Lang Gia Bảng

“Theo lính gác truyền báo, người đó nói là đến tìm Tô tiên sinh. Vốn đám lính gác sẽ trục xuất người này, nhưng đúng lúc đó có một vệ đội trưởng của ta đi qua. Hắn biết ta xưa nay vẫn kính trọng Tô tiên sinh nên sai người tạm giữ người nọ rồi tới báo cho ta.” Mông Chí ngồi trong trướng Tĩnh vương, toàn thân mặc áo giáp mềm, hiển nhiên tranh thủ thời gian chạy tới. “Có điều người nọ không chịu nói tên họ, Tô tiên sinh có gặp không?”

Mai Trường Tô trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu không có gì phiền phức thì ta nên gặp vẫn tốt hơn.”

“Vậy ta kêu người dẫn hắn tới đây.” Mông Chí đi ra cửa trướng, dặn dò một tiếng rồi quay về ngồi xuống chỗ cũ, nhìn hai người đối diện. “Điện hạ và Tô tiên sinh sao vậy?”

“Cái gì?” Hai người đồng thời ngẩng lên. “Sao cái gì?”

“Có phải Tô tiên sinh làm gì khiến Điện hạ tức giận không?’

“Không có.” Tĩnh vương nhanh chóng trả lời. “Ta đang nghĩ tới một chuyện khác, không liên quan gì tới Tô tiên sinh.”

“À…” Thực ra Mông Chí rất muốn biết kết quả của cuộc gặp Tĩnh phi như thế nào nhưng Mai Trường Tô không chịu nói gì, ông ta cũng không dám vặn hỏi, nhìn dáng vẻ của Tĩnh vương cũng không đoán được bí mật đã bị lộ chưa.

Sau thời gian uống một ly trà, hai vệ sĩ cấm quân áp một người áo lam, buông tóc đi vào, đẩy người này vào trong trướng, sau khi thi lễ lại lui ra ngoài.

Người để tóc xõa đó quỳ xuống đất, đi mấy bước bằng đầu gối, bái lạy Mai Trường Tô, gọi một tiếng với giọng nghẹn ngào: “Tông chủ…”

Mai Trường Tô hơi giật mình, định đưa tay gạt tóc hắn ra thì Mông Chí đã giành trước, đưa tay nâng cằm người nọ lên, mái tóc lập tức hất về phía sau, để lộ một khuôn mặt bầm tím, bẩn thỉu, phải cố gắng lắm mới nhận ra là ai.

“Đồng Lộ?” Ánh mắt tông chủ Giang tả minh khẽ dao động. “Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Tông chủ!” Đồng Lộ quỳ rạp xuống đất, khóc nấc lên. “Thuộc… thuộc hạ… có lỗi với tông chủ…”

Mai Trường Tô chăm chú nhìn hắn, hồi lâu sau mới lấy một chén nước đặt trước mặt hắn, nói với giọng bình thản: “Ngươi uống nước đi đã, bình tĩnh một chút.”

Đồng Lộ lau mặt, cầm chén nước uống sạch, lại thở gấp một hơi nói, nói: “Đa tạ tông chủ.”

“Đồng Lộ, Thập Tam tiên sinh nói ngươi đã phản bội, ngươi có nhận không?” Mai Trường Tô rất bình tĩnh.

Đồng Lộ nghẹn ngào, quỳ yên không nói.

“Ngươi đã nhận tội phản bội thì sao còn đến? Được Dự Vương bảo vệ không phải rất tốt sao?”

“Tông chủ… Thuộc hạ đã làm sai, nhưng thuộc hạ tuyệt đối không có ý phản bội.” Đồng Lộ cắn răng, sắc mặt tái xanh. “Khai ra Diệu m phường là vì… là vì…”

“Ta biết, Thập Tam tiên sinh đã tra ra rồi, là vì một nữ nhân tên Tuyển Nương đúng không?”

“Vâng…” Đồng Lộ cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn. “Thuộc hạ không tiếc mạng mình, nhưng thuộc hạ không bỏ được tính mạng của Tuyển Nương, cho nên… cho nên…”

“Đừng nói nữa. Ta hiểu.” Mai Trường Tô bình thản nói. “Ngươi quả thật không khai hết những chuyện ngươi biết, cho nên bọn ta cũng đoán là ngươi bị ép phản bội chứ không phải tự nguyện. Có điều phản bội chính là phản bội, không có gì để nói. Thập Tam tiên sinh từng tra tìm tung tích của ngươi nhưng không tìm được, tại sao giờ ngươi lại tự chạy ra?”

Đồng Lộ dập đầu xuống đất, khuôn mặt đang trắng bệch bỗng trở nên đỏ bừng, nói nhỏ: “Lúc đầu bọn chúng dùng Tuyển Nương uy hiếp thuộc hạ, nhưng sau đó chúng lại giam cầm thuộc hạ để uy hiếp Tuyển Nương. Có một hôm Tuyển Nương lén đến tìm thuộc hạ, thuộc hạ mới biết thì ra Tuyển Nương chính là do bọn chúng phái tới… phái tới…”

“Tuyển Nương chính là sự tỷ của Tần Bát Nhã, chuyện này sau đó ta mới tra ra.”

“Tuyển Nương lừa thuộc hạ như vậy, thuộc hạ vốn không nên tin tưởng nàng nữa, nhưng nàng nói… nàng cũng muốn đoạn tuyệt với quá khứ, cùng thuộc hạ quy ẩn điền viên, sống cuộc đời tự do tự tại… Tông chủ, nàng cũng có nỗi khổ của nàng, nàng không giống Tần Bát Nhã…”

“Ta không muốn đánh giá Tuyển Nương. Ngươi nói thẳng đi, vì sao ngươi tới gặp ta?”

“Ba ngày trước Tuyển Nương dẫn thuộc hạ cùng chạy trốn, nhưng mới ra khỏi thành thì những kẻ diệt khẩu đã đuổi theo, cuối cùng, mặc dù liều chết trốn được nhưng Tuyển Nương vẫn bị trọng thương. Tối hôm đó… nàng… đã… tắt thở…” Môi Đồng Lộ run lên dữ dội, mắt đỏ hoe nhưng lại không có dù chỉ một giọt nước mắt. “Thuộc hạ và Tuyển Nương vốn định đến một xóm núi nào đó sống cuộc đời bình yên… Tông chủ, Tuyển Nương thật sự không giống Tần Bát Nhã, thật sự…”

Trong mắt Mai Trường Tô lộ vẻ thương xót, nhưng chàng lập tức kiếm chế được tâm tình này, giọng điệu vẫn bình thản: “Đuổi giết thì nói là đuổi giết, vừa rồi vì sao ngươi nói là diệt khẩu? Chẳng lẽ các ngươi biết được bí mật gì? Đây cũng là nguyên nhân ngươi đến tìm ta?”

“Vâng.” Đồng Lộ cắn môi thật mạnh, dường như muốn để cảm giác đau đớn làm mình tỉnh táo hơn. “Dự vương sẽ mưu phản…”

Lời vừa nói ra, không chỉ Mông Chí mà ngay cả Tiêu Cảnh Diễm cũng nhảy dựng lên: “Không thể, trong tay Dự vương có bao nhiêu người chứ? Hắn dựa vào cái gì mà mưu phản?”

“Thuộc hạ… thuộc hạ cũng biết không nhiều…” Đồng Lộ vừa suy nghĩ vừa nói. “Nghe Tuyển Nương nói, Hoàng thượng vừa ra khỏi thành, Dự vương đã bí mật đến thiên lao thăm Hạ Giang. Bọn họ lên kế hoạch cụ thể gì không biết, nhưng có thể khẳng định là Dự vương đã tìm cách khống chế được cấm quân lưu thủ kinh thành rồi…”

“Cái gì?” Sắc mặt Mông Chí biến đổi hoàn toàn. “Cấm quân lưu thủ có gần bảy ngàn, sao có thể bị khống chế dễ dàng như vậy?”

“Nghe nói hai phó thống lĩnh chỉ huy cấm quân lưu thù đã theo Dự vương rồi.”

Trước ánh mắt dò hỏi của Tĩnh vương, Mông Chí có chút khó xử. “Hai phó thống lĩnh này không phải là người của ta, sau vụ án nội giám bị giết mới được điều đến, quả thật không tin tưởng được. Nhưng ta tin tưởng binh lính của ta, dù có lệnh mưu phản thì bọn chúng cũng sẽ không nghe lệnh.”

“Đồng Lộ chỉ nói bọn chúng bị khống chế chứ không phải là bị thao túng.” Mai Trường Tô lắc đầu, nói: “Cấm quân được huấn luyện kĩ càng, xưa nay phục tùng lệnh trên. Hiện ở kinh thành đều phải nghe lệnh của Hoàng hậu, nếu lệnh cho bọn chúng chia ra từng đội, sau đó tước vũ khí, lại tập trung vào một chỗ thì sẽ có thể khống chế được. Dù sao bên ngoài cũng chưa đánh nhau, dù cấm quân không hiểu lệnh quan trên nhưng cũng không phản kháng vô duyên vô cớ.”

“Cho dù cấm quân đã bị khống chế thì Dự vương cũng chỉ có hai ngàn tư binh, có thể làm được gì? Cũng lắm là ngang tay với tuần phòng doanh, còn chưa chắc đã thắng được…”

“Không chỉ có thế, còn có…” Đồng Lộ vội vàng nói. “Tuyển Nương được biết qua sư thúc của nàng, Dự vương có viện binh rất mạnh ở phía Tây kinh thành, gọi là Từ… Từ gì đó…”

“Từ An Mô!” Lông mày Tĩnh vương giật giật, bàn tay đặt trên bàn nắm lại thành nắm đấm.

“Đô đốc Khánh Lịch quân Từ An Mô?” Cặp đồng tử của Mông Chí hơi co lại, nhìn về phía Tĩnh vương. “Chính là gã Từ An Mô từng suýt bị điện hạ xử theo quân pháp vì lâm trận làm mất thời cơ vô cớ đó? Nhưng hắn là biểu đệ của Thái tử mà, ta nhớ năm đó Thái tử đã ầm ĩ với điện hạ để bảo vệ người này, tại sao hắn lại về phe Dự vương?”

“Hiện giờ làm gì còn Thái tử nào?” Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng. “Thiên hạ rộn ràng vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà đi. Loại người như Từ An Mô, chỉ cần một thuyết khách khéo nói một chút là có thể thuyết phục được hắn rồi.”

“Nói vậy thì tiên sinh tin lời Đồng Lộ rồi?”

Mai Trường Tô khẽ than một tiếng: “Thay vì nói ta tin lời Đồng Lộ thì nên nói ta tin rằng Dự vương có lý do để chó cùng dứt giậu. Bây giờ hắn đã bị thất sủng, muốn phất cờ trở lại cũng cực kì khó khăn, quan trọng hơn là hắn đã không còn thời gian mười năm để đánh đổ Tĩnh vương như đã đánh đổ Thái tử nữa. Mất Hạ Giang, mất phe cánh trên triều, mất ân sủng của bệ hạ, Dự vương đã bị ép quá mức. Khi ý chí của hắn không thể thừa nhận được những điều này, hoặc là hắn sẽ chán chường, hoặc là hắn sẽ điên cuồng, không có khả năng thứ ba.”


“Tô tiên sinh cho rằng Dự vương nhất định sẽ điên cuồng?” Tiêu Cảnh Diễm hỏi, vẻ bán tín bán nghi.

“Nếu hắn vẫn ở trong phủ thì chưa chắc, nếu hắn không nhịn được đến gặp Hạ Giang thật thì vị thủ tôn đại nhân kia sẽ có rất nhiều cách để ép hắn điên cuồng. Dù sao thì Hạ Giang cũng hoàn toàn không còn đường sống, đương nhiên hắn hi vọng Dự vương đập nồi dìm thuyền.” Mai Trường Tô đưa mắt nhìn sang Đồng Lộ, lạnh lùng nói. “Đồng Lộ, ngươi muốn báo thù cho Tuyển Nương đúng không?”

Đồng Lộ dập đầu thật mạnh, máu chảy tràn lan trên trán.

“Nhưng ngươi đã phản bội ta một lần, làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Nếu lần này ngươi lại là bị uy hiếp mà đến, điện hạ nghe lời ngươi đi tố cáo Dự vương mưu phản, cuối cùng lại phát hiện hắn hoàn toàn không làm gì, vậy chẳng phải điện hạ sẽ mắc tội vu cáo hay sao?”

Gân xanh nổi lên đầy cổ nhưng Đồng Lộ lại không biết trả lời thế nào. Đột nhiên hắn lao về phía thanh mã tấu treo trên vách, rút ra định cắt cổ mình nhưng lại bị Mông Chí giật mất.

“Dùng cái chết để chứng minh cũng vô dụng.” Giọng nói của Mai Trường Tô vẫn lạnh lùng như cũ. “Vạn nhất ngươi thật sự yêu thương Tuyển Nương sẵn sàng chịu chết để ả được sống thì sao?”

“Tuyển Nương đã chết rồi…” Cuối cùng Đồng Lộ không kìm được, khóc lớn thành tiếng. “Nàng… Thi thể của nàng được chôn ở dốc Ngũ Phượng, tông chủ có thể phái người đi xem…”

Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn gã thuộc hạ ngày xưa một hồi rồi mới chậm rãi bước tới đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, ta sẽ sai người tra xét tin tức mà ngươi nói, nhưng ngươi vẫn phải bị giam lại, không tiếp xúc được với những người khác, cũng không được nói lung tung, hiểu chưa?”

“Thuộc hạ hiểu, chỉ cần có thể báo thù cho Tuyển Nương, thuộc hạ không cần thứ gì khác…” Đồng Lộ vẫn quỳ không chịu đứng dậy, phủ phục dưới chân Mai Trường Tô, khóc không thành tiếng.

Được Mai Trường Tô dùng mắt ra hiệu, Tĩnh vương lập tức triệu hai thân binh tâm phúc đến, lệnh cho bọn chúng đưa Đồng Lộ ra ngoài, cho ăn uống, thay quần áo, trông coi cẩn thận.

Sau khi cửa lều đóng lại, Mông Chí nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Tiếp theo nên làm thế nào? Chúng ta tin hay là không tin?”

“Ta cho rằng phải đặt giả thiết hắn nói thật để phòng bị.” Tĩnh vương nói ngắn gọn.

“Ta đồng ý kiến của Điện hạ.” Mai Trường Tộ gật đầu, nói. “Đây là một chuyện bất ngờ, cũng là một cơ hội. Ứng đối thế nào, lợi dụng thế nào đều phải suy nghĩ thật kĩ.”

“Chẳng lẽ hành động của Dự vương cũng bất ngờ với cả tiên sinh?” Tĩnh vương nhíu mày.

“Điện hạ cho rằng ta có thuật tiên tri hay sao? Mặc dù ta đã nghĩ đến việc có thể Dự vương sẽ nghĩ cách đến gặp Hạ Giang, nhưng không ngờ cấm quân lại bị khống chế, cũng không ngờ Từ An Mô dính vào.” Sắc mặt Mai Trường Tô có chút nặng nề. “Nếu Đồng Lộ nói thật thì lần này đúng là ta đã quá coi thường Dự vương.”

“Khi đi tới bước đường cùng, sức mạnh của con người luôn rất đáng sợ.” Mông Chí cau mày. “Xem ra lần này Dự vương định dốc toàn lực…”

Mai Trường Tô đang định nói gì đó chợt dừng lại, quay về phía Tĩnh vương. “Điện hạ có ý kiến gì không?”

“Chúng ta hãy nghĩ lại cục diện một chút.” Tĩnh vương rút đao ra, vẽ trên nền đất. “Đây là kinh thành, đây là núi Cửu An, Khánh Lịch doanh đóng quân ở phía tây, cách kinh thành ba ngày hành quân, cách núi Cửu An năm ngày. Nhưng có một điểm, Khánh Lịch không thể hành quân theo cách thông thường. Không phải thời chiến, đô đốc không có quyền tự ý điều quân, binh mã mười người trở nên sẽ không hành động khi chưa thấy binh phù. Rốt cuộc Từ An Mô làm cách nào để điều động được năm mươi ngàn quân này?”

Mai Trường Tô nhìn hình vẽ dưới đất, lông mày khẽ cau lại. “Đại khái cũng chỉ có thể giả chiếu chỉ hoặc giả binh phù… Người kiểm tra binh phù là Từ An Mô, hắn có thể động tay động chân.”

“Nhưng năm đại thống lĩnh của Khánh Lịch cũng có kiểm tra, nếu Từ An Mô từ chối cho kiểm tra thì các thống lĩnh cũng có quyền từ chối xuất binh. Ta không tin cả năm đại thống lĩnh đều phản hết.” Mông Chí nói.

“Hai, ba người phản đủ rồi, ai không nghe lời có thể giết.” Mai Trường Tô thoáng nhìn Tĩnh vương. “Tình hình trong quân chắc điện hạ hiểu rõ nhất.

Tĩnh vương sầm mặt, im lặng tra đao vào vỏ. Hắn biết Mai Trường Tô nói không sai, giờ đây binh mã Đại Lương quả thật không bằng năm đó, trừ quân trấn giữ bốn mặt biên cương còn giữ được chút kiên cường, còn quân đồn trú các nơi đa số đã không còn trung thành vì quân lương bị cắt xén, quân kỷ thì bại hoại, nếu lấy lợi mà dụ thì mua chuộc mấy tướng sĩ cũng không phải là điều không thể.

“Nhân thủ điện hạ sắp xếp trong kinh thành cũng sẽ phát hiện dị động của Dự vương, chắc chỉ ngày mai hoặc ngày kia sẽ có tin tức đưa tới, chúng ta có thể kiểm chứng những gì Đồng Lộ nói.” Hai mắt Mai Trường Tộ chậm rãi nheo lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm. “Nhưng có thể tất cả chỉ là trò lừa đảo của Dự vương. Một khi chúng ta hành động thiếu suy nghĩ mà cuối cùng lại không có chuyện mưu phản thì sự tín nhiệm Hoàng thượng dành cho điện hạ sẽ tan thành mây khói, điện hạ sẽ rơi vào tình cảnh giống Dự vương.”

“Nếu thế, dù chúng ta nhận được tin trước, dù chúng ta có thể tin tưởng những gì Đồng Lộ nói là sự thật thì cũng không khác không biết à?” Mông Chí kêu lên thất thanh. “Bởi vì chúng ta không dám đến nói với bệ hạ…”

“Không giống. Chúng ta có thể tính trước, đưa ra nhiều phương án phòng bị, dù sao vẫn tốt hơn đến lúc bị đánh mà trở tay không kịp.” Vì đang mải suy nghĩ nên Mai Trường Tô cũng tiện tay rút đao của Tĩnh vương ra vẽ xuống đất, hành động tự nhiên đến mức khiến Mông Chí nhìn thấy mà toát mồ hôi lạnh, Tĩnh vương cũng không khỏi ngẩn người.

“Các vị xem…” Mai Trường Tô tiếp tục nói, không hề phát hiện điều này. “Hoàng đế xuất hành, bốn phía đều có trạm gác. Giữa kinh thành và núi Cửu An có hai trạm gác, một cách kinh thành khá gần, chắc chắn sẽ bị Dự vương nhổ mất, một gần núi Cửu An hơn, cấm quân đi theo hoàng đế thỉnh thoảng lại đến kiểm tra, Dự vương sẽ không động vào được. Còn Khánh Lịch quân lần này đến tấn công sẽ phải đi qua mấy trấn lớn, khó có thể che đậy hành tung, vì vậy cần phải nhanh. Để tranh thủ thời gian, bọn chúng không thể đi vòng qua trạm gác này được.”

“Ý tiên sinh là một khi trạm gác này bị tấn công thì có thể khẳng định Dự vương mưu phản thật chứ không phải giả vờ sao?” Mông Chí nghĩ một lát. “Nhưng lúc đó thì muộn rồi, trạm gác này cách chân núi Cửu An chỉ có năm mươi dặm. Khi chúng ta nghe tin hộ giá xuống núi thì chắc chắn sẽ gặp bọn chúng.”

Mai Trường Tô không trả lời mà quay sang thoáng nhìn Tĩnh vương.

“Núi Cửu An dễ thủ khó công, khi có báo động thì chỉ có thể thủ núi chứ không thể xuống núi.” Lúc này Tiêu Cảnh Diễm đã hiểu ý Mai Trường Tô, cũng đang cau mày tính toán.

“Nếu Từ An Mô có thể đưa toàn bộ năm mươi ngàn quân Khánh Lịch đến, cánh quân chỉ có ba ngàn, dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, có cầm cự được hai, ba ngày không?”

“Điện hạ coi thường cấm quân của ta rồi.” Mông đại thống lĩnh bất mãn. “Bây giờ đã biết bọn chúng sẽ đến tấn công thì chắc chắn cấm quân sẽ chuẩn bị trước, cầm cự năm ngày cũng không thành vấn đề. Có điều ba, năm ngày thì cũng có ích lợi gì?”

“Đường lên núi Cửu An chật hẹp khó đi, Khánh Lịch quân đến năm mươi ngàn, dù chỉ ba mươi ngàn cũng không khác biệt quá nhiều. Có điều năm ngày cũng là cực hạn rồi.” Mai Trường Tô nhìn Tĩnh vương. “Điện hạ có về kịp không?”

Khóe miệng Tiêu Cảnh Diễm để lộ nụ cười kiên định. “Mẫu thân và các ngươi đều ở trên núi, có chết ta cũng phải về.”

Mông Chí trợn mắt nhìn sơ đồ hồi lâu, dần dần cũng hiểu ra vấn đề. “Điện hạ định đi điều quân ở Kỳ thành?”

“Đây cũng là một nguyên nhân khiến ta phải đợi có tin cảnh báo đưa về.” Mai Trường Tô thở dài một hơi. “Bệ hạ đa nghi, thiếu quyết đoán, cho dù bây giờ chúng ta mạo hiểm đến bẩm báo, bệ hạ cũng chưa chắc đã tin. Chỉ khi xác nhận phản quân tới gần, tin tức là xác thực thì bệ hạ mới giao binh phù cho cho điện hạ điều binh. Chúng ta cũng chỉ có ngồi chờ chứ không làm gì khác được.”

Mông Chí vẫn cảm thấy kế sách ứng đối này có gì đó không đúng, nghĩ hồi lâu mới ra, vội hỏi: “Tô tiên sinh chỉ hỏi điện hạ năm ngày có trở về được hay không, sao không hỏi điện hạ có ra được hay không? Khi có tin báo truyền đến, bẩm báo với bệ hạ, lại xin chỉ lấy binh phù cũng cần một ít thời gian. Phản quân dùng chiến thuật đánh úp, tốc độ nhất định không chậm. Một khi bọn chúng đã phong tỏa đường xuống núi thì muốn xông ra cũng không dễ dàng gì.”

Mai Trường Tô không trả lời, không phải chàng không trả lời được mà là chàng không thể trả lời, đành nói: “Đây là sơ sẩy của ta. Muốn thoát khỏi vòng vây để đi cầu viện chắc chỉ có thể dựa vào sự dũng mãnh của điện hạ.”

Mông Chí vội nói: “Tĩnh vương điện hạ chinh chiến sa trường xưa nay không có đối thủ, điều này ta biết, nhưng dù sao cũng không thể đảm bảo có thể xông ra được đúng không? Điều viện binh là cách giải quyết cuối cùng của chúng ta, vạn nhất điện hạ bị cản lại thì chẳng phải mọi người đều phải ngồi chờ chết?”

Mai Trường Tô cúi đầu làm như đang suy nghĩ, nhưng đôi mắt lại lén nhìn Tĩnh vương,

May mà Tĩnh vương đã nhanh chóng chủ động trả lời Mông Chí: “Đại thống lĩnh thông cần lo lắng, ta có thể xuống từ sườn núi phía bắc.”


“Mặt bắc là vách núi, không có đường đi!”

“Có, có một con đường rất dốc, rất hiểm trở, bị cỏ dại che khuất. Năm đó, lúc ta và Tiểu Thù chơi trên núi Cửu An đã phát hiện con đường này, ngoài hai chúng ta không còn ai biết.”

“Thật sao?” Mông Chí mừng rỡ. “Đúng là được trời phù hộ.”

“Cứ quyết định thế đi.” Tĩnh vương cũng cười, đưa ra quyết định cuối cùng. ”Không cần bẩm báo với điện hạ trước. Mông khanh chỉnh đốn lại việc phòng vệ núi Cửu An, dù lâm nguy cũng không được loạn. Bất kể cục diện sắp tới gian nguy thế nào, bệ hạ và quý phi nhất định không thể xảy ra chuyện gì.”

“Rõ!” Mông Chí trầm giọng lĩnh mệnh, nhưng lại không nhịn được thoáng nhìn Mai Trường Tô.

Lúc này Mai Trường Tô không hề để ý là mình không được Tĩnh vương nhắc tới là “không thể có chuyện gì”, bởi vì chàng vừa phát hiện mình đang cầm dao của Tĩnh vương trên tay, vẻ mặt có chút khó xử.

Tĩnh vương theo ánh mắt Mông Chí, phát giác lỡ lời, vội bổ sung: “Tô tiên sinh tuy có tùy tùng hộ vệ nhưng đại thống lĩnh cũng phải chú ý đến sự an toàn của tiên sinh.”

“Rõ!”

“Xin điện hạ thứ lỗi, vừa rồi nhất thời không để ý…” Mai Trường Tô ngượng ngùng dùng hai tay đưa trả đao cho Tĩnh vương.

“Không sao, mọi người bàn chuyện quan trọng, không cần để ý đến những vấn đề này.” Tĩnh vương lạnh nhạt nói, cầm đao cắm vào vỏ.

Mông Chí lo việc phòng ngự, lập tức đứng dậy cáo từ. Mai Trường Tô không muốn ở lại trong trướng một mình với Tĩnh vương, sợ hắn lại nghĩ cách vặn hỏi nên cũng cáo lui.

Răng Phật lúc này đang ở ngoài lều, vừa nhìn thấy chàng đã lao tới định liếm láp. Mông Chí bật cười, Mai Tưởng Tô cũng không biết phải làm thế nào. May mà cửa lều đã đóng kín, Tĩnh vương không hề nhìn thấy cảnh này.

“Nghe Chiến Anh nói ngươi cứ ru rú trong lều, ta còn tưởng ngươi lại không được khỏe, thì ra là phải trốn Răng Phật.” Mông Chí ghé tới, nói. “Hay là giết luôn Răng Phật để diệt khẩu?”

Mặc dù không hiểu tiếng người nhưng Răng Phật cũng kêu một tiếng tỏ vẻ kháng nghị. Mai Trường Tộ sợ Tĩnh vương nghe thấy tiếng kêu của nó sẽ đi ra nên không để ý đến Mông Chí nữa, vội kéo con sói xám trốn vào trong lều của mình.

Ngày hôm sau, quả nhiên Tĩnh vương nhận được mật báo từ kinh thành. Mặ dù không có nội dung cụ thể như Đồng Lộ nói nhưng vẫn bẩm báo cấm quân quá yên tĩnh, việc thay ca có vẻ bất thường và Dự vương nhiều lần vào thiên lao gặp Hạ giang.

Theo mật báo thì lần nào Dự vương cũng phụng lệnh Hoàng hậu, mỗi lần vào lao đều ở lại hồi lâu, ngay cả thượng thư bộ Hình Thái Thuyên cũng không thể ngăn cản được. Có điều, ngoài những chuyện này thì kinh thành vẫn coi như yên tĩnh, tuần phòng canh gác tứ môn, không phát hiện có biến động gì lớn, bởi vì những việc gây chấn động thật sự không hề xảy ra trong kinh thành.

Hoàng đế đã chuyển vào hành cung, có điều trừ thân vương và hoàng tử thì những tôn thất còn lại và bề tôi tùy giá vẫn hạ trại bên ngoài, duy trì cảnh tượng nên có của một cuộc đi săn tế lễ.

Mấy hôm nay Mông Chí là người bận rộn nhất, căng thẳng nhất. Một mặt ông ta phải chấn chỉnh việc phòng vệ núi Cửu An, một mặt lại không thể làm người ta cảm thấy việc chấn chỉnh này có gì lạ, vì vậy thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng. May mà những ngày này chỉ kéo dài trong bốn ngày, tin tức động trời đã nhanh chóng được báo về. Lúc tên lính báo tin toàn thân đẫm máu được dẫn tới trước mặt Hoàng đế Đại Lương thì đã khản giọng không nói nên lời, nhưng qua bộ dạng của hắn cũng có thể thấy được tiếng vó ngựa của phản quân đã đến gần chân núi.

Cả núi Cửu An bị chấn động. Mông Chí thu nhỏ phạm vi bảo vệ của cấm quân theo đúng phương án đã vạch ra, nhanh chóng bố trí mấy đạo phòng tuyến bên ngoài men theo sơn đạo vào các kênh rãnh.

May mà nơi này vốn là bãi săn của hoàng gia, những đường mòn có thể đi lại ngoài sơn đạo đều bị phong kín, bên ngoài đồng cỏ quanh hành cung có một con suối tự nhiên bao quanh, độ dốc vừa phải, rất nhiều cây cối, việc khai thác đá cũng tiện lợi. Nếu phản quân muốn trèo lên sườn núi để tấn công thì chỉ cần một ít gỗ đá thả xuống sẽ tạo thành thương vong nặng nề, vì vậy phòng tuyến có thể được thu nhỏ rất nhiều, giảm bớt những bất tiện khi địch đông ta ít.

“Cái gì? Đám phản tặc này la hét cái gì?” Nghe tên lính bảo tin bẩm tấu, Hoàng đế Đại Lương không biết đang giận hay là sợ, toàn thân không ngừng run lên. “Ngươi… ngươi nói lại lần nữa!”

Tĩnh vương bình tĩnh đứng bên cạnh Hoàng đế, nói: “Phản quân lấy cớ nhi thần tạo phản cưỡng ép phụ hoàng, cho nên bọn chúng đến cần vương hộ giá.”

“Ngươi cưỡng ép trẫm bao giờ?”

“Phản quân mưu nghịch dù sao cũng phải có một cái cớ. Sau này bọn chúng có thể nói lúc đó tới giải cứu tình cảnh hỗn loạn, dù tiêu giệt được nhi thần nhưng phụ hoàng cũng sẽ bị nhi thần giết chết. Lúc đó không có Thái tử, đương nhiên sẽ phải nghe chiếu mạng của Hoàng hậu, lập người kế vị mới.”

“Hoang đường!” Hoàng đế Đại Lương nổi giận gầm lên một tiếng, lại cố gắng ổn định tâm tình, nhìn về phía đứa con trai bên cạnh. “Cảnh Diễm, phản quân đã tới gần, ngươi có biện pháp gì không?”

“Nhi thần cho rằng lúc này di giá rời khỏi núi Cửu An không khác gì tự sát, chỉ có thể thừa dịp phản quân còn chưa vây kín, một mặt chuẩn bị cố thủ, mặt khác phái người đi điều viện binh.”

“Tốt! Tốt! Trẫm viết chiếu thư cho ngươi…”

“Phụ hoàng, không có binh phù thì không điều động được quân ở Kỳ thành.”

“Vì sao phải điều quân từ Kỳ thành? Viện quân gần nhất không phải là cấm quân ở đế đô chứ?”

“Tâu phụ hoàng, phản quân đến từ phía tây, chẳng lẽ đến bây giờ phụ hoàng còn cho rằng về đế đô cầu viện sẽ có hiệu quả sao?”

Hoàng đế Đại Lương đưa tay vuốt mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng trên trán, vô lực thả người xuống ghế.

Tĩnh phi vẫn ngồi bên cạnh ông ta kịp thời nói xen vào: “Cầu viện cả quân Kỳ thành và đế đô xem viện quân ở đâu đến sớm hơn thì càng tốt chứ sao?”

“Mẫu phi nói vậy cũng đúng.” Tĩnh vương gật đầu, nói. “Để tránh nghi ngờ, nhi thần không thể về đế đô. Xin phụ vương ban cho binh phù, nhi thần sẽ dẫn quân đến bảo vệ phụ hoàng và mẫu phi trong vòng năm ngày. Còn bên đế đô thì xin phụ hoàng tự phái triều thần tâm phúc về cầu viện. Nếu có viện binh đến thì coi như nhi thần lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu không có thì phụ hoàng cũng có thể nhìn chân tướng rõ ràng hơn.”

Tình hình nguy ngập, lúc nãy đã không thể do dự được nữa. Huống hồ Tĩnh phi vẫn ở bên cạnh, Hoàng đế Đại Lương không lo Tĩnh vương sẽ không cấp tốc chạy về cho nên chỉ trầm ngâm một lát rồi đích thân vào nội trướng mang nửa miếng binh phù ra, trịnh trọng giao cho Tĩnh vương. “Cảnh Diễm, giang sơn xã tắc bây giờ đặt cả lên vai ngươi, trên đường chú ý không được để xảy ra sơ suất.”

“Vâng! Nhi thần quyết không nhục mạng.” Tĩnh vương quỳ xuống hành đại lễ, đứng dậy lấy áo choàng từ tay người hầu, đón gió giũ áo, vừa choàng lên vai vừa sải bước ra ngoài.

Lúc này bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn, rất nhiều người chạy tới chạy lui không biết phải làm sao, dáng vẻ như thể trốn cũng không trốn được, tránh cũng không biết tránh đi đâu.

Tĩnh vương mặt lạnh như sắt, bước đi như gió, không hề rung động trước cảnh hỗn loạn này. Khi bóng dáng cao ráo, vững vàng của hắn đi qua, những người xung quanh nhìn hắn chợt thấy yên tâm hơn một chút.

Đi vòng qua một đài cao trước hành cung, Tĩnh vương nhìn thấy Mai Trường Tô và Mông Chí đang sánh vai nhau đứng bên sơn đạo, một người chỉ địa thế phía trước, hình như đang nói gì đó, người kia thì liên tiếp gật đầu đồng ý.


Phát hiện có người đến gần, Mông Chí quay đầu lại trước, Mai Trường Tô cũng quay đầu lại theo. Nhìn thấy người đến gần là Tĩnh vương, hai người vội thi lễ.

“Ta phải xuất phát ngay bây giờ.” Tĩnh vương nói, vẻ mặt nghiêm túc. “Trên núi trông chờ đại thống lĩnh.”

“Điện hạ yên tâm!” Mông Chí ôm quyên, bốn chữ này nói cực kì dứt khoát.

Tĩnh vương lại thoáng nhìn Mai Trường Tô, nói: “Mặc dù Tô tiên sinh nói kiến thức quân sự của mình là học từ các lính cũ đã hết binh dịch nhưng ta thấy vừa rồi tiên sinh chỉ điểm bố binh phòng vệ, ngay cả đại thống lĩnh cũng phải nghe theo như vậy, có lẽ tiên sinh còn có danh sư. Quay về ta sẽ thỉnh giáo sau, tiên sinh cũng phải chú ý bảo trọng.”

“Vừa rồi không phải bọn ta…” Mai Trường Tô vốn muốn phủ nhận, nhưng một là Tĩnh vương đã đoán đúng, hai là tình thế nguy ngập, nếu nói là hai người đứng bên sơn đạo nói về bất cứ đề tài nào khác đều không thích hợp nên đành ngậm miệng không nói nữa.

May mà Tĩnh vương đang có việc, không muốn nghĩ nhiều nên nhanh chóng sải bước đi về phía bắc.

Dưới chân núi đã có ngựa và đồ ăn, nước uống chuẩn bị từ trước, năm kỵ sĩ tháo vát đi theo đã xuống núi từ ngày hôm trước, lúc này đang chờ ở giao lộ. Mọi người gặp nhau không cần nói thêm nửa lời, nhất tề xoay người chạy đi.

Có lẽ là ông trời trêu ngươi, khi hơi thở đẫm máu đã tới gần, bầu trời lại cực kì tươi sáng, ánh nắng vàng len lỏi quanh những chồi cây mới mọc, nhẹ nhàng nhảy nhót trên mặt đất, mang đến một cảm giác thanh bình ấm áp.

Mông Chí cầm kiếm đứng phía trước phòng tuyến của cấm quân, bất động như núi. Thành danh trên sa trường, ông ta biết cảm giác cấp bách khi kẻ thù đông gấp mười mấy lần bên mình xông lên sẽ kinh khủng thế nào. Một khi các binh sĩ không chịu nổi, sinh ra khiếp sợ thì cục diện binh bại như núi lở có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cho nên ông ta phải đứng đầu tiên để cổ vũ dũng khí mọi người, không thể để thua ngay trong nháy mắt lúc vừa giao chiến.

Vì núi cao rừng rậm, đường hẹp quanh co, cấm quân lại được trang bị hoàn chỉnh, giáp tốt khiên cứng, quân Khánh Lịch đã không thể dùng kỵ binh lại không thể dùng tên nỏ mở đường, vì vậy xông lên trước tiên là bộ binh tay cầm trường thương. Mũi thương sáng lòa san sát như rừng, quân địch lao thẳng tới trong tiếng hò reo ầm ĩ.

Quân địch đến gần, cấm quân đã có thể nghe thấy có tướng sĩ địch cao giọng la hét: “Xông lên! Một đầu người thưởng ba lượng vàng!”

Cấm quân trên núi chỉ có ba ngàn, chín ngàn lượng vàng đã muốn xóa bỏ màn chắn này. Dự vương đúng là rất biết buôn bán.

Nhưng đối với các binh sĩ thì lại không phải như vậy, rất nhiều người cả đời này chỉ mới dùng tiền đồng, ngay cả bạc cũng chưa được sờ vào, có ba lượng vàng gửi về nhà sẽ mua được hai mẫu đất cằn, còn bây giờ có phải đang tạo phản hay không thì chẳng ai thèm suy nghĩ. Quan trên hạ lệnh, trước mặt lại có trọng thưởng, chẳng có lý do gì để không liều mạng xông lên.

Đối mặt với thế công như sóng lớn ập tới, cấm quân lại vững vàng, chắc như vách đá trên bờ biển.

Hàng phía trước cầm khiên chắn cứng và dày, hàng thứ hai là các tay nỏ. Phản quân vừa lọt vào trong tầm bắn, tiếng tên nỏ đã vang lên vun vút, không dày đặc nhưng cực kỳ chuẩn xác.

Quân địch lập tức ngã xuống một mảng, những kẻ đi sau lại tràn lên trước, không ngừng có người ngã xuống đất khiến khí thế tấn công ép người đột nhiên giảm bớt vài phần.

“Xông lên! Xông lên! Đánh giáp lá cà!” Một người mặc trang phục tham tướng khàn giọng kêu lên. Hắn chỉ huy cũng đúng, chỉ cần cậy đông người không sợ chết xông qua khoảng cách tầm bắn của tên nỏ là có thể đánh giáp lá cà, phát huy được ưu thế về binh lực. Có đi sau khi kêu xong câu này, hắn đã không còn cơ hội chỉ huy nữa, bởi vì một bóng người màu đen xám đã bay lên như đại bàng giương cánh, xông thẳng xuống, giẫm lên đỉnh đầu đám phản quân đông nghịt rồi lao thẳng tới chỗ người này. Chỉ sau hai hành động một chém một rút đơn giản, đầu người đã bay lên, máu tươi phun xối xả, đồng thời bóng người xám đen kia đã tung người trở lại chỗ cũ, hoành kiếm ngang ngực, hãnh diện đứng sững.

Khí thế của đệ nhất cao thủ Đại Lương lập tức làm cả sa trường chấn động.

Trong tiếng hò reo như sấm của cấm quân, thế trận của quân Khánh Lịch bị xáo trộn, không thể tiếp tục tiến lên.

Có điều chỉ sau một khắc, người chỉ huy mới đã được thay thế. Lần này hắn đứng khá xa phía sau, cố gắng điều động binh lính, không ngừng gia tăng mức thưởng, đồng thời bộ binh trọng trang mặc nguyên bộ giáp sắt cũng được đưa lên trước để chống lại mưa tên. Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, dù sao thì số lượng thần tiễn thủ có thể bắn trúng khe hở của áo giáp cũng không nhiều, nửa quãng đường đầu tiên gần như không có người ngã xuống, nửa đường tiếp theo mới có một bộ phận nhỏ bị bắn trúng, nhưng đại bộ phận phản quân vẫn xông tới trước thuẫn trận.

Lúc này, những cấm quân cầm khiên chắn đột nhiên thu khiên chắn lui lại, các tay nỏ nghiêng người, một loạt kiếm thủ hiện ra. Những người này đều có sức chiến đấu cực mạnh, võ nghệ siêu quần, người mặc áo giáp nhẹ, kiếm mỏng như băng, đối phó với thiết giáp binh cồng kềnh đơn giản như bổ dưa cắt rau, chuyên tấn công vị trí những khớp xương không được áo giáp bao bọc, thỉnh thoảng bị phản kích cũng có thể né tránh dễ dàng.

Phía sau bộ binh trọng trang đã rơi vào trạng thái bị tàn sát còn có bộ binh thông thường hành động nhanh nhẹn hơn, vốn là lực lượng tấn công chủ lực sau khi bộ binh trọng trang phá được tiễn trận.

Mặc dù cuộc giết chóc đẫm máu phía trước làm người sợ hãi, nhưng dù sao tiễn trận cũng đã bị thu lại, bọn chúng bắt đầu điên cuồng xông lên phía trước. Ai ngờ đúng lúc nãy, tiếng dây cung của thần chết lại tiếp tục vang lên, thì ra Mông Chí đã bố trí lính nỏ ẩn nấp trên các cây đại thụ xung quanh. Sau một loạt bắn nhanh, thương vong của quân Khánh Lịch còn nặng nề hơn lúc vừa rồi.

Trong lúc phản quân bắt đầu hoang mang lui lại thì một người hô to: “Không được sợ! Xông lên! Bọn chúng không mang theo nhiều tên!”

Mông Chí nhướng mày đưa mắt nhìn quanh, sau khi kêu xong, người nọ lại lùi về trong đám đông, có rừng rậm che chở, không còn thấy tung tích.

Lúc này, ngoài một bộ phận rút lui về phía sau, đại đa số bộ binh trọng trang đã mất mạng, cấm quân lui lại mấy trượng, lần nữa bày ra tiễn trận.

Cuộc chiến giằng co này duy trì hai canh giờ, cuối cũng người chỉ huy của quân Khánh Lịch quyết định dừng tấn công, chờ đến khi màn đêm buông xuống, tiễn trận không thể phát huy công hiệu.

Cấm quân cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một lát, hai bên dè chừng lẫn nhau. Đến khi tầm mắt bị đêm đen ngăn cản, tiếng chém giết lại tiếp tục vang lên. Phòng tuyến của cấm quân quả nhiên không còn vững chắc như ban ngày, họ vừa đánh vừa lui, sĩ khí của Khánh Lịch quân tăng mạnh, gần như có thể nói là chiến thắng áp đảo. Sau đó, ngoài Mông Chí và mấy mãnh tướng vẫn cố gắng chém giết ở phía sau, những người còn lại gần như đã chạy trốn tứ tán.

Đối với phản quân, những người trước mặt này chính là những “thỏi vàng biết đi lại”, sao bọn chúng lại có thể buông tha. Chúng theo sát bóng dáng những “thỏi vàng” này, đến lúc vượt qua triền núi, những kẻ đuổi theo phía trước đột nhiên thấy hẫng chân, còn chưa phản ứng lại được đã ngã xuống hố sâu. Những kẻ chạy sau vội vàng dừng chân nhưng lại bị người sau nữa đẩy tới, từng loạt phản quân lăn xuống hố, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Đến lúc đám phản quân dừng lại được thì chỉ thấy phía trước tối đen như mực, vừa đánh lửa lên xem xét địa hình thì lại biến thành bia sống cho những tiễn thủ mai phục xung quanh, bọn chúng không thể không lui lại một tầm tên bắn, chấm dứt mọi động tĩnh.

Trời sáng hẳn lên, tên chỉ huy quân Khánh Lịch không khỏi chán nản, chỉ thấy hố sâu đó mặc dù không hẹp nhưng cũng tuyệt đối không rộng, nam nhân khỏe mạnh bình thường chỉ cần chạy đà một đoạn là có thể nhảy qua được. Còn sơn đạo ở đây có một khúc ngoặt gấp, có điều trên đường đã phủ kín cành cây và cỏ dại, trong đêm tối không có ai phát hiện sơn đạo lại ngoặt sang bên này.

Thế là cuộc huyết chiến ban ngày được lặp lại.

Lần này quân Khánh Lịch được điều động ba mươi ngàn người, có ưu thế áp đảo về binh lực, có thể đưa từng nhóm người vào sa trường, còn cấm quân lại không thể không liên tục chiến đấu, có lúc còn không có cả thời gian ăn cơm, uống nước. Cho dù cấm quân có dũng mãnh hơn nữa cũng không thể không lui lại từng đoạn, chỉ có thể dựa vào những cạm bẫy đã bày trước và chiến thuật linh hoạt để tiếp tục chống cự.

Sáng sớm ngày thứ ba, cấm quân gần như đã sắp lui đến bìa rừng rậm. Tuy nhiên đúng lúc này, cấm quân vốn đã uể oải không chịu nổi đột nhiên lại khởi xướng phản kích. Quân Khánh Lịch bất ngờ, vội vàng tạm thời lui lại. Ai ngờ phản quân vừa lui, cấm quân cũng lùi lại cực nhanh, chẳng bao lâu đã rút hết khỏi rừng rậm. Mội đội lính nỏ cản phía sau, bắn tên lửa đốt các loại củi rác dễ cháy đã bố trí khắp nơi trong rừng. Gió thổi mạnh, chẳng bao lâu sau lửa đã cháy thành một vệt dài và nhanh chóng lan rộng.

Bên ngoài rừng rậm đã có một con suối rộng chừng năm trượng, lượng nước đủ để tạo thành một bức tường chắn lửa thiên nhiên, hoàn toàn không sợ thế lửa sẽ dẫn lên hành cung ở chỗ cao hơn.

Mai Trường Tô đứng trên đài cao bên ngoài hành cung, chăm chú nhìn khói đặc cuồn cuộn và thế lửa càng lúc càng mạnh bốc lên từ phía rừng rậm, gương mặt trắng nhợt lại bình tĩnh không hề dao động, cũng không có biểu cảm gì.

“Tô tiên sinh.” Liệt Chiến Anh thở hồng hộc chạy tới, mặt đầy tro bụi. “Cấm quân bây giờ tổng công còn một ngàn ba trăm người còn sức chiến đấu, cộng thêm hộ vệ của các phủ cũng vừa đủ hai ngàn người. Đại thống lĩnh đề nghị toàn bộ lui lại phòng thù hành cung, sai người tới hỏi ý kiến tiên sinh.”

Mai Trường Tô gật đầu. “Làm như vậy rất đúng. Bốn phía hành cung là bãi cỏ dốc rộng rãi, không có nơi hiểm yếu để phòng thủ, không cần phòng ngự, lui lại giữ hành cung là cách làm tốt nhất.”

“Vâng” Liệt Chiến Anh vừa trả lời vừa vươn cổ nhìn ánh lửa xa xa, cười nói: “Tuy là mùa xuân nhưng nhìn thế lửa này thì chỉ cần không mưa sẽ duy trì được một, hai ngày đêm. Đáng tiếc đây là lâm viên của hoàng gia, xưa nay vẫn được quét dọn sạch sẽ, không có lá khô tích tụ, không thể đốt sạch cả cánh rừng mà chỉ có thể đốt ở những chỗ dễ đi. Có điều đám phản quân kia có nhanh chân chạy thoát không bị đốt thành than cũng không còn đường để đi nữa. Mặt bắc và mặt nam núi đều là dốc đứng, lăn mấy cây gỗ đã có thể đè chết một mảng. Phía đông lại liền với ngọn núi chính, bọn chúng chỉ có thể đợi thế lửa giảm bớt rồi bò qua bên này. Phỏng chừng lúc chúng bò đến bên suối thì cũng đã là buổi cuối cùng của tối ngày mai rồi.”

“Chỉ sợ điện hạ ngày mai vẫn chưa về…” Mai Trường Tô bình thản nói. “Cấm quân đã quá mệt mỏi, còn quân Khánh Lịch ít nhất còn mười ngàn quân đủ sức chiến đấu. Chúng ta không thể tiếp tục chiến đấu trong rừng rậm nữa, nhân lúc quân địch còn chưa đến được, đêm nay trừ những người phải gác, những người còn lại đều tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

“Đại thống lĩnh đã sắp xếp thay ca nghỉ ngơi rồi.” Liệt Chiến Anh nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện. “Đúng rồi, vừa rồi ta tới đây có nhìn thấy thị nữ của Tĩnh phi nương nương bưng thuốc đến phòng tiên sinh, nói là thuốc bổ khí.”

Mai Trường Tô khẽ “ừ” một tiếng, kéo chặt áo choàng, xoay người đi xuống đài cao.

Lúc này, hầu hết những người đi theo thánh giá đều đã chuyển vào hành cung, nhất thời cực kì chật chội, có điều trong tình hình này cũng không ai có rảnh rỗi oán trách điều kiện không tốt, người nào cũng có vẻ căng thẳng, mặt vàng như nghệ.

Lúc nãy Tĩnh phi thể hiện rõ sự bình tĩnh và khả năng quán xuyến của mình, đến bây giờ trong hành cung vẫn chưa xuất hiện tình trạng hỗn loạn là nhờ sự sắp xếp của bà.

Các thân vương và hoàng tử được triệu vào tẩm điện của Hoàng đế, một là để nhường không gian cho các tôn thất khác và văn thần đi theo, hai là những người này trò chuyện với Hoàng đế Đại Lương cũng giúp tâm tình Hoàng đế già bình tĩnh hơn một chút.

Do Tĩnh vương không ở đây, những người khác trong Tĩnh vương phủ đều đang chuẩn bị chiến đấu nên Tĩnh phi đã xin chỉ của Hoàng đế Đại Lương, triệu Mai Trường Tô vào. Đi vào cùng chàng còn có Răng Phật, Phi Lưu thì đã bị phái đến chỗ Mông Chí.


Sau một đêm yên tĩnh đến mức gần như khiến người ta ngạt thở, gần tối ngày thứ tư, bóng dáng các phản quân lại xuất hiện trong tầm mắt của những người coi giữ hành cung.

Lúc này cuộc ác chiến đã khác mấy ngày hôm trước, bởi vì nó quá gần, gần đến mức những người ở trong hành cung đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh.

Dưới những đợt tấn công không ngừng nghỉ của phản quân, cấm quân đã dùng hết mũi tên thu nhỏ chiến tuyến, bắt đầu canh giữ từng cánh cửa, từng bậc thềm.

Bởi vì đây là bộ phận tinh nhuệ nhất trong đội quân tinh nhuệ nhất do cao thủ Đại Lương huấn luyện ra, cũng bởi vì dũng khí tử chiến đến cùng của bọn họ nên đến đêm khuya phản quân cũng mới chỉ đánh vào đến một lầu các bên ngoài cùng.

“Viện quân ở đế đô còn chưa tới sao?” Nghe tiếng đánh giết ở bên ngoài, Hoàng đế Đại Lương trong tẩm điện thì thào, không biết là đang hỏi ai hay đang tự nói với mình.

Kỳ thực lúc này ông đã biết, cho dù người phái về đế đô điều binh là một ngự tiền thị vệ ông ta tín nhiệm nhất, cho dù đã nhận được bồ câu đưa thư của thị vệ này nói hắn đã thoát ra khỏi vòng vây thuận lợi nhưng viện quân mà ông ta chờ đợi vẫn sẽ không đến từ phía tây.

“Xin bệ hạ đừng lo, Cảnh Diễm sẽ trở về kịp thời.” Tĩnh phi dịu dàng an ủi, cầm bàn tay run rẩy của vị Hoàng đế già.

Bởi vì sợ trở thành mục tiêu nên trong phòng chỉ thắp mấy ngọn đèn mờ tối. Dưới ánh sáng u ám, mặt những người trong điện càng thêm vàng như đất.

Hoài vương vốn tính nhát gan đã sớm ngồi co quắp, run rẩy nói: “Nếu để bọn chúng tấn công thì bọn chúng dám… động thủ với chúng ta thật sao?”

“Câm miệng!” Hoàng đế Đại Lương gầm lên một tiếng, cố gắng giữ phong độ đế vương của mình, không muốn để lộ vẻ khiếp sợ trước mặt những người khác. “Đám phản quân này làm sao có thể tấn công vào được? Trẫm tin Mông Chí, cũng tin Cảnh Diễm!”

Cùng với tiếng trách mắng này, trong phòng cũng trở nên tĩnh lặng khiến tiếng kêu gào bên ngoài càng chói tai, mùi máu tanh càng đậm.

Răng Phật đột nhiên ngẩng đầu hú dài một tiếng khiến những người đang căng thẳng thần kinh đều giật nảy.

“Đây là loại súc sinh gì? Sao nó lại vào đây?” Hoàng đế Đại Lương nổi giận kêu lên.

Mai Trường Tô vỗ nhẹ lưng Răng Phật, trấn an sự hung bạo bị kích thích bởi mùi máu của nó, còn Tĩnh phi thì mỉm cười, nói: “Bệ hạ yên tâm. Đây là chiến lang của Cảnh Diễm, dù nó không ở đây những đã để lại con sói này để thay nó bảo vệ điện hạ.”

“Sao?” Hoàng đế Đại Lương lập tức chuyển giận thành vui. “Con sói này cũng có thể giết địch à?”

“Vâng, có nó canh giữ phía trước bệ hạ, ai có thể tới gần bệ hạ một bước?” Nụ cười điềm tĩnh của Tĩnh phi khiến bầu không khí căng thẳng trong điện cũng dịu bớt.

Được Mai Trường Tô vuốt ve, Răng Phật cũng dần bình tĩnh lại, có điều hai tai vẫn dựng thẳng lên đầy cảnh giác.

Tuy nhiên đến đêm, tình hình càng lúc càng không yên ổn. Tuy cấm cung lui lại rất chậm nhưng dù sao cũng đang lùi từng bước một, những người trong điện đều cảm nhận được điều này.

“Viện quân còn chưa tới sao?” Lần này Kỷ vương không nhịn được lên tiếng hỏi. “Hành cung đã là phòng tuyến cuối cùng rồi!”

“Đương nhiên không phải.” Lúc này, giọng nói tỉnh táo như băng lạnh của Mai Trường Tô vang lên. “Công phá cửa cung còn có cửa điện này, công phá cửa điện còn có thân thể của chính chúng ta. Chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn chưa gọi là thất thủ.”

Lời nói của chàng tàn khốc đến mức làm Kỷ vương sợ hãi, ánh mắt Hoàng đế Đại Lương cũng không khỏi rung động.

Mai Trường Tô xoay người lại, đối mặt với vị quân chủ ngồi chính giữa điện. “Bên cạnh bệ hạ cũng có bảo kiếm, không phải sao?”

Ánh mắt trầm lắng của chàng gợi lại sự hào hùng khi còn trẻ của Hoàng đế Đại Lương, ông ra đưa tay cầm bảo kiếm bên canh ngự tọa nhưng sau khi chăm chú nhìn một lúc lâu vẫn không rút kiếm ra khỏi vỏ.

Tĩnh phi chậm rãi đứng dậy, đưa tay rút kiếm, mũi kiếm đưa sát lông mày, ánh sáng lạnh chiếu vào đôi mắt như thu thủy.

“Xin bệ hạ ban kiếm này cho thần thiếp, thần thiếp nguyện làm phòng tuyến cuối cùng của bệ hạ.”

ông chết

Lời này vừa nói ra, Hoàng đế Đại Lương chấn động trong lòng. Cảm động trước thái độ kiên quyết của Tĩnh phi, hào khí xưa kia cũng đột nhiên trào lên, ông đưa tay nắm bàn tay cầm kiếm của Tĩnh phi, lớn tiếng nói: “Trẫm còn nàng còn, ai dám làm nàng bị thương?”

Dư âm còn chưa dứt, một mũi tên lạc đã xuyên qua cửa sổ bay vào như muốn phá hoại khí thế của ông ta. Mũi tên cắm vào cây cột, mặc dù cách rất xa nhưng đã đủ khiến những người trong điện hoang mang kinh sợ, nhỏ giọng kêu lên, thậm chí còn có người bắt đầu òa khóc nức nở.

Lúc này phương đông đã hửng sáng nhưng cục diện lại nhanh chóng xấu đi.

Các tôn thất và văn thần không ngừng chạy vào tấm điện, chật vật bẩm báo điện nọ điện kia lại bị thất thủ, cửa điện vì vậy cũng đóng mở liên tục, mỗi lần mở ra đều khiến tâm tình của những người ở đây bị đẩy một bước về phía sụp đổ.

“Loạn thần tặc tử…Loạn thần tặc tử…” Mái tóc hoa râm của Hoàng đế Đại Lương dính bết vào má. Ông ta vẫn ngồi thẳng tắp, không muốn mất khí thế, có điều tiếng mắng chửi bất giác len lỏi qua kẽ răng đang cắn chặt.

Răng Phật không ngừng cong lưng xù lông, nhiều lần muốn lao ra ngoài. Một lúc sau Mai Trường Tô không giữ lại được, Răng Phật vùng ra, lao thẳng ra cửa điện. Đúng lúc này của điện lại bị mở ra, một luồng gió mạnh thổi vào khiến người ta vô cũng sợ hãi.

Lần này xuất hiện trước mắt mọi người là một thiếu niên tuấn tú, lạnh lùng, cả người được bao phủ bởi một khí lạnh, nhưng hắn lại mặc y phục màu lam, buộc tóc bằng dây cũng màu lam rất đẹp, trên tay cầm một thanh đoản kiểm mỏng manh, lưỡi kiếm như nước, không hề có vết máu.

Hành động đụng cửa của hắn mặc dù lỗ mãng, thô bạo nhưng thân hình lại bay vào nhẹ nhàng như ma quỷ, vừa vào điện đã nghiêm mặt, nói bằng giọng lạnh như băng: “Đến rồi!”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Mai Trường Tô ôn nhu hỏi: “Phi Lưu à, là Tĩnh vương điện hạ đã về à?”

“Ờ!” Phi Lưu nặng nề trả lời. Cho rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ báo tin, hắn ngồi xuống bắt đầu ngồi nghịch đuôi Răng Phật.

Có điều không ai để ý đến hành vi vô lễ của hắn, trong điện vang lên vô số tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng đế Đại Lương vui mừng ôm vai Tĩnh phi, không ngừng nói: “Con ngoan… Đứa con ngoan của ta…”

Sau nửa canh giờ, tiếng chém giết bên ngoài lắng dần, nắng sớm cũng đã chiếu vào trong phòng. Tĩnh phi nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến chập chờn, một đêm đẫm máu và đáng sợ cuối cùng cũng qua.

Tiếng bước chân đều nhịp và vững vàng vang lên bên ngoài tẩm điện, hình như đang bố trí canh phòng. Ngay sau đó, giọng nói của Tĩnh vương đã vang lên một cách rõ ràng: “Nhi thần phụng chỉ, đã dẹp được phản loạn, xin gặp bệ hạ!”

“Mau, mau mở cửa!” Hoàng đế Đại Lương vội vàng nói với Cao Trạm. “Cho Cảnh Diễm vào.”

Không đợi Cao Trạm hành động, mấy văn thần đứng gần cửa điện đã chen nhau đi tới rút then mở cửa.

Tĩnh vương sải bước vào điện, mặc dù tinh thần vẫn tốt nhưng tóc tai đã rối bời, mặt đầy bụi bặm, chiến bào màu thiên thanh dính đầy vết máu. Trước khi vào điện hắn đã cẩn thận tháo bội kiếm để ở bên ngoài, hành động đầu tiên sau khi vén vạt áo quỳ lạy chính là giơ binh phù trong tay lên cao. “Quân Kỷ thành đã phụng chiếu đến đây hộ giá, nhi thần giao nộp binh phù!”

“Tốt! Tốt!” Hoàng đế Đại Lương tự mình xuống đỡ hắn dậy, một tay cầm binh phù, một tay vuốt tóc hắn, run giọng nói: “Ngươi vất vả quá, có bị thương không?”

“Nhi thần chỉ bị thương nhẹ, không sao cả.”

“Trước khi về kinh, quân Kỷ thành vẫn do ngươi chỉ huy. Phản quân làm loạn lần này phải toàn lực lùng bắt, tuyệt đối không khoan nhượng!”

“Nhi thần lĩnh chỉ.”

“Nào nào, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nay nhất định là đã gấp rút lên đường, không hề dừng chân đúng không?” Hoàng đế Đại Lương nắm tay Tĩnh vương, kéo hắn tới ngồi xuống bên cạnh mình, lại nói với Tĩnh phi: “Mau đi làm ít đồ ăn cho Cảnh Diễm, nhất định nó đã đói lắm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui