Về đêm, Lan Châu thành rực rỡ đèn hoa. Nơi Thiên Hương lâu nổi tiềng gần xa, người xe ra vào qua lại tấp nập, sinh ý thập phần đông đúc. Khách nhân ngồi chật kính khắp ba tầng lầu cả nội lẫn ngoại phòng, lí lí ngoại ngoại trò chuyện không ngừng.
(lí lí ngoại ngoại= líu líu lo lo…:”|)
Lâu chủ nơi đây được người người xưng danh là Ngọc Diệp công tử. Một thân ngọc thụ lâm phong, bộ dáng phong trần, kiều mỹ tuyệt luân, có thể so sánh như Phan An tái thế, phong lưu phóng khoáng, một tay có cả núi vàng núi bạc, cả thái độ làm người cũng thập phần hào sảng. Tại Lan Châu thành, y được ca ngợi là đệ nhất công tử. Cả trong lẫn ngoài thành, các tiểu thư danh gia thế tộc đều ngày đêm mơ ước, âm thầm tưởng nhớ.
Trong Thiên Hương lâu tại tầng thứ nhất có một phòng không dùng để kinh doanh mà chỉ dùng để họp bàn chính sự gọi là thư phòng. Ngọc Diệp công tử thư thái nằm trên quí phi ghế, mắt phượng hẹp dài *** tế quan sát hai thân ảnh sắc mặt lúc đỏ lúc đen ngồi bên cạnh. Y hừ lạnh một tiếng:
“Ta nói tiểu Thu a, ngươi làm chuyện đó mà ngay cả cửa cũng không thèm khóa lại, làm tiểu cữu dễ dàng tiến vào như thế. Ngươi muốn mắt ta mù luôn sao?”
(=^=!!!~ bé à,bé đổi trắng thay đen, trút tội lỗi lên đầu người khác là sao a….)
Mạc Thu hừ lạnh đáp lời:
“Chính ngươi không thèm gõ cửa đã tự ý xông vào, ta còn chưa trách ngươi dám làm a Ngưu ca của ta kinh hãi!”
Lời nói của Mạc Thu làm Nhất Kiếm nhất thời nhớ lại cảnh tượng khi nãy, da mặt y vốn dĩ rất mỏng nên không thể tránh khỏi thời khắc này đã đỏ càng thêm đỏ, vành tai càng lúc càng nóng vô cùng.
Mạc Thu thích thú liếc nhìn Nhất Kiếm, nhịn không được vươn tay xoa nắn cổ Nhất Kiếm, bàn tay mềm dẻo vuốt ve như không có xương cốt.
“Ai, Đừng nhiễu sự!”
Nhất Kiếm tránh thoát tay Mạc Thu, khẽ nhích người rời xa y.
“Tiểu hài tử này, ngươi càng lớn càng hư hỏng, việc đã bất thành, ngươi còn ở đây tranh luận với tiểu cữu sao?”
Thối thanh của Ngọc Diệp công tử vang lên, sau đó y tiếp tục quan sát, đánh giá nam nhân bên cạnh cháu trai của y.
“Ngươi đi đâu tìm được loại người thâm sơn dã nhân như vậy a? Thần tình thì như đại hồ tử, ngay cả miệng nơi nào cũng không nhìn thấy ( =_= dưới chồm râu đó bé…), thân thể thì như hùng, tốt xài lắm sao? Ngay cả song nhãn cũng to tròn giống như ngươi, bất quá đứng chung một chỗ với ngươi, một nhãn hùng cùng nhãn lang đều to tròn, nhìn cũng thật xứng đôi……”
(=))…hết bị ví như trâu giờ lại giống như hồ, gấu….còn con nào nữa không mang ra nói luôn một thể đi…)
Ngọc Diệp công tử đang thao thao bất tuyệt đột nhiên phát hiện điểm bất thường, y câu mày nói:
“Từ từ……các người không phải đều là nam nhân sao….cảnh tượng ta nhìn thấy lúc nãy…….”
Đột nhiên y hét ầm lên:
“Đại hồ tử nhà ngươi lá gan cũng ghê gớm thật a, dám “nhúng chàm” cháu trai của Ngọc Diệp công tử ta hả, thật không muốn sống nữa sao?”
(Nhúng chàm= ấy ấy ấy…hiểu không…ta thực thích cái từ này nga…=)))
Ngọc Diệp công tử đột ngột đứng phắt dậy, ngọc phiến trong tay xòe rộng phát động khí phong, không chút lưu tình phóng thẳng về phía Nhất Kiếm. Nhất Kiếm lại không hề hoảng sợ, xuất ra đại chưởng oanh thiên, dễ dàng chế trụ.
Thật có chút nhục nhã a. Ngọc Diệp công tử vốn nghĩ muốn ra oai phủ đầu đối phương, hiển hiển thể hiện phong uy, nhưng xui xẻo lại gặp phải cao thủ. Chiết phiến trên tay bị chế trụ, tiến không xong mà lui cũng không thành.
Ngọc Diệp cố gắng né tránh vô ích, vẻ mặt bại trận đầy u ám. Y đành ủy khuất nói:
“Vị đại hiệp này, tiểu đệ biết sai rồi, ngươi buông tay được không. Quạt này rất quý a, ngài nắm chặt vậy, bị hư sẽ làm ta đau lòng.”
“Phốc…”
Mạc Thu che miệng, trong lòng cười thầm.
Khi y còn là một tiểu hài tử từng nhiều lần bị tiểu cữu đem ra trêu đùa, nên chỉ cần mỗi lần thấy Ngọc Diệp, Mạc Thu chỉ thấy Ngọc Diệp cực kỳ đáng khinh. Hiện giờ thấy Nhất Kiếm ra tay như vậy giống như thay y trút giận. Cái này chỉ có thể nói Ngọc Diệp tới số a.
Nhất Kiếm bình thản buông tay, tịnh tâm nói:
“Chúng ta lần đầu gặp nhau, vốn không cừu không oán, ngươi vừa gặp liền hạ sát chiêu, như vậy không phải quá nham hiểm sao. Nếu trúng một chiêu của ngươi, ta không tử cũng sẽ đại thương. Về sau ngươi không nên lập lại chuyện này một lần nữa, càng đả thương nhiều người, ân oán càng chồng chất, cúi cùng người bị thương tổn chính là ngươi mà thôi.”
(=_=!! Sao càng ngày càng thấy anh giống sư thầy giãng đạo thế a….)
Ánh hồng trên mặt Nhất Kiếm chưa phai, giọng nói ân cần, ánh mắt hòa ái, giống như đang dạy bảo một tiểu bối bình thường. Y, Ngọc Diệp công tử nhiều năm tung hoành giang hồ, từng trêu đùa biết bao nam nhân, nữ tử trong lòng bàn tay, chưa từng bị bất cứ ai chà đạp, hiện giờ trong lòng phút chốc chấn động, trừng mắt nhìn lại nam nhân đang ngại ngùng đỏ mặt tía tai nhưng thập phần ngon miệng, càng nhìn càng làm tâm can ngứa ngáy a.
(Mô phật…tội lỗi tội lỗi…=)))
Bây giờ Ngọc Diệp công tử mới thấu hiểu nguyên nhân cháu trai mình lựa chọn đại hồ tử này.
Một người lăng đầu lăng não, tâm tư đơn thuần, đối với người mình yêu thì toàn tâm toàn ý, một thân linh hoạt, dáng người cao to, rắn chắc, da thịt tuy không nhẵn nhụi bóng láng nhưng dẽo dai, đàn hồi. Nhìn từ trong ra ngoài đều phải thừa nhận Nhất Kiếm đúng là hảo vật, Ngọc Diệp không biết có nên nói với cháu trai mình cho y mượn tên này kiểm tra thử hay không, nhưng y có thể đưa ra nhận xét rằng tên nam nhân này bộ dáng rất được nha.
Nhất Kiếm nhận thấy ánh mắt Ngọc Diệp nhìn mình đột nhiên chuyển biến, ý nghĩ đen tối trong ánh mắt kia làm y nhất thời lông mao dựng đứng. Nhất Kiếm kiềm chế không được sợ hãi mà lui về từng bước, bất lực mà rùng mình một cái.
Mạc Thu di chuyển thân mình, đứng chặn giữa Nhất Kiếm và Ngọc Diệp, mặt đối mặt với Ngọc Diệp như âm thầm cảnh báo “Ăn nhân sách cốt”.
(Ăn người này ngươi chết chắc…hiểu tạm như vậy đi.=)))
Ngọc Diệp công tử nhìn bộ dạng Mạc Thu bảo vệ con mồi giống một tiểu lang đang nhe răng trợn mắt muốn đánh y, Ngọc Diệp nghĩ tốt nhất không nên đùa giỡn nữa, y liền quay về nằm trên quý phi ghế, xoa xoa cổ tay, miễn cưỡng nói:
“Ngươi nói, không ngoan ngoãn chờ đợi ở Thiết Kiếm môn, quay về Lan Châu tìm ta làm gì hả?”
Thiết Kiếm môn? Nghe thấy tên môn phái quen thuộc, một tiếng chuông cảnh báo vang lên làm đầu óc y nhất thời trống rỗng.
Gương mặt Mạc Thu hiện lên tia gian tà, bất hảo:
“Ta trốn tới đây đấy.”
“Trốn tới?”
Ngọc Diệp công tử có chút ngoài ý muốn.
Mạc Thu thu lại ánh mắt tà ác, lạnh lùng nói:
“Một khoản thời gian trước, ta lẻn vào mật thất trong phòng của Lục Ngọc, bị ả phát hiện nên vội vã trốn thoát, lại sơ ý đánh nát vòng ngọc của ả. Lục Ngọc bắt được ta, ả còn muốn đem ta ra đánh đến chết. Nếu Lục Dao không có tâm tư chiếm dụng ta mà thay ta cầu tình, ta đã sớm ngày quy tiên tại Thiết Kiếm môn rồi a.”
Ngọc Diệp công tử mị mị ánh mắt, miệng cười tâm không cười, hừ một tiếng rồi nói:
“Lục Ngọc sao có thể dễ dàng giết ngươi chứ, dù sao trên danh nghĩa ngươi cũng là con ả. Ngươi chỉ vì thế mà trốn chạy, dụng tâm của ta từ trước đến nay bị ngươi làm cho “Kiếm củi ba năm, thiêu trong một giờ!”. Ả có phát giác ta là người đứng sau lưng ngươi không? Có biết ta đang truy tìm tông tích của phụ thân ta không? Ngươi như thế nào mà hơi một chút là đã nhịn không được? Hiện giờ toàn cục đều bị ngươi phá hư. Chuyện tiếp theo làm như thế nào mới hảo được a!”
Nhất Kiếm nghe thấy tên người quen, cái tên thập phần quen thuộc.
Lục Ngọc của Thiết Kiếm môn, đứa con của Lục Ngọc trên danh nghĩa, kết quả y hoàn toàn tiếp tục dại ra… Sự tình hoảng loạn suốt trên đường đi tới đây bày ra ngay trước mắt, vậy mà y lại không nhận ra.
Mạc Thu toát hàn khí dầy đặc, cúi đầu giận dữ hét:
“Phụ thân, phụ thân, lúc nào cũng chỉ có phụ thân ngươi, ngươi làm bất cứ việc gì cũng vì cha ngươi. Nếu ta không phải là hảo quân cờ ngươi muốn cài vào Thiết Kiếm môn làm nội ứng, suốt mấy năm nay ngươi căn bản sẽ không thèm để ý cháu trai ngươi sống hay chết chứ gì!”
“Này là muốn nói cái gì a. Đừng quên người đó cũng là ngoại công của ngươi.”
Ngọc Diệp công tử bùng phát giận dữ.
“Ngươi có biết lai lịch cái vòng tay đó quan trọng với ả ra sao không?”
Mạc Thu hung hăng nhìn chằm chằm Ngọc Diệp công tử, phun ra từng chữ từng chữ một cách chậm rãi:
“Thủ trạc đó là vòng tay đính ước của Tô Giải Dung tặng ả, ả yêu sâu sắc Tô Giải Dung như vậy, ngươi nói ả có thể để yên chuyện này sao? Về phần sự việc của Thiên Hương lâu. Ngươi cứ yên tâm, ngươi không thừa nhận ta là người của Duyên Lăng gia, là người thân của ngươi, ta một chữ cũng sẽ không khai ra!”
Hốc mắt Mạc Thu tràn ngập căm tức, thanh âm đay nghiến tầng tầng.
Ngọc Diệp công tử nhìn bộ dạng của Mạc Thu, hơi hơi hạ miệng, sau một lúc cố gắng áp chế tâm tư, chậm rãi nói:
“Là tiểu cữu nhất thời nóng vội mà hàm ngôn, không suy nghĩ thấu đáo tình cảnh khó khăn của ngươi.”
Ngọc Diệp công tử tỉnh táo lại, khẽ liếc nhìn thân ảnh im lặng của Nhất Kiếm, xua tay nói:
“Hôm nay có ngoại nhân, không tiện đàm luận sự tình, người đêm ngày lăn lộn dặm trường mới tới được Lan Châu, cũng đã mệt mỏi, trước nên lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“A Ngưu ca không phải là ngoại nhân, Lục Dao giữa đường mang ta đào tẩu đã hạ dược lên người ta, nếu không phải y nhiều lần cứu ta, ngươi vốn dĩ hôm nay đã không gặp được ta rồi.”
Nói vừa dứt lời, anh mắt Mạc Thu oanh trào sương thủy. Nhớ tới sự việc xảy ra phía trước, y nhịn nhục tranh luận.
“Như thế nào mà nhìn đã hồng cả hốc mắt thế kia? Ngươi với cữu ngươi thật giống nhau về điểm này nha, y trước kia động hay bất động gì cũng là con ngươi giận dữ trước tiên, cả ngày nước mắt toàn lưng tròng không thôi.”
Ngọc Diệp công tử nói.
(tén tèn…hạ màng rồi…>. Nương nói ta ngộ trí cao, gọi ta là Nhất Kiếm. , nương mong ngươi giảm bớt thái độ ỷ thông minh, tự cao tự đại, ngày sau tất chỉ có hại cho bản thân, nên gọi ngươi là Nhất Diệp.”
(Ánh kiếm phá nghiêng núi, ánh đèn chiếu tỏ nhà âm u…..Lá xanh che khuất núi Thái sơn….ta chỉ dịch nghĩa bóng… nghĩa đen các nàng tự hiểu- ta vốn làm bá đạo a. *cười tà*)
Hai chân Ngọc Diệp công tử có chút nhũn ra, cơ hồ trụ không được, cả người hơi lung lay sắp ngã.
“Ca….ngươi là ca ca ta? Gạt người, ca ca ta sớm vong thân từ lâu!”
Dùng giả danh Ngọc Diệp công tử, Duyên Lăng Nhất Diệp hiện giờ nhanh chóng chấn tỉnh *** thần, nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Nhất Kiếm, vừa cẩn thận liên tưởng ánh mắt làn mi của người kia, lại vừa nhanh chóng xuất ra chiêu “Hầu tử cướp đào” mạnh mẽ đánh úp phúc hạ của Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm lập tức huy đại chưởng, ba mạnh lên đầu của Nhất Diệp, đánh mạnh tới nổi đầu nàng ong ong loạn cả lên. Y giận dữ nói:
“Cái lão tử nhà ngươi, ta đã dặn ngươi ngàn vạn lần, nữ nhi không được dùng quái chiêu như vậy. Ngươi chết cũng không nghe sao.”
“Ca………”
Nhất Diệp váng đầu hoa mắt lập tức chấn tỉnh, bàn tay đánh về hướng Nhất Kiếm nhanh chóng trở thành ôm chầm lấy y, hô to:
“Ca, ngươi thật sự là ca ta, chỉ có ca ca ta mới dùng ngữ khí như vậy mà dạy ta! Ca, ngươi mấy năm nay đã chạy đi đâu? Phụng Vương Hữu hà kia lúc đó chỉ còn là một bãi huyết, mọi người nhìn thấy đều nói, chảy nhiều huyết như vậy, ngươi khẳng định không thể sống sót! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, là ai làm ngươi bị thương! Ngươi nói cho ta biết đi, ta liều mạng cũng giúp ngươi báo thù!”
Mạc Thu đứng bên cạnh nghe nội dung cuộc nói chuyện mà khiếp sợ. Bây giờ, y biết cữu cữu, người mà năm xưa thập phần chiếu cố mình chẳng những không chết, hiện giờ còn đứng trước mặt y, trình độ kinh hỷ của y so với Nhất Diệp còn sâu hơn vài tầng.
“Cữu……..cữu….thật sự là người sao?”
Mạc Thu cuồng nộ hò hét.
Trong đầu y, tình tự mãnh liệt mông lung tràn ngập, vạn phần cẩn thận không dám tiến lại gần, rất sợ chỉ cần chạm vào sẽ phá tan ảo ảnh trước mắt, làm cho người này sẽ biết mất thất tung.
Nhất Kiếm nắm chặt tay, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Thu. Bộ dáng của Mạc Thu thật sự làm y đau lòng.
(Ăn sạch người ta rồi còn gì….0_o!!!)
Nhất Kiếm ôm Nhất Diệp trong lòng, nói khẽ với Mạc Thu:
“Sau khi ta rời đi, ngươi có hay không nghe lời ta tiếp tục ngâm dược tắm?”
(=-=” hỏi lãng xẹt anh hai…..)
Nguyên bản gương mặt thanh tú của Mạc Thu bỗng chốc biến đổi, nước mắt lã chã, lã chã rơi xuống khỏi song nhãn to tròn, mất hết toàn bộ năng lực khống chế, không thể ngăn lại là tích lạc thành chuỗi.
(:”> có cần liên tưởng khóc như cái vòi sen không ta…)
Ánh mắt y tràn đầy oán giận, bước thấp bước cao tiến nhập ***g ngực Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp, sau đó huy đại quyền đánh mạnh vào ngực Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm khẽ nhíu mày nhẫn nhịn chịu đòn. Lắng nghe thanh âm tiếng khóc đầy áp lực, bạo cuồng của Mạc Thu nói:
“Còn có thể nhớ chuyện của ta sao? Ném ta nhiều năm như vậy không quan tâm. Hiện nay hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ! Không có, không có ngâm dược, ngươi đi rồi còn ai chịu phí công vì ta tìm dược liệu! Ngươi có biết ta dứng dưới bức tường kia chờ đợi ngươi bao lâu không? Tiểu cữu hai năm sau mới tới tìm ta, mở miệng câu đầu tiên chỉ nói ngươi đã vong mạng…….ngươi có biết ta khổ sở nhiều như thế nào không?….ta rất là khổ sở a!”
Mạc Thu ép sát đầu vào ***g ngực Nhất Kiếm, cắn răng nén chặt tiếng khóc, làm cho Nhất Kiếm thập phần không đành tâm.
Nhất Kiếm nâng tay muốn nắm chặt vai Mạc Thu, do dự vài lần mới tiến tới đặt lên lưng Mạc Thu, chậm rãi vỗ lưng Mạc Thu mà nói:
“Tiểu Thu, cữu thật có lỗi với ngươi.”
Khi nghe Nhất Kiếm nói như vậy, Mạc thu rốt cuộc cầm không được tâm mà oa ra tiếng khóc thật lớn.
“Ngươi như thế nào có thể bỏ mặc ta chứ, ta thực đã nghĩ là ngươi chết rồi a.!”
Mạc thu nói.
Nhất Kiếm vỗ vỗ vai Mạc Thu, giống như trước kia y bị người khác khinh khi mà trở về phòng mình, khóc lóc trong lòng Nhất Kiếm, được Nhất Kiếm dùng hành động như vậy mà an ủi y.
Cho dù thời gian có xoay vần, lưu chuyển, đối với hài tử này, Nhất Kiếm chỉ càng thêm thương tiếc.
Nhưng khi nghĩ đến quan hệ tương quan giữa hai người, ngay cả kiên cường như Nhất Kiếm cũng không tránh khỏi hồng nơi khóe mắt.
Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp nhìn nhau, Nhất Diệp môi khai mở thì thào nói:
“Ngươi cùng y……..”
Dưới cái nhìn đầy kinh ngạc của Nhất Diệp, Nhất Kiếm vô lực cùng hối hận nói:
“Tiểu Thu, ta là cữu cữu của ngươi, chuyện này thật sự vĩnh viễn cũng không thay đổi. Ta đã quay về, cam đoan sẽ có trách nhiệm chiếu cố ngươi, cũng giống như trước kia…..”
(=_=!! Sao mờ giống được nữa a.)
Có một số việc, một khi đã biết sai lầm, sẽ không vấp ngã lần thứ hai.
Hài tử này là con của Hoa tỷ tỷ lưu lại. Là huyết mạch duy nhất của Duyên Lăng gia. Là cháu trai của y.
Nếu hài tử này vĩnh viễn chỉ là tiểu Thu, chỉ là hài tử trên đường vô tình được y cứu, chỉ là một hài tử bình thường được y vô tâm đối xử chân tình.
Thì y khẳng định sẽ ở bên cạnh hài tử này trọn đời, bất chấp hậu thế dèm pha.
Nhưng thiếu niên này lại không phải là tiểu Thu, mà là Lục Mạc Thu, Mạc Thu cháu trai của y.
Nhất Kiếm tự hỏi tận sâu đáy lòng mình, tình sâu không đáy, mong muốn có thể cùng ngươi kia bên nhau, cho dù đối đầu với toàn thiên hạ, y cũng sẽ cùng ngươi kia dắt dìu nhau đi đến cuối cuộc đời. Nhưng y không thể mang tội lỗi với phụ thân, với Hoa tỷ tỷ, lại càng không nên có lỗi với mẫu thân.
Hài tử này là tương lai của Duyên Lăng gia, đã nhiều năm như vậy y vẫn chưa bao giờ quên.
Y cùng Mạc Thu chính là nhất thời lầm lỡ, loạn ý tình mê.
(=_=” nóng máu….)
Chuyện của bọn họ không thể tiếp tục duy trì như vậy.
Hoàn toàn không nên.
Nhất Diệp đem quý phi ghế của mình cho Nhất Kiếm nằm nghỉ, còn kê thêm nệm êm được thêu may khéo léo cho y nằm, chính mình lấy ghế ngồi trước mặt y, *** tế chăm chú, lắng nghe chuyện y đã trải qua mấy năm trước.
Mạc thu nắm chặt tay Nhất Kiếm không rời. Nhất Kiếm cố rút ra một lần, y liền nhẫn tâm cắn tay Nhất Kiếm một lần. Bề ngoài y nhìn thì ôn thuần nhưng bên trong quả thật như lang, như sói. Nhất Diệp cũng thất sách đối với y.
Nhất Kiếm kể tình hình lúc mình bị Lục Dự đánh rơi xuống sông, sau đó y gặp được Lục Đương Quy cùng với quá trình rèn luyện Xích Tiêu kiếm. Nhất Diệp cùng Mạc Thu chăm chú lắng nghe, tấm tắc lấy làm kỳ. Khi nghe y nói suốt tám năm y chỉ toàn ăn ngư, tim hai người lại trào dâng chua xót. Rồi y không những luyện thành Xích Tiêu kiếm mà còn học được tuyệt thế kiếm pháp trong Xích Tiêu kiếm, hai ngươi lại không ngớt trầm trồ, khen ngợi.
Sự tình sau khi y rời khỏi Tuyệt Tình cốc, gặp được Mạc Thu, giúp Mạc Thu giải “Tử hạ mẫu đơn hoa”, cuối cùng hai người cùng nhau đến Thiên Hương lâu chỉ được y kể một cách sơ lược.
Điều này khiến Mạc Thu bất mãn, phân lượng của mình như thế nào lại chỉ được nói ít như đầu cây đinh như vậy a. Nhất Diệp nghe qua lại thập phần tức giận, thật muốn đem đầu tiểu sói tử Mạc Thu đi ninh nhừ cho rồi, tử tiểu tử cư nhiên dám “nhúng chàm” đại ca nàng.
(Mô phật….=_=!!!. Chính bé vừa nãy cũng có ý định ấy a….)
Ánh mắt Mạc Thu cùng Nhất Diệp cách một khoản không giao hỏa, bắn nhau bùm bùm, vị nùng yên tiêu đậm đến cơ hồ làm Nhất Kiếm dù trì độn cũng cảm nhận được.
Nhất Kiếm lưỡng lự đôi chút, nhìn mạc Thu rồi nói:
“Tiểu Thu, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, ta còn một số việc muốn cùng tiểu cữu ngươi bàn luận.”
“………..”
Nhất Kiếm không biết lựa lời nào nói cho phải, y chỉ còn biết gỡ đôi tay Mạc Thu ra khỏi cánh tay mình.
Mạc Thu lăng lăng nhìn đôi bàn tay trống, nhìn nhìn thần sắc trầm trọng của Nhất Kiếm.
“Cữu…..ta làm ngươi giận, ngươi sinh khí sao?”
Mạc Thu lo lắng hỏi.
Trong lòng Mạc Thu sinh dự cảm bất hảo, theo tình thế khí nảy, y cảm nhận có gì đó không đúng. Khi biết y là cháu trai mình, thái độ của Nhất Kiếm đối với y bỗng biến ngạnh, ngay cả thanh âm nói chuyện với y cũng không còn ôn nhu như trước, giống như muốn giữ khoảng cách với y.
Mạc Thu kinh ngạc nhìn Nhất Kiếm, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được cảm nhận lúc này của y.
Nhất Kiếm hít thật sâu một hơi, y không có dũng khí nhìn trực diện Mạc Thu nên đành cúi đầu nhìn đất mà nói:
“Không, ngươi không có làm gì cho ta sinh khí. Cữu cữu giận là giận chính bản thân mình cư nhiên lại làm ra chuyện sai lầm.”
Ngôn ngữ Nhất Kiếm nặng nề, khí sắc ngưng trọng, chậm rãi nói:
“Trước đó ta không biết ngươi là cháu trai của ta, còn đối với ngươi làm ra sự tình như vậy, là ta không nên. Đại sai mặc dù thành sự, nhưng có thể kịp dừng cương trước bờ, cữu muốn ngươi quên đi sự tình này, đừng cùng cữu ôm ấp qua lại. Ta đối với ngươi vẫn là thương yêu như trước kia. Chính là…..”
Nhất Kiếm thanh âm đột ngột nghẹn ngào(=”=x)
“Chính là……cữu không bao giờ nữa…….có thể giống như người kia ở cạnh bên ngươi…”
“……”
Mạc Thu miệng khai lại hợp, một hồi lâu mới có thể tìm lại tiếng nói chính mình:
“……Ngươi vừa nói, ngươi thích ta……”
Y hoang mang bối rối nhìn Nhất Kiếm.
“Nghe lời ngươi nói lúc đó, ta rất cao hứng, đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy kinh hỉ…..như thế nào đột nhiên….”
Mạc Thu không còn biết nói thế nào cho phải, trong đầu y chỉ có một mảng hỗn loạn.
“Bởi vì ngươi không phải ai khác, mà là hài tử của tỷ tỷ ta. Là hài tử duy nhất của tỷ tỷ ta. Cữu vẫn theo đuổi nguyện vọng trước kia của chính mình đó là có thể đem ngươi quay trở về Duyên Lăng gia, giúp ngươi kế thừa dòng họ của ngoại công ngươi. Sau đó ta sẽ giao tất cả mọi thứ của Duyên Lăng gia lại cho ngươi. Ta dạy ngươi võ công, tìm kiếm kì dược tẩy tủy hoán cốt trợ giúp ngươi đả thông kinh mạch, dạy ngươi viết chữ, hiểu biết đạo lý làm người, chỉ mong ngươi ngày sau có thể vang danh là một nam tử hán, có đầy đủ cốt khí kế thừa, không làm nhục nhã dòng họ Duyên Lăng. Ngày sau còn có thể mong ngươi đem sự nghiệp của Duyên Lăng gia phát dương quang đại, thiết quang dạ môn.”
Nhất Kiếm nói.
“………….”
Mạc Thu ngưng trọng nhìn Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm khẽ liếc nhìn Mạc Thu quan sát, ôn nhu nói:
“Tiểu Thu, cữu không thể hại ngươi đoạn tụ phân bào, long dương chi thiên hạ tảo sở cấu*. Không những vậy mà còn là loạn luân bối đức chi tội**, hậu thế có thể nào dung tha? Ngươi là cháu trai duy nhất của ngoại công ngươi, cữu tuyệt không để ngươi sai đường lạc hướng.”
(* = long dương (gay) sớm bị thiên hạ dèm pha, chê cười.
** = tội loạn luân trái đạo đức.)
Mạc Thu bị kiềm hãm, cuối cùng cũng hiểu ý tứ muốn cùng y phân rõ giới tuyến của Nhất Kiếm.
Mạc Thu nắm chặt bàn tay trống rỗng của mình, cúi đầu run rẫy nói:
“Chuyện này không công bằng….vì cái gì….. tiểu cữu có thể thích nam nhân……ta lại không được? Ta là cháu trai của ngoại tôn, nhưng y cũng là hài tử của ngoại tôn, dựa vào cái gì y có thể mà ta lại không chứ?”
Nói tới lới cuối Mạc Thu gầm nhẹ mà nghẹn ngào.
(….^^! Thiên ngôn vạn ngữ, không nói nổi khúc này.)
Ánh mắt Nhất Kiếm bắn thẳng về hướng Nhất Diệp, Nhất Diệp lập tức phe phẩy quạt tìm đường lui ra xa.
“Duyên Lăng Nhất Diệp, ngươi rốt cuộc đã dạy hắn cái gì hả?”
Nhất Kiếm cơ hồ khắc chế không được bản thân, rống giận nói.
Nhất Diệp ngay cả nói cũng không dám nói, quy tôn tử ( cháu rùa..=))) rút đầu núp phía sau quạt không dám thốt ra nửa điểm thanh âm.
Mạc Thu tiện đà rít gào nói:
“Chỉ đơn giản vì ta là ngoại tôn duy nhất của ngoại công mà ta không thể cùng ngươi sánh bước, đây là đạo lý gì chứ? Ta từng nghe nói trước đây ngươi cố đem ta về Duyên Lăng gia, nhưng chính người kia lại ném ta trả về cho Lục Ngọc, làm ta ở Thiết Kiếm môn sống không bằng chết, người đó chỉ lo mặt tiền sinh ý của Duyên Lăng, không hề ngó ngàng đến tôn tử của y. Vậy mà cũng đáng làm ngoại công ta sao, ta khinh!”
Nhất Kiếm không thể chấp nhận bất cứ ai nghị luận về phụ thân y. Giờ lại nghe Mạc Thu chửi mắng người, nhất thời hỏa dục công tâm, xuất thủ tát Mạc Thu.
Âm thanh “ba” chấn động thiên địa, thâm thúy vang dội khắp phòng. Nhất Diệp hít sâu một hơi, nhìn chăm chăm về phía ca ca đang xúc động của nàng, có chút ngạc nhiên. Nhất Kiếm ngây ngẩn cả người, không lường trước bản thân lại hạ thủ nặng tay với Mạc Thu như vậy.
Má mạc Thu bị đánh đến sưng đỏ, cắn phải lưỡi, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi rơi, toàn thân y ngây dại, không thể tin người luôn luôn đau lòng vì y là Nhất Kiếm lại có thể đánh y.
Nhất Kiếm vương tay muốn xoa dịu Mạc Thu, nhưng được nửa đường lại đành rút về. Một lời an ủi y cũng không thể nói, lời muốn thốt ra khỏi miệng chỉ có thể câm lặng nuốt trở lại.
“Tiểu Thu, ngươi nên trở về phòng trước đi, cữu cữu đang nổi nóng. Ngươi nói gì y cũng không nghe được đâu.”
Nhất Diệp vội vàng đứng ra hòa giải.
Mạc Thu nghiêng mặt gục đầu, chậm rãi từ bên người Nhất Kiếm rời đi, từng bước khập khiễng, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Y vừa đi, nước mắt vừa lã chã rơi, hung hăng nói:
“Thật sự nhĩ hảo a! Vì báo thù cho ngươi, ta cố gắng nhịn nhục suốt từng ấy năm, không ngờ ngươi trở về lại dùng thái độ như thế đối với ta! Như vậy cũng đáng đời Lục Mạc Thu ta, ngu ngốc nghĩ ngươi hảo, mơ mộng viễn vong, tin người trong thiên hạ đều bạc tình, ngươi thì không. Không thể tưởng tưởng được ta thật sự quá sai lầm, ngươi căn bản cùng bọn họ đều giống nhau!”
Mạc Thu chịu đựng cảm giác cơ hồ đau đứt từng khúc ruột, nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi cửa phòng, nghĩ vì sao chỉ vì mình là huyết mạch duy nhất của Duyên Lăng gia lại không thể cùng ngươi mình thích chung sống.
Chính mình từ trước đến nay chỉ có một mong ước nhỏ nhoi, đơn giản như vậy, chỉ mong có người đối tốt với mình mà thôi, sao ngay cả yêu cầu này cũng quá xa xôi, vĩnh viễn với không tới, chiếm không được.
Y không sợ thế nhân khinh bỉ. Y có thể buông xuôi tất cả, nguyện ý đánh đổi tất thảy để có thể có được ánh mắt ôn nhu, sủng nịnh của Nhất Kiếm như ban đầu. Y đơn thuần nghĩ thầm chỉ cần một khoản thời gian, Nhất Kiếm sẽ mãi mãi ở bên y.
Nhưng người này như vậy lại không hiểu.
Hung hăng đẩy y ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...