15 phút sau, cuối cùng Hôn Hiểu cũng khỏe lại, tóm lấy con chuột lạc
đường, thuần khiết, ngu ngốc không biết vừa nãy chúng tôi đang làm gì
vứt lên tầng trên.
Do Tiểu Trang đã tử trận, không thể giương cờ lại trong thời gian ngắn, thỏa thuận của chúng tôi đành tạm thời ngừng.
Tối hôm đó, ai về nhà nấy, ai ngủ giường người đó.
Tôi vô cùng áy náy, nghĩ cả đêm cuối cùng cũng nghĩ ra cách hay để bù đắp cho Hôn Hiểu.
Ngày thứ hai, tôi chạy trên đường, mua cái áo ngủ vô cùng gợi cảm, màu đen,
hoa văn phức tạp, chất liệu lụa thật, dính chặt lên người, lộ rõ đường
cong của người phụ nữ, chiều dài chỉ tới đùi, chắc chắn đạt được hiệu
quả vừa ẩn vừa hiện.
Tôi xoay vòng trước gương, mắt liếc xéo một cái, chớp chớp.
Rất ổn, thực sự rất ổn.
Lấy Champagne, rót ra hai ly. Sau đó kéo rèm cửa, châm tất cả những ngọn
nến thơm, trên tủ đầu giường, bệ cửa sổ, trên tủ, một không khí lãng mạn và tuyệt đẹp.
Cuối cùng, thấy thời gian sắp tới rồi, vội vàng nằm nghiêng trên giường, một tay gối đầu, tạo tư thế mê hoặc, chờ đợi.
Cuối cùng nghe thấy động tĩnh.
"Thảo Nhĩ? Sao lại đóng cửa...." Hôn Hiểu mở cửa, thấy tôi, lập tức sững sờ.
Nhưng rất nhanh chóng, trong mắt lộ ra ánh lửa mờ ám.
Anh bước
tới, ngồi cạnh tôi, im lặng nhìn tôi, ánh mắt có phần hư hỏng, giống như sự hư hỏng hôm nay khi tôi thử mặc chiếc áo ngủ gợi cảm.
Tôi đưa ly rượu champagne cho anh: "Cạn ly."
Anh đặt ly rượu lên tủ đầu giường, cởi cà vạt, nhanh như hổ đói vồ cừu, ép chặt tôi xuống giường.
"Sao không uống rượu?" Tôi hơi cuống.
"Làm việc chính phải cấp bách hơn." Hôn Hiểu chặn miệng tôi.
Có lẽ do áo ngủ kích thích anh, biểu hiện của Hôn Hiểu hôm nay vô cùng
"dũng mãnh", ôm tôi lật qua lật lại trên giường, lật qua lại lật lại.
Hai chúng tôi giống như bánh quẩy quấn vào nhau, anh cởi áo tôi, tôi cởi quần anh.
Đang bận chết đi được, đột nhiên ngửi thấy mùi khó chịu, hình như thứ gì bị cháy.
Tôi mở mắt, thấy màn giường bị cháy, lửa đã bén cao bằng người.
Tôi sợ hết hồn, lập tức đẩy Hôn Hiểu ra, trong lúc cấp bách lấy ly rượu trên tủ đầu giường hất vào đám lửa.
Sau khi hất mới phát hiện đó là champagne, nhưng đã lỡ đổ rồi, lửa càng lúc càng bốc to, cuối cùng cả giường đều phát hỏa.
Không còn cách nào, Hôn Hiểu đành chạy tới hành lang tầng trệt, đập vỡ kính,
lấy bình cứu hỏa, dốc hết sức bình sinh mới dập tắt đám lửa.
Kết quả là chủ hộ cả tầng nhà đều nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của chúng tôi.
Không lâu sau, một bà cụ ở khu nhà chúng tôi đeo phù hiệu đỏ, chống gậy đi
lên, tình ý sâu xa dạy cho chúng tôi bài học một tiếng đồng hồ, nói cái
gì mà nam nữ có cãi thì cãi nhau, nhưng đốt phòng thì không được, muốn
chúng tôi hòa thuận vui vẻ, tương thân tương ái.
Không dễ gì
tiễn bà cụ đi, tôi và Hôn Hiểu nhìn cái giường bị cháy đen, một chút
tương thân tương ái cũng chả còn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...