Láng Giềng Hắc Ám

"Em cũng đã biết chuyện của hai người." Tôi không ngừng tìm kiếm chọn
lọc từ ngữ: "Anh trốn tránh như vậy cũng không giải quyết được, không
bằng gặp anh ấy một lần, nói rõ sự việc có được không?"

"Anh.... không thể gặp anh ấy." Mộ Nhị thất vọng nói: "Anh sợ anh không thể khống chế được bản thân."

"Là bởi vì ánh mắt quyến rũ của Liễu Bán Hạ à? Uhm, chiêu này của anh ta
thực sự khó kháng lại. Có điều dù sao anh cũng luyện tập qua, có thể
xuyên thủng mắt anh ta." Tôi giơ hai ngón tay ra làm mẫu cho anh ấy:
"Như thế này, thế này."

"Không phải nguyên nhân đó," Mộ Nhị nhẹ
nhàng chặn tay tôi, trên mặt có chút mù mờ: "Trước đây, trong lòng anh
chỉ có luyện võ, căn bản chưa từng nghĩ bản thân có thể... có tình cảm
với người khác."

Tôi gật đầu, trước đây tôi vẫn cho rằng anh ấy là Trương Tam Phong tái thế.


"Nhưng trong hội thi võ 3 tháng trước, anh gặp anh ấy." Mộ Nhị hồi tưởng lại:
"Anh ấy là người tài trợ trận đấu đó, bắt đầu chỉ nói hai câu, chẳng để ý gì, nhưng dần dần, tất cả đều khác, anh không biết xảy ra như thế nào
nữa.... anh thực sự không biết."

Mộ Nhị cúi đầu, lông mi che hết mắt anh ...... trong đó chứa đựng đầy tình cảm phức tạp.

Đột nhiên, cửa mở, một giọng nói chầm chậm vang lên: "Bắt đầu từ lúc chúng ta gặp nhau trên hành lang."

Tôi thất kinh, nhìn theo hướng giọng nói, phát hiện ra người tới là.... Liễu Bán Hạ!

Anh ta theo dõi tôi?!

Liễu Bán Hạ từng bước đi về phía Mộ Nhị, giọng nói rất dịu dàng, giống như
cơn gió mùa hè: "Khi đó là chạng vạng, cậu mặc trang phục luyện võ màu
trắng, rất rộng, bị gió thổi tung bay. Toàn bộ con người cậu, căn bản
không giống người trên trần thế....." anh ta bước tới bên cạnh Mộ Nhị,
dừng lại, nhìn sâu thẳm: "Giây phút đó, cả đời tôi đều nhớ tới."

Hai người đối diện, như keo như sơn.

Tôi không thể ngồi tiếp, ho nhẹ một cái, muốn thu hút sự chú ý của bọn họ:
"Khụ khụ khụ, cái đó......" Lời vừa tới đầu lưỡi, Liễu Bán Hạ liền "quan tâm" hỏi: "Chúc tiểu thư, xem ra cô bị cảm rồi, nhanh đi bệnh viện kiểm tra đi, đừng kéo dài bệnh tình, được rồi, đi cẩn thận không tiễn."

Tôi còn chưa rõ việc gì, liền bị đẩy ra ngoài cửa lô ghế.

Nhìn cửa đóng kín, tôi cắn răng nghiến lợi, tên Liễu Bán Hạ này, lại qua cầu rút ván với tôi, chẳng có đạo đức gì.

Sớm biết thế đã đi xem phim với Trang Hôn Hiểu rồi, tôi thở phì phì đi về
nhà, nhưng khi đi qua nhà Trang Hôn Hiểu liền bị anh ấy kéo vào.


"Chẳng phải em nói ít nhất phải 2, 3 tiếng đồng hồ mới về à?" Anh nhíu mày.

Tôi phẩy phẩy tay: "Tình huống thay đổi, bỏ đi, không nói nữa, em về nấu cơm... anh làm gì mà kéo em?"

Trang Hôn Hiểu vẫn không lơi tay: "Không bằng hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

"Được, em đi gọi Chí Chí."

"Không, chỉ hai chúng ta."

Nhìn anh ấy kiên trì như vậy, trong lòng tôi sinh nghi, liền nói: "Vậy em đi thay quần áo trước."

"Không cần phiền thế." Anh từ đầu tới cuối đều ngăn tôi về nhà: "Như thế này
là được rồi, chúng ta đi thôi." Tôi càng nghĩ càng không thoải mái, nhân lúc anh ấy không đề phòng, tông cửa xông ra.

Trở về nhà, phát
hiện cửa không đóng, vừa vào nhìn, trong phòng tắm có tiếng nước, xem ra là Chí Chí đang tắm, những thứ khác vẫn vậy, quả tình không hiểu Trang
Hôn Hiểu đang giấu diếm cái gì.

Trang Hôn Hiểu cũng đuổi tới, tôi chất vấn: "Rốt cuộc anh định làm gì?"


Anh đang nghĩ nói gì, nhưng tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, có thể là
sợ Chí Chí nghe thấy, liền kéo tôi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.

"Anh làm cái trò gì đấy?" Tôi hỏi.

"Xem người thật diễn." anh cong khóe miệng: "Gạt bỏ chướng ngại vật."

Người thật diễn? Gạt bỏ chướng ngại vật? Chí Chí?

Ánh điện xẹt qua, tôi tỉnh ngộ, đối với Trang Hôn Hiểu mà nói Chí Chí là
chướng ngại vật, vậy gạt bỏ chướng ngại vật kia, chẳng phải chỉ Hoa
Thành?!

Hóa ra cuộc điện thoại hôm đó là gọi Hoa Thành, khó mà
tưởng tượng, hai người họ lại liên thủ hợp tác, cấu kết với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui