “Ta còn có sự vụ trên người, ngày khác lại đến thăm nàng, được chứ?”
“Cung tiễn điện hạ.”
Thấy ý tiễn khách của Mộ Hoan, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cũng không mặt dày ở lại, nhanh chóng rời khỏi tiểu hướng về phía đại môn Đồng vương phủ.

Trong đình chỉ còn lại một mình Mộ Hoan, cầm lòng không được mà thở dài một hơi.
Chưa đầy một phân thời gian An An đã xốc màn đi vào: “Tiểu thư, sao các ngài chỉ nói mấy câu thôi vậy? Có phải ngài lại chọc giận điện hạ hay không?”
“Ngươi ở ngoài cũng nghe hết rồi đi, là điện hạ có việc bận bỏ ta lại đấy.”
An An thở dài một tiếng, giơ tay ra hiệu mời: “Tiểu thư.”

Mộ Hoan cũng không tính ở lại nên xoay người trở về phòng trước, suy nghĩ làm sao ứng phó với tỷ tỷ.

May mắn lúc về phòng thì tỷ tỷ cũng đã rời đi, nghe hạ nhân nói tứ điện hạ phải xuất chinh nên thời gian gần đây sự vụ trong phủ đều do tỷ tỷ nàng quản lý.

Trách không được tại sao bọn chính phi lại tìm đến gây hấn, thân là chính thất thê tử lại không có quyền quản lý vương phủ còn để rơi vào tay một trắc phi nho nhỏ, đây là nỗi nhục lớn đến mức nào a?
Chỉ còn lại một mình, Mộ Hoan theo thói quen kéo ghế ngồi canh ở cửa sổ, hiếu kỳ không biết hôm nay Thấu Á Viên có đến hay không.

Thường thì tầm đầu giờ thìn chó nhỏ sẽ tìm nàng, nhưng bây giờ đã gần giờ tỵ rồi vẫn không thấy người đâu.
Trên bệ cửa sổ, trong lọ sứ nhỏ, đào hoa nở đẹp mắt như ngày hôm qua.

Cánh hoa hồng phấn ngọt ngào, phô diễn toàn bộ nét kiêu sa trên từng lớp cánh mềm như nhung.

Vươn tay sờ sờ bề mặt cánh hoa, Mộ Hoan lẩm bẩm nói: “Không biết hôm nay có đến hay không nữa…”
Thời tiết đặc biệt tốt nhưng Mộ Hoan không có tâm tình dạo chơi hoa viên, buồn chán khoanh tay trên bệ cửa sổ, đem cằm tì lên mu bàn tay quan sát khung cảnh qua khoảng không sáu tấc vuông.
Đúng lúc đó Tường Liên cũng trở về, thấy Mộ Hoan ngồi ở cửa sổ liền suy nghĩ cách đem nàng tách ra khỏi alpha lạ mặt kia.

Tiểu thư sớm hay muộn cũng phải gả vào Hân vương phủ, người nên quên đã đến lúc phải quên rồi.
“Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều hoa vừa nở, có muốn hay không ngắm hoa?”
“Không muốn…” Mộ Hoan ũ rũ kéo dài giọng: “Ta đợi.”
Tường Liên lòng chùng xuống, bước đến chỗ Mộ Hoan khuyên nhủ: “Xem chừng chưa sớm như vậy trở về đâu, lúc này nên ra ngoài khuây khỏa gϊếŧ thời gian thì hơn, nếu người kia có về cũng sẽ ở đây chờ ngài mà.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Mộ Hoan nhảy xuống ghế đẩu, quét mắt nhìn khắp gian phòng ấm cúng của mình: “Mấy hôm nay giam mình trong phòng ta cũng chán sắp chết rồi, ra ngoài khuây khỏa cũng tốt.”
“Cái kia, hay là chúng ta ngắm hoa nhé?”
“Nhàm chán.”
Mộ Hoan đảo mắt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta xuất phủ.”
“Sao?” Tường Liên trừng trừng mắt, cuống cuồng xua tay: “Không được, như vậy nguy hiểm lắm, nếu bị nương nương phát hiện chúng ta đều không thoát khỏi tội.”

“Sợ gì chứ, tỷ tỷ bận tối mặt tối mũi còn thời gian để ý đến chúng ta hay sao?” Mộ Hoan bắt lấy cánh tay Tường Liên lay a lay: “Liên tỷ tỷ, ngươi thương Hoan nhi mà, đúng không? Ngươi cùng Hoan nhi đi dạo đi mà, nha~”
Tường Liên là một beta thành niên, đối với dáng vẻ khả ái của omega tất nhiên không cưỡng lại nổi, ngượng ngùng gật gật đầu đáp ứng.
Kéo được đồng bọn, Mộ Hoan nhanh như chớp lao ra phía sau bình phong tìm bộ y phục thoải mái để thay.

Nửa chừng lại nghĩ ăn mặc như vậy dễ nhận ra quá rồi, có khi chưa đặt chân ra khỏi cửa đã bị tỷ tỷ kéo lại phạt bản tử.

Suy đi tính lại quyết định trấn lột hết quần áo của Tường Liên, chính nàng sẽ giả làm nữ nô xuất phủ đi mua đồ cho nhị tiểu thư.
Còn Tường Liên nhất nhiên là đóng giả nàng rồi a~
Tường Liên căng thẳng ngồi ở trên giường, nhìn Mộ Hoan loay hoay chỉnh trang lại khăn trùm đầu: “Tiểu thư như vậy không ổn, hay là để ta đi cùng ngài?”
“Không cần, ngươi ngồi yên ở đấy, đem khăn của ta trùm kín mặt đi.” Mộ Hoan quay đầu lại, cười lộ ra hàm răng trắng nõn: “Ta đi một lát là về ngay, yên tâm, không lạc đâu mà lo.”
Dứt câu liền chụp lấy túi vải đựng ngân lượng nhét vào tay áo, tay còn lại quải giỏ trúc ung dung đẩy cửa đi ra ngoài.

Hiện tại trong phủ vẫn chưa ổn định, tỷ tỷ thì bận bù đầu với sự vụ không có thời gian coi chừng nàng, đây là lúc thích hợp nhất để trốn ra ngoài du ngoạn.
Lúc ra đến cửa thì bị thủ vệ chặn lại, quát tháo: “Ngươi là nữ nô phòng nào? Xuất phủ làm gì?”
“Nô tỳ là nữ nô của phòng nhị tiểu thư.” Mộ Hoan cúi đầu thấp xuống hơn, giữ nguyên bình tĩnh mở miệng: “Hôm qua nhị tiểu thư có thấy tranh vẽ trống bỏi nên mới bảo nô tỳ xuất phủ tìm mua cho nàng.”
Thủ vệ thừa biết nhị tiểu thư Mộ gia tính tình quái gở thế nào nên cũng không muốn dây dưa lâu, lập tức nhường đường cho nàng xuất phủ.

Mộ Hoan cười thầm trong lòng, dùng tốc độ bình thường nhất đi ra ngoài.
Rõ ràng cùng một mặt trời, nhưng ánh dương quang trong Đồng vương phủ lại không ấm áp bằng ánh dương quang ngoài phố lớn.

Đi qua hai con hẻm nhỏ, hôm qua nàng có xem thử bản đồ trăm dặm quanh đây, theo trí nhớ tìm ra khu chợ sầm uất nhất kinh thành.
Đường phố tấp nấp người qua lại, trăm vạn gian hàng chạy dọc con đường không thấy điểm dừng, hữu cầu tất ứng dù là trân phẩm quý giá hay vài cái bánh nướng ba xu.
Mộ Hoan là omega loài người duy nhất ung dung đi trên đường lớn, tất nhiên sẽ thu hút ánh mắt của đám alpha omega Lang tộc.

Bình thường loài người dù là alpha, omega hay là beta đều chỉ làm duy nhất một công việc, nô ɭệ.

Dễ gặp nhất ở hắc thị hoặc trong khu ổ chuột của nô ɭệ thấp kém, chỉ duy nhất Mộ Hoan ăn vận đẹp đẽ dạo chơi trên phố.
Nhất định là cơ thiếp của phủ đệ hoàng thân nào đó mới cả gan nghênh ngang du ngoạn như thế!!!
Bất quá Mộ Hoan cũng chẳng để ý, thả cước bộ quan sát mặt hàng bày bán trên phố, vừa vặn nhìn trúng một chiếc vòng dương chi bạch ngọc.
“Lão bản, cái này bao tiền?”

“Ngươi là người phủ nào?”
Lão bản là một hắc đầu lão lang, liếc mắt một cái đã nhận ra omega loài người này thân phận không đơn giản, tất nhiên không muốn kéo thêm phiền toái mà hỏi kỹ gia thế.
Mộ Hoan hiếu kỳ hỏi ngược lại: “Mua vòng cũng cần phải biết người phủ nào sao?”
“Ngươi xem ngươi đi.” Lão bản chấp hai tay ra sau lưng, đảo mắt nhìn đám nô ɭệ đứng ở vệ đường rao bán thân thể: “Chỉ có ngươi là omega loài người duy nhất ta thấy dám đi trên đường lớn hỏi mua vòng, nói đi, là người phủ đệ nào để ta biết còn tính tiền.”
“Cái kia…” Mộ Hoan ngập ngừng một chốc, hỏi tiếp: “Phủ đệ khác nhau giá tiền sẽ khác nhau sao?”
“Tất nhiên.”
“Lão bản, ta thật ra không rành lắm, ngươi cho ta biết sơ qua về giá được không?”
Lão bản liếc trắng mắt: “Nói ra còn không sợ ngươi chọn phủ đệ giá rẻ nhất sao?”
“Ây, cái này cho ngươi.” Mộ Hoan tiện tay đặt một nén bạc xuống quầy, cao giọng nói: “Thế nào? An tâm rồi đi?”
Nhìn sơ qua nén bạc nhận thấy không phải đồ giả lão bản mới chịu khai khẩu: “Hiện tại thế lực trong triều đang có sự thay đổi, thương nhân bọn ta chỉ có thể xuôi theo gió nịnh bợ người chiếm ưu thế nhất.

Nếu nói thì ta ưu tiên người của Hân vương phủ và Đồng vương phủ hơn, nếu ngươi xuất thân từ một trong hai phủ đệ kia ta chỉ tính nửa giá vòng.

Còn nếu xuất thân Ngạc vương cung, xin lỗi cho ta tính giá gấp đôi.”
“Gì chứ?” Mộ Hoan trợn trắng mắt: “Sao lại có chuyện tính gấp đôi chứ? Có hơi quá đáng rồi đó lão bản!”
“Trách sao được, ngươi là omega loài người nên không biết đó thôi.” Lão bản sờ sờ cằm mình, trầm trọng tiếp lời: “Ngạc vương chỉ là con của một omega loài người, bọn ta biết sớm hay muộn nàng cũng bị loại trừ nên hốt được bao nhiêu bạc sẽ hốt cho bằng hết.”
“Dù thân phận nàng thế nào cũng là thân sinh nhi nữ của Lang vương, các ngươi không sợ một ngày nào đó thế cục thay đổi hay sao?”
“Chuyện đến thì tính tiếp, thương nhân bọn ta sống ngày nào tính ngày đó.”
“Nói không lại ngươi.” Mộ Hoan buồn bực cầm lấy vòng ngọc đeo vào trong tay, sẵn giọng nói: “Khỏi thối.”
Bất quá, đi được mấy bước lại quay đầu chụp thêm một chiếc vòng khác.
“Hai cái mới đáng giá một nén bạc của bản tiểu thư!”
Lão bản: “…”
Vậy ai mới mạnh miệng bảo khỏi thối tiền thế hả!?
Lòng vòng trong chợ thấy nhiều nhất không phải là hàng quán mà là nô ɭệ loài người đứng xếp thành hàng dài chờ được mua về.

Vài khách nhân đứng ngã giá với lái buôn, hợp giá thì bán còn không sẽ kì kèo thêm vài xu để đi thêm chuyến khác.

Mộ Hoan hiếu kỳ dừng lại xem thử, phát hiện đám nô ɭệ này đồng dạng mười mười một tuổi, thậm chí có người còn chưa đủ bốn tuổi.
Lái buôn nhìn thấy Mộ Hoan liền quát: “Con nô ɭệ kia ở đâu đến vậy? Cút đi chỗ khác để ta còn buôn bán!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui