Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Trời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà. Đại phu ở nội Y đường vừa chợp mắt, lại bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, thiết nghĩ có bệnh nhân khẩn cấp đến cầu, cả áo khoác cũng không phủ thêm, vội vàng mở cửa.

“Đại phu, cứu mạng a.”

Cửa mới mở được một phần, hai thân ảnh thiếu niên đã len vào trong. Đại phu ngẩn người, một thiếu niên cao phong tráng kiện ôm thân thể một nữ nhân bạch y, một thiếu niên gầy yếu khác cũng vội vàng bước vào, khẩn trương xoay người đóng kín cửa rồi tiến đến trước mắt ông. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, bất quá cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà võ công đã cao thâm khó ngờ nha.

Hai tiểu tử này trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô. Thiếu niên lớn tuổi hơn có đôi mắt to hắc bạch phân minh (theo bọn ta nghĩ, là phân minh đen trắng thị phi a… >”< đúng hông nhỉ?), nhưng  đong đầy nước mắt, thấy đại phu ngẩn người ra nãy giờ, khẩn trương quỳ xuống hối thúc:

“Đại phu, mau mau cứu người.”

Lão Đại Phu bừng tỉnh tinh thần, nhanh chóng nói:

“Mau đem người đặt lên tháp để ta xem qua.”

(Tháp = giường hẹp dài…..-“-)

Thiếu niên lớn tuổi nhanh chóng tiến vào nội đường. Lão Đại phu cũng vội vã theo sau. Thiếu nhiên nhỏ tuổi cầm theo cái ghế dựa khẩn trương  đuổi đến.

Đưa người bệnh nằm ngay ngắn, nến được thắp lên, đại phu nhìn kỹ người nằm, xem qua mạch tượng, đột ngột chấn kinh người. Nữ nhân nằm trên tháp mặc áo liệm Lục gia, ông như thế nào mà không nhận ra người này a.

“Này….đây không phải là Nhị phụ nhân của Lục gia vừa tạ thế hai ngày trước sao?”

Lão Đại phu không dám tin mắt mình.

“Người chết là chuyện đại sự, hai tiểu nam tử các ngươi  sao cư nhiên….cư nhiên… lại”

Lão Đai phu lắp bắp một hồi rồi xua tay, lắc đầu:

“Lão phu dù y thuật cao thâm, hay Hoa Đà tái thế ….cũng không thể cứu sống được người chết a.“

“Người chúng ta muốn cứu là đứa nhỏ, đứa bé trong bụng tỷ tỷ còn sống a.”

Thiếu niên lớn tuổi phân trần có âm giọng đậm chất phương Bắc, Đại phu nghe ngẩn cả người.

(=-=!!! ông này có chiêu đó xài hoài a….)

Thiếu niên tiếp tục nói:

“Đứa nhỏ vừa đá một cái vô bụng tỷ tỷ, ta tình cờ đụng phải, Đại phu, ngươi nhất định phải cứu lấy  hài tử của tỷ tỷ ta.”

Thiếu niên gầy yếu còn lại nhu liễu nhu thần (là liếc nhẹ khóe mắt a). Mang theo giọng mũi nói:

“Đại phu nhanh nhanh cứu đứa bé, tỷ tỷ ta bị lão tử hỗn trướng Lục gia hại chết, không thể để cho cả đứa nhỏ này cũng chết a.”

Dứt lời, lệ đắng tuôn trào.

“Nhất Diệp, tiểu nữ tử không được nói những lời đó. Ngươi như thế nào lại quên mất lời phụ thân đã dạy sao?”

Thiếu niên lớn tuổi thanh âm vang lên giận dữ.

Nam hài Nhất Diệp lập tức im lặng, kiềm nén lệ tuôn, quay mặt ra bên ngoài chăm chú quan sát động tĩnh.

“Các ngươi là đệ muội của Lục nhị phu nhân”. Lão Đại phu cảm thấy khiếp sợ.

Thiếu niên lớn tuổi vén tay áo chùi lệ trên mặt, đôi mắt  hắc bạch phân minh, nén chặt bi thương, hé ra tia kiên định. Y ôm quyền hành lễ:

“Tại hạ Duyên Lăng Nhất Kiếm.” Dứt lời liền nhìn sang bên cạnh nói tiếp:

“Còn nàng là tiểu muội Duyên Lăng Nhất Diệp.”

Nhất Kiếm nghĩ rằng một khi đã yêu cầu Đại phu cứu giúp thì không cần ngần ngại nói thẳng thừng sự việc.

Y nói: “Tỷ tỷ vì Lục gia đã không ngần ngại cắt đứt quan hệ với gia đình. Phụ thân ta nghiêm cấm mẫu thân tới gặp tỷ tỷ, nhưng mẫu thân nhung nhớ người mà sinh bệnh, chúng ta muốn mẫu thân được gặp tỷ tỷ một lần nên mới tới đây. Nhưng khi ta cùng muội muội vào thành liền nghe tin tỷ tỷ thân vong. Vội vàng chạy tới trước cửa Lục gia, người Lục gia lại nói chúng ta lai lịch bất minh không cho vào phủ.”

Nói tới đây, Nhất Kiếm run người tức giận, hốc mắt rực lửa.

“Sau đó chúng ta liền trèo tường mà vào phủ. Một hồi tìm kiếm mới thấy tỷ tỷ nằm trơ trọi, cô đơn nơi hoang vắng. Mấy lão tử hỗn trướng, bọn họ….bọn họ để quan tài của tỷ tỷ tùy tiện trong phòng. Không thèm bố trí linh đường (bàn thờ người đã khuất a…UxU), lại càng không người chiếu cố. Tỷ tỷ …tỷ tỷ vì Lục gia mà đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với phụ thân. Sau khi về đó lại bị đối xử như vậy…Lục gia..Lục gia quả thực…”

“Lục gia quả thực là cái loại không bằng cầm thú.” Nhất Diệp oán hận tiếp lời.

Nhất Kiếm mắt to toé lửa, thanh âm lại càng thập phần oán hận:

“Mấy Lão tử Lục gia ấy đã không cần tỷ tỷ, nên ta cùng tiểu muội quyết tâm đem tỷ ấy về nhà. Nhưng ngay lúc ôm tỷ ấy liền nhận thấy đứa nhỏ trong bụng đá một cái, cho nên Đại phu….”

Nhất Kiếm ngẩn đầu, ánh mắt chân thành, khẩn thiết nhìn lão đại phu trước mặt.

“Đứa nhỏ này còn sống a, đại phu nhất định phải cứu lấy nó.”

Lão đại phu lặng lẽ nghe thiếu niên phân trần, hai ngươi bộ dáng trang nhã, cùng sự khờ dại, ngay thẳng, mặc dù có chút lỗ mãng nhưng lời lẽ kia tìm không ra một tia gian dối.

Lão Đại phu sống đến từng tuổi này, sự tình gì mà chưa từng thấy qua. “Thiết kiếm môn” Lục gia là một đại môn phái, tại Phụng thành có thế lực to lớn, bọn họ muốn người nào chết người đó tuyệt đối không thể sống. Nếu ông can thiệp vào việc này, chắc chắn ngày tháng sau này  nhất định sẽ vô cùng khó sống a. Nhưng mà…….

Thở dài một cái, lão Đại phu xoa đầu Nhất Kiếm, nhân từ nói:

“Yên tâm, đây là “Đức ân đường”, mặc dù y quán không lớn, nhưng không thể thấy chết mà không cứu.”

Nhất Kiếm vui mừng khôn xiết, quỳ xuống dập đầu lạy tạ. Năm nay dù chỉ mới mười ba, nhưng mấy năm trước cũng đã từng lăn lộn giang hồ với các thúc bá, y sao không hiểu được, nếu lão Đại phu giúp đỡ y, ông sẽ nhận lấy không ít phiền phức.

Lão Đại phu không nhìn Nhất Kiếm, vội vàng tiến đến xoa nắn bụng người thiếu phụ. Ông hỏi:

“Thai nhi đạp được bao lâu rồi?”

“Hai canh giờ trước.” Nhất Kiếm vội vàng nói: “Gia nhân Lục gia không ngừng truy đuổi, chúng ta khó khăn lắm mới tới được nơi đây.”

Lão Đại phu thì thào nói:

“Tẫn nhân sự…!!!” (“tàn ác bá đạo, đẩy người tới đường cùng”. Đang mắng đấy a ^^~)

Sau đó nhìn Nhất Kiếm nói:

“Hai tiểu tử các ngươi đi ra ngoài, thả màn xuống, không có lệnh ta thì không được tiến vào, Lão phu phải mổ tử thi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.”

Nhất Kiếm vừa nghe qua, mặt trắng bệch, không một tia máu.

“Mổ thi, có hay không nguy hiểm?” Mổ thi tất nhiên là cầm dao xẻ bụng, nhưng nếu không cẩn thận cắt trúng đứa nhỏ thì làm sao đây?

(Quỳnh::”> ta rành cái ni nha., có cần ta giúp hông lão lão…… =>Nguyệt: lộn xộn a, dịch thì lo dịch đi ^^~)

“Ca a, người còn chưa chịu đi ra ngoài?” Nhất Diệp kéo tay áo ca ca.

“Ngươi dám lưu lại xem không?”

Nhất Kiếm nghe muội muội khinh thường hỏi, nhiệt hỏa bộc phát, quên cả lời phụ mẫu dạy dỗ, không giữ được ngữ khí đoan chính mà nói:

“Lão tử  sao lại không dám chứ, nếu lá gan nhỏ như vậy, há không phải là ca ca ngươi a?”


Nhưng khi vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lão Đại phu một dao bén gọn rạch một đường trên bụng nữ thi, máu theo vết rạch tuôn trào, Đại phu dùng tay đút vào bên trong bụng, không ngừng moi móc.

Nhất Kiếm nhìn đến cơ hồ thiên khuynh địa chuyển (  ta chém a, ta chém, chỗ này, A Quỳnh lại ghi là “rớt mắt ra ngoài” =)) ta chịu không nổi cái nguyên văn này a mọi người, nên ta chém vậy ^^~), Nhất Diệp nôn khan. Hai huynh muội vội vã tiến ra bên ngoài. An phận mà chờ đợi.

(Ta hiểu cái chuyện  kinh dị  này a…dẫu sao cũng không trách được lão lão =)))))

Màn đã được thả xuống, Nhất Kiếm trong lòng hoang man, hoảng loạn, gắt gao nắm chặt tay, trên gương mặt phủ đầy bụi đất hai hàng lệ tuôn rơi, lưu thành hai đường trắng dài. Do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm xử nhân còn quá ít, Y không biết bước tiếp theo phải làm sao a.

Còn Nhất Diệp lại tập trung tinh thần, nhìn chăm chăm cánh cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài.

( :”> ta thích bé này đấy…=> Nguyệt: nhiều chuyện quá đi  😛)

“Hài tử của tỷ tỷ nhất định sẽ không sao, bọn người Lục gia cũng không mau như vậy mà tìm đến. Chúng ta vẫn còn ở trong thành, bọn họ lại tưởng chúng ta đã thoát ly nơi này, chắc chắn đang truy đuổi ngoài kia…..” Nhất Diệp không ngừng nói như tự trấn an bản thân mình, nhưng thần sắc nôn nóng vẫn hiện trên gương mặt.

Trên đường cái, tiếng ồn theo gió truyền đến. Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp lông tơ dựng thẳng dậy, giống như tiểu miêu thủ thế cong lưng cảnh giác, ai tiến nhập y lư một bước, bọn họ sẽ thẳng thừng liều mạng đáp trả.

Tiếng động bên trong nội đường không ngừng truyền ra, thanh âm leng keng tinh tế, tiếng quần áo ma sát, nhưng lại không hề nghe thấy một điểm thanh nhân ( tiếng người ….-“-).

Nhất Kiếm càng ngày càng gấp, tỷ tỷ đã chết, hài tử trong bụng nàng tưởng rằng cũng chết theo, nhưng ông trời không đành để Duyên Lăng gia tuyệt hậu, mới lưu lại hài tử này. Nếu không phải trước đó do trốn chạy khỏi Lục gia làm chậm trễ thời gian thì đã có thể sớm tìm đến Y lư cầu Đại phu. Hiện giờ trì hoãn lâu như vậy, hài tử kia…hài tử kia không sống được thì phải làm sao a?

Dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, nghĩ bản thân dù thương tâm nhưng bất lực. Nước mắt lại lã chã rơi, tiếng nức nỡ đè nén, thanh âm rối loạn.

Muội muội Nhất Diệp thấy ca ca trong tình trạng ấy, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn tay, thay ca ca lau mặt, làm lộ ra gương mặt non nớt. Nàng cũng lau mặt mình, dù sao trên mặt cũng toàn nước mắt với bụi bặm a. Thế nhưng ca ca không ngừng khóc làm cho cả hai cùng ôm nhau khóc rống.

“Nơi này…vết máu….”

Bên ngoài đột ngột có tiếng truy hô.

Nhất Kiếm cùng muội muội, lông tơ một lần nữa dựng thẳng, mém chút nhào ra ngoài cùng liều mạng với những người kia.

Đại phu nói hài tử của tỷ tỷ sống chết trong thời gian này mà quyết định. Bọn họ không thể lỗ mãn, làm cho sự việc bất thành.

Hài tử kia chính là huyết mạch duy nhất của Duyên Lăng gia.

Đột nhiên rèm cửa nội đường lay động. Lão Đại phu sắc mặt tái nhợt ôm một gói nhỏ màu xanh đi ra. Trên trán tuôn đầy mồ hôi, gương mặt bất lưu huyết sắc. (=> tiếng dân gian là “ mặt cắt không còn giọt máu” a ^^~)

Nhất Kiếm nhanh nhẹn chạy tới trước mặt Đại phu, mở to mắt nhìn chằm chằm tiểu hài tử.

Bị bao bọc bởi lớp vải lụa xanh là một nam hài có gương mặt xinh như búp bê. Nhưng gương mặt không một tia máu, lại chẳng động đậy. Cơ hồ muốn cho gương mặt với lớp vải quấn bên ngoài hòa cùng làm một (chém a >” )

“Đại phu, để ta ẵm.”

Nhất Kiếm vương song thủ ẵm tiểu hài tử của tỷ tỷ. Đây là cháu trai của hắn a, là cháu trai của Duyên Lăng Nhất Kiếm nha.

Nhất Kiếm nhìn thấy sắc mặt tiểu hài tử, bối rối hỏi:

“Đại phu, búp bê sao sắc mặt lúc xanh lúc trắng.”

Sắc mặt lúc này cũng không khá hơn.

Lão Đại phu thở dài nói:

“Đứa nhỏ sinh non, lại nằm trong bụng mẹ khá lâu, nguyên khí  tổn hại, thiên chất không đủ, ngày sau có thể…..”Đại phu không nói gì thêm.

Nhất Kiếm bắt chước động tác của Đại phu, xoa xoa ngực búp bê. Động tác Y non nớt, vụng về, không điều khiển được lực đạo làm búp bê nhăn mặt, khóc thét.

Tiếng khóc như thế nào lại nhỏ đến không nghe được. Đại phu lắc đầu bất hảo. Hai huynh muội nhìn thấy sắc mặt của Đại phu, mơ hồ hiểu được lời nói úp mở của Đại phu lúc nãy ý tứ sâu xa.

Nguyên lai, cho dù nhận vạn hạnh may mắn rời khỏi cơ thể mẫu thân, nhưng lại không được sanh nở bình thường, cuộc sống sau này có thọ hay không là cả một vấn đề a.

( Cái này y học hiện đại đã chứng minh…nhưng mà đây là thế giới Dammei đó nhoa ….=)))

Tiếng người ồn ào bên ngoài càng lúc càng gần. Hai huynh muội càng lúc càng luống cuống.

Đại phu nhìn bọn họ thần tình hoang mang, có hơi đau lòng a.

“Ca ca, người đem búp bê đi trước đi, ta ở đây liều mạng với bọn họ.”

Nhất Diệp mắt đẫm lệ, nói:

“Ngươi đem búp bê về cho nương xem, nương nhìn thấy búp bê chắc sẽ khỏi bệnh ngay. Ca đừng lo cho ta, đi mau đi.”

(Aaaa ta đã nói từ đầu, ta thực thích cá tính của bé Diệp a….>. “người kể chuyện” a) thuyết  về sự tích đại hiệp, hăng hái đến độ thóa dịch văng tứ tung khắp trà lâu. (Thóa dịch= nước miếng…có chút tởm>”

Đại hiệp hành tẩu giang hồ, trừ bạo vì yếu nhân, tế thế vì bá tánh. Một khi muốn diệt kẻ xấu tất có thể diệt được, muốn cứu được người cũng sẽ thành công a. (Châm ngôn ở hiền gặp lành ý mà…hị hị hị…)

“Ta sẽ trở thành Đại hiệp trong tương lai. Hành động của Đại hiệp lúc nào cũng thành công. Ta nhất định có thể đem búp bê an toàn trở về nhà a.” Chùi sạch lệ, Nhất Kiếm tin tưởng chính bản thân mình.

Tại một hộ gia trong thôn nhỏ nơi ngoại ô, Thiếu phụ đang phơi thực phẩm bỗng nghe tiếng khóc của tiểu nhi tử trong nhà, nghĩ thầm con trẻ đói bụng, liền ẵm ra ngoài, đem sữa của mình uy cho nhi tử.

(^^! Sữa mẹ là thực phẩm tốt nhất cho trẻ nhỏ a….giáo dục sức khỏe một tí các nàng đừng sinh ý nha.;))

Nguyệt: càng ngày nàng càng nhiều chuyện đó a =.=.

Quỳnh: câm lặng)

Đột nhiên bụi cỏ bên cạnh nhu động vài cái. Thiếu phụ ngẩng đầu nhìn lên. Một thiếu niên diện mạo xinh đẹp xuất hiện, thần tình cảnh giới bốn phía rồi mới tiến lại gần nàng.

Có thể nhìn ra cẩm y trên người y là dành cho con nhà giàu có. Vấn đề là không biết Y gặp biến cố gì mà ngươi đầy bùn đất, tóc tai rối loạn, trông rất chật vật a.

“Đại thẩm.”

Nhất Kiếm đứng trước mặt thiếu phụ,mắt không dám khinh xuất nhìn chằm chằm gương mặt nàng nói:

“Cháu trai của ta không biết vì cái gì lại khóc, đại thẩm có thể giúp ta được không.”

Nhất Kiếm cố gắng không nhìn bộ phận phía dưới cổ của thiếu phu, nơi tiểu hài tử lớn hơn cháu Y đang mạnh mẽ uống sữa. Chính là bộ ngực của đại thẩm a.

Thiếu phụ bị lời nói của Nhất Kiếm lay tỉnh, kinh hoảng nói:

“Mẫu thân của Y đâu?”

Nhất Kiếm hóc mắt chợt đỏ:

“Tỷ tỷ đã…”

“Ai da da, tại sao lại như vậy a!”

Thiếu phụ hít vào vài cái rồi vương tay trái ra, nói:

“Đưa hài tử kia cho ta xem nào, chắc là đói bụng rồi a, không có nương cũng không có sữa, thật là đáng thương.”

Nhất Kiếm cẩn thận trao búp bê cho thiếu phụ. Sau đó thấy thiếu phụ thần thái ung dung kéo áo để lộ khuôn ngực đầy đặn, tiếp đến đem búp bê đáng yêu kéo vào trong ngực. Nàng đem bầu vú nhắm ngay miệng búp bê nhét vào, búp bê lặp tức ngừng khóc, thanh âm *chách chách* của hài tử bú sữa vang lên.

Nhất Kiếm ngẩn người quan sát thiếu phụ uy sữa, rồi chợt nhớ gì đó làm cho gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.


Đại thẩm cười to: “Ngươi cái tiểu hài tử này e thẹn cái gì a, lúc nhỏ chẳng phải cũng được nương ngươi uy sữa thế này sao?”

Nhất Kiếm gương mặt vẫn còn đỏ lễ phép đáp: “Đại thẩm trượng nghĩa tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích, ân tình ghi nhớ mãi, ngày sau nhất định báo đáp.”

Đại thẩm động tác thành thạo uy đứa nhỏ, nghe thấy tiểu choai choai Nhất Kiếm tuổi còn nhỏ mà khẩu khí như người hành tẩu giang hồ, nén không được tếu ý, cười ra tiếng thật to.

Nhất Kiếm không dám trì hoãn sự tình, sau khi búp bê ăn no ngủ say, Y kiếu biệt thiếu phụ, mang theo búp bê một lần nữa vội vã rời đi.

Khi trời về đêm, Y đành phải tìm một ngôi miếu hoang, đem quần áo gắt gao quấn lấy búp bê rồi đặt bé nằm trên đống cỏ khô, an toàn cách xa đốm lửa đang cháy, nhưng vẫn thập phần ấm áp.

Màu xanh trên gương mặt búp bê đã nhạt bớt, cái miệng nhỏ nhắn có một chút tím tái. (Thiếu oxy …yêu cầu hô hấp nhân tạo a….=))))

Nhất Kiếm ôn nhu nhìn búp bê ngủ, rồi cầm lòng không được muốn vươn tay sờ gương mặt nhỏ xíu ấy, lại nhận ra tay mình có nhiều vết chai nhất định sẽ phá hư  gương mặt đáng yêu của búp bê mất thôi, y đành lập tức rút tay về.

Búp bê chậm rãi mở mắt hé ra đôi mắt trong veo, nhỏ xinh.

Nhất Kiếm cúi đầu khẽ hô:

“A, tỉnh a.”

Y dùng âm thanh rất nhỏ, nhưng không biết như thế nào lại làm búp bê sợ hãi. Búp bê hít hít hai cái rồi anh ách khóc to.

Nhất Kiếm luống cuống tay chân, bắt chước động tác của thiếu phụ ẵm búp bê lên vỗ vỗ lưng, miệng nhẹ giọng “Âu, âu, âu..”

Búp bê vẫn không ngừng khóc, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ. Nhất Kiếm thấy vậy lòng thêm bấn loạn, trong đầu oang oang rối rắm, tay chân lại càng luống cuống.

Nhất Kiếm vất vả đến cuối cùng mới nhớ ra vị đại thẩm kia nhân lúc Y chưa rời khỏi nhà nàng, đã đưa một túi da dê đựng sữa, để dành cho búp bê trên đường có đói thì uống.

Lúc này Nhất Kiếm mới lấy túi da dê ra, dùng tay thấm chút ít sữa,từ  từ  uy búp bê uống.

Quả nhiên búp bê liền ngừng khóc, hai tay nhỏ nhắn, yếu ớt bám trụ cổ tay Nhất Kiếm, chậm chạp hút từng chút một thứ  chất lỏng thơm tho.

“Thì ra là đói bụng nha.”

Nhất Kiếm nhẹ nhàng thở ra. Đột ngột cảm thấy trời đất tối sầm, y lắc lắc đầu trấn tỉnh, cảm thấy không được khỏe, nhưng vẫn cố uy sữa cho búp bê.

Nhất Kiêm khẽ nói với búp bê:

“Búp bê ngoan ngoan a, chịu khó một chút, ngày mai cửu cửu mang bé tiếp tục chạy, không bao lâu nữa sẽ về đến nhà ở Lan Châu. Ông ngoại cùng bà ngoại thấy bé nhất định sẽ rất cao hứng nha.”

Nhất Kiếm liên tưởng đến gương mặt tươi cười của phụ thân cùng mẫu thân. Trên mặt cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Búp bê uống no, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Y lấy tay xoa xoa lưng hài tử, làm búp bê đánh cách ( Ợ một cái á……hổ trợ tiêu hóa a:”> )

Nhất Kiếm nằm nghiêng người trên đống cỏ khô, ra sức tìm kiếm trên gương mặt búp bê những đường nét giống tỷ tỷ y. Nhìn trái nhìn phải một hồi lại phát hiện hài tử  còn nhỏ quá, ngũ quan phát triển chưa đầy đặn, nhìn chỉ thấy những nếp gắp trên da mặt. Không thể nhận ra bộ dáng thế nào a.

Bỗng dưng búp bê giơ tay bắt lấy ngón trỏ của Nhất Kiếm. Y bị búp bê bắt được, trong lòng dâng lên hứng khởi không tên. Nhất Kiếm dùng ngón tay bị bắt mà cọ cọ cằm búp bê, cao hứng nhẹ nhàng nói:

“Búp bê a, búp bê, ta là cửu cửu nha! Biết không? Ta là cậu, là cửu cửu của ngươi a, ngươi là cháu trai của ta ni.”

Cũng không quan tâm búp bê nghe có hiểu lời y nói không. Nhất kiếm cúi xuống gần gương mặt đang mở to đôi mắt  của búp bê, nở ra nụ cười trong sáng, vô ưu.

Búp bê bị cọ cọ rất thích thú, đột nhiên cười khanh khách. Gương mặt giàn dụa nước mắt bỗng dưng sáng bừng nét ấm áp, mềm mại. Bên má trái khi cười còn xuất hiện lúm đồng tiền be bé nha, thực là đáng yêu làm cho Nhất Kiếm tâm tư kêu lên một tiếng.

Nhất Kiếm cười lại cười, làm ra cái bộ dáng ngây ngốc như  chưa từng được ngây ngốc hơn. Ngốc đến độ hài tử chưa đủ tháng nhìn thấy cũng khanh khách cười không ngớt.

Nếu có thể Nhất Kiếm thật không muốn nghỉ ngơi. Y muốn nhanh nhanh  chạy về nhà, nhưng mà búp bê trong lòng mình khi thức lại khóc, khóc mệt rồi lại ngủ, thật làm đau tâm can Nhất Kiếm a. Vì vậy Y liền chọn nơi miếu nát này mà nghỉ ngơi.

Nhất Kiếm ôm búp bê trong lòng ngủ được một chút lại bị ác mộng làm cho bừng tỉnh. Sắc trời còn mênh mông, u ám, Nhất Kiếm  khó khăn quan sát hai chân mình, giầy đã mòn nát, dưới chân huyết bụi lẫn lộn chảy lan ra cả cỏ khô làm chính Y nhìn cũng thập phần kinh hãi.

Nguyên do như vậy, khó trách Nhất Kiếm cảm thất khó khăn trong lúc chạy. Đường đi cũng trở nên khó đi.

Nhưng mà, không thể tiếp tục trì hoãn, phải chạy nhanh về gặp nương a. Còn phải thỉnh đại phu xem bệnh cho búp bê. Nhất Kiếm hạ quyết tâm, ôm tiểu hài tử vận khinh công hướng Lan Châu phi nước đại mà chạy.

Nhất Kiếm tuổi còn nhỏ, công phu cũng chưa thành thục, trên đường vài lần xém bị Lục gia đuổi tới. May mắn hậu sơn Phụng thành núi hoang trùng điệp, Y vừa chạy vừa trốn, một mạch tránh được bọn người kia.

Trải qua mấy ngày bao phen nguy hiểm, búp bê trong ngực mình tình hình càng lúc càng xấu, cứ  nhắm chặt hai mắt, ngay cả khóc cũng không còn sức a.

Nhất Kiếm quýnh quáng, mắt mở to trào lệ, tìm đường tránh truy binh, quyết quay về Duyên Lăng phủ ở Lan Châu bằng được.

“Mở cửa a…mở cửa” Nhất Kiếm dùng sức đập mạnh cửa,  tấm lòng tiểu hài tử nôn nóng muốn gặp người thân nên hoàn toàn không phát giác có một vài cỗ xe ngựa đậu bên tường trắng nhà mình trên đường. (bão nổi lên roài…bảo nổi lên roài…*tung tăng*)

Cửa nhanh chóng được mở ra, hai gã nô bộc mặt đầy vẻ lo lắng bước ra đón:

“Thiếu gia, ngươi rốt cục đã trở về a.”

“Phúc bá, Vương bá, nhanh nhanh mời đại phu a. Cha mẹ ta đâu? Mau dẫn ta tới đó!”

Nhất Kiếm trên mặt lộ vẻ bối rối nói.

Vương bá cùng Phúc bá nhận được an bài, lập tức quay người tính chạy ra ngoài tìm đại phu thì nghe tiếng xương cốt va chạm, lại nhìn thấy trên nền đất lưu lại vết chân đầy máu, trong lòng thập phần kinh sợ. Theo dấu chân tìm đến chủ nhân không ai xa lạ chính là Nhất Kiếm. Từng bước, từng bước chân y đi qua đều lưu lại huyết bụi hỗn loạn. Tâm can hai lão nhân gia run rẫy, một lòng mong mau mau tìm bằng được đại phu a.

Nhất Kiếm vừa tìm đến đại sảnh liền nghe Phụ thân thanh âm giận dữ rống:

“Súc sinh, còn không mau quỳ xuống.”

Phụ thân thân thể trung niên cường tráng, lưng hùm vai gấu, mặc áo bào đỏ sậm, gương mặt cương trực, mắt loé tinh quang. Trong mắt lại bắn ra đao kiếm nhìn trừng trừng Nhất Kiếm.

“Cha”

Nhất Kiếm nghe vậy cũng không  suy nghĩ gì liền ngoan ngoãn quỳ xuống.

Nhất Kiếm thấy thần sắc trầm trọng của cha, lại nhìn thấy nữ tử có gương mặt tinh sảo ngồi trên lê hoa ghế. Trong lòng nhất thời hoảng loạn, không rõ vì sao Phụ thân tức giận.

Nhất Kiếm vội vàng nói:

“Cha, ta đem ngoại tôn của người…”

Đột nhiên nhớ tới, hiện Y đang ở trong nhà không thể xưng hô như vậy, Nhất kiếm vội vàng chữa lỗi:

“Cha, hài tử mang ngoại tôn của người về rồi a. Cha muốn đánh muốn mắng cái gì hài tử cũng chấp nhận. Chỉ cầu cha mau mau gọi đại phu xem qua tiểu hài tử…tiểu hài tử này …..”

Nhất Kiếm khoéo mắt chợt đỏ

“Tiểu hài tử này thiếu chút nữa đã chết trong bụng tỷ tỷ, hiện tại hài tử này sắc khí xanh xám, không biết có thể sống được hay không….”

Nữ tử ngồi trên  lê hoa ghế lúc nãy đang nhàn nhạt phẩm trà nghe thấy lời nói của Nhất Kiếm, bàn tay cằm chén trà bỗng run rẩy, vô ý làm va chạm chén vào dĩa kê chén, tuy nhiên tiếng va khá nhỏ, mọi người không ai nghe được.

Chủ nhân Duyên Lăng gia là Duyên Lăng Kí nghe vậy nỗi giận nói:


“Nghịch tử, ta không hề có ngoại tôn. Mà ngươi, đứa nhỏ này lớn như vậy cả gan chạy đến nhà người khác đạo thi. Chuyện này miệng lưỡi thế nhân truyền ra ngoài, ngươi nói Duyên Lăng gia như thế nào có thể yên ổn mà sống.”

Duyên Lăng Kí vừa nói vừa tiến đến gần Nhất Kiếm, vung tay vả lên mặt Y một cái.

Nhất Kiếm bị vả  đến hoa mắt váng đầu, trên khoéo miệng tuôn ra tia máu.

“Đem tiểu hài tử này trả về cho Lục gia.”

Duyên Lăng Kí hừ lạnh một tiếng, xoay người vung tay chấp sau lưng, ngữ khí giận giữ nói.

“Cha, hài tử này là ngoại tôn của người a!”

Nhất Kiếm gắt gao ôm chặt búp bê trong lòng không chịu buông, hốc mắt đỏ thẩm, khoé mũi cay cay.

“Ta nói trả lại là trả lại!” Duyên Lăng Kí tái rống:

“Nương hắn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, sau đó lại thành người Lục gia. Ta hiện không sinh cái loại nữ nhi này lại càng không hề có ngoại tôn.”

Nhất Kiếm vội vàng ôm búp bê, không thể tin phụ  thân chính mình trước giờ luôn tôn trọng lại nói lời như vậy, y trong lòng cắn răng không phục, quát to:

“Ta không trả.”

“Súc sinh”

“Tỷ tỷ đã thân vong ở Lục gia, nếu để hài nhi của tỷ tỷ quay về Lục gia, khẳng định sẽ bị hại chết. Tiểu oa nhi này căn bản đã suýt vong trong bụng tỷ tỷ, là ta cùng Diệp muội phát hiện, tìm đại phu cứu hài tử ra. Cha, đây là tôn tử duy nhất của người. Người không thể giao cho kẻ khác.”

Nhất Kiếm khẩu khí cường ngạnh, không còn sợ hãi uy quyền của phụ thân.

Duyên Lăng Kí liếc mắt một cái, gia nhân chung quanh  liền xông tới giữ  chặt Nhất Kiếm, lại cẩn cẩn dực dực cướp lấy tiểu oa nhi tròng lòng y.

Nhất Kiếm phẫn nộ gào thét:

“Không được.”

Búp bê bị đám người đó quấy nhiễu, gắt gao khóc thét. Tiếng khóc vào tai người khác không ảnh hưởng gì nhưng lại làm Nhất Kiếm tâm can quặn thắt.

“Ai dám đem búp bê của ta đem đi, ta liền liều mạng với người đó.”

Nhất Kiếm trong lòng lo lắng, giãy dụa, liều mạng la to.

Búp bê từ lòng ngực Nhất Kiếm bị cướp mất giờ nằm trong tay nữ tử  của Lục gia. Nhất Kiếm cảm thấy khí tức giận dữ không kiềm hãm được, trước mặt tối sầm, cơ hồ khí lực bất thông.

“Dạy mà không nghe! Đem gia pháp hành hình, ba mươi đại bản đánh thật mạnh, xem ngươi từ nay về sau còn hành động lỗ mãng như vậy không, dám không đem cha ngươi để vào mắt.”

Nhất Kiếm bị kéo ra sân trước, bị đè xuống đánh, một bản rồi lại một bản. Y khóc thành tiếng vì thương tâm, lo lắng cho búp bê bị đem đi không còn cơ hội nhìn thấy nữa chứ không phải khóc vì nổi đau da thịt.

Gương mặt tươi cười lộ lúm đồng tiền của búp bê hiện lên, cái lúm đồng tiến ấy, sau này y cũng không thể nhìn thấy nữa.

Nhất Kiếm khóc thật lớn,thật lớn, khóc vì bản thân mình vô lực.

Nhất Kiếm hồi tỉnh  sau một thời gian dài mê man, cảm thấy cơ thể tầng tầng đau nhức. Giật mình, cái mông nhỏ bị xé rách làm hắn đau đến khóc ra tiếng. Bên ngoài liền truyền đến tiếng muội muội kinh hỉ la lên:

“Ca, ngươi tỉnh chưa, ngươi tỉnh thì lên tiếng trả lời ta a?”

“Ta tỉnh.” Nhất Kiếm hữu khí vô lực trả lời.

“Mông ca ca có sao không? Cha có hay không đem mông ngươi đập nát rồi a?” Thanh âm Nhất Diệp nghẹn ngào.

“ Mông ta cũng bị đánh đến nở hoa rồi a. Mẫu thân đã thoa dược, giờ chỉ còn ê ẩm đau.”

“Phụ thân đánh ngươi mấy bản?” Nhất Kiếm lo lắng hỏi.

“Mười bản”

“Cha đánh ta ba mươi bản a…” Nhất kiếm thống khổ rên

“Không cần hỏi cũng biết là nát bét, trước kia mẫu thân thoa dược liền lành, nhưng nay vẫn còn đau quá.”

“Ca thật đáng thương a. Mưu tính đem tỷ tỷ trở về là ý của ta, thế mà cha lại đánh ngươi nhiều hơn ta.”

“Bởi vì ta là ca, ngươi là muội, ngươi phải lấy ta làm gương a. Chính là ta lại hùa theo ngươi cùng làm chuyện xấu.” Nhất kiếm rầu rĩ nói.

Chuyện xấu ở đây là đạo thi, sự tình này trên gian hồ không dung thứ, là Y hại Duyên Lăng gia hổ thẹn.

Nhưng thi thể kia là tỷ tỷ y. Nhất Kiếm cùng muội muội Nhất Diệp mang thi thể tỷ tỷ trở về, chuyện này y tuyệt đối không làm sai. Cha đánh bọn họ bởi vì bọn họ đạo thi chứ không phải do bọn họ đem tỷ tỷ cùng hài nhi của nàng trở về.

“Ta muốn làm đệ đệ, không muốn làm muội muội mà.” Nhất Diệp rầu rĩ đính chính.

“Hảo, ngươi là đệ đệ.”

Hai người mông đều đầy thương tích, Nhất Kiếm không muốn cùng muội cãi nhau trong tình thế như vậy.

Y quan sát chung quanh, phát hiện mình đang nằm trên một giường gỗ bên trong kho củi. Ánh sáng ngoài cửa theo khe cửa chiếu vào, tạo thành những hình ảnh xinh đẹp trên mặt đất.

Mông đau kinh khủng. Nương không cho bọn họ mặc quần áo, da thịt lộ cả ra. Đối diện y là Nhất Diệp cũng trong tình trạng mông hướng lên trời mà nằm, cảm giác thật có chút buồn cười.

(Gì gì chứ…một chút á…là siêu cấp cười lăn lộn a…hắc hắc…)

Nhưng nhớ đến tiểu oa nhi từng nắm trong ngực hắn, nước mắt lại lăn lăn rơi.

“Nhất Diệp”. Nhất kiếm hỏi:

“Ngươi làm sao trở về được đây, thi thể tỷ tỷ đâu?Lúc nương tới thượng dược có nói với ngươi tình hình của búp bê không. Có hay không búp bê thật sự….thật sự bị mang đi?”

Y nghẹn ngào vài cái, rồi khóc lớn thành tiếng.

“Ca, ngươi đừng khóc nha. Ngươi khóc là làm ta khóc theo a.”

Nhất Diệp thút thít mũi.

“Ta không khóc, ngươi mau mau nói.”

Nhất Kiếm đè nén lệ trong mắt.

“Ngày đó, khi ngươi đi chưa được bao lâu, ta cùng tỷ tỷ bị bọn họ tìm được. Nữ tử Lục gia kia biết hài nhi trong bụng tỷ tỷ không tử, bức ta phải khai ra ngươi. Ta đương nhiên chết cũng không nói. Bọn họ đành mang ta về đây. Nữ tử  Lục gia thật sự tiểu nhân, ả nói cha ta trước đã từ tỷ tỷ,  nay đối với hài nhi của tỷ ấy cũng không còn quan hệ gì. Ta và ngươi đạo thi, lại còn cướp hài tử  kia mang về,  giang hồ chắc chắn sẽ chê cười. Lại còn nặng lời bảo cha gia giáo không nghiêm. Cha tức đến phát hỏa. Thiếu chút nữa đem ta đánh chết a. Cũng may nương kịp đến xin cha, rồi vội vã đem ta về phòng. Nhờ vậy ta chỉ bị đánh mười bản. Ca, ngươi thì thảm rồi, ba mươi bản không sót cái nào nha.”

Nhất Diệp càng nói càng thương ca ca, Nàng chỉ bị đánh có mười bản mà đau như vậy, ca ca bị đánh tới ba mươi bản, đau chết luôn a. Khó trách Y hôn mê hai ngày mới tỉnh.

“Kể tiếp đi.”

Nhất Kiếm lo lắng hối thúc.

“Chuyện sau đó nương không nói gì với ta a. Bất quá Vương bá cùng Phúc bá dẫn đại phu đến chẩn mạch cho ta đã nói qua. Bọ họ nói nương thoạt nhìn như tiểu thư  ôn nhu, khuê các như vậy mà khi thấy ngươi bị đánh đến bất tỉnh, giận dữ  nói với cha:

“ Nữ nhi ngươi đã không cần, thôi cũng quên đi, nghĩ đến do nàng mệnh khổ đến Lục gia không có phúc để hưởng, ta là nương của nàng cũng không oán hận. Nay đến cả hai tiểu hảo tử ngươi cũng đem chúng đánh đến…đến như thế nào hả? Tới khi cả ba đứa chúng nó cùng nhau làm bạn dưới hoàng tuyền ngươi mới thỏa lòng sao?”

Nhất Diệp một hơi kể ra hết, kể đến ngữ khí đắc ý dào dạt.

Nhất Diệp tiếp tục nói:

“Sau đó nương đối với Lục Đại phu nhân nói: “Thiết Kiếm môn trên giang hồ là danh môn đại phái, như thế nào lại khi dễ một tiểu hài tử tay không tấc sắt. Ngoại tôn của ta là do hai tiểu hài tử cứu được. Tính mệnh của hài tử là của bọn họ. Ngươi chưa từng nghe cứu người tất đền mạng sao? Nay còn lấy cái danh môn chính phái làm áp lực. Phu quân nhẫn tâm không nhận huyết thống. Nhưng ta thì không. Hài tử kia là do Hoa nhi ta mười tháng mang nặng sinh ra, hiện giờ lại vong thân bất minh ở Thiết Kiếm môn. Ngươi như thế nào còn dám công khai đến tận đây truy vấn. Còn nói cái gì là công đạo a?”

Nhất Diệp thở gấp, lại hít thêm một hơi nói:

“Ca, là ngươi không thấy dáng vẻ của Vương bá, Phúc bá lúc ấy nha. Người xướng người họa, đem điệu bộ cử chỉ của mẫu thân diễn đạt vô cùng sinh động. Cha chưa bao giờ thấy mẹ tức giận như vậy, cả người đều choáng váng. Nữ nhân Thiết Kiếm môn còn tưởng ghê gớm lắm, bị mẫu thân nói mới có mấy câu đã bị trả lại cả vốn lẫn lời. Ta nghe được buồn cười muốn chết a.”

Từ kho củi, hai cái mông nằm song song nhau tạm quên đi đau đớn, truyền ra tiếng cười vui vẻ. Cuối cùng cũng có người làm Thiết Kiếm môn cứng họng, là mẫu thân bọn họ đó nha.

Qua một lúc lâu, Nhất Kiếm mới nhớ ra:

“Còn tỷ tỷ cùng búp bê?”

“Tỷ tỷ bị đem về Lục gia mai táng, búp bê…cũng bị mang theo.”


Thanh âm Nhất Diệp nhất thời ủ rũ.

“Bất quá” nàng lại lớn tiếng nói:

“Bất qua nương  cảnh cáo bọn họ phải hảo hảo đối đãi búp bê, còn nói nếu rảnh rỗi sẽ cho chúng ta tới nhìn búp bê. Nương nói búp bê là người của Duyên Lăng gia. Duyên Lăng gia cũng muốn cùng Lục gia hòa hoãn chung sống. Bên kia Lục gia hình như cũng hy vọng như vậy.”

“Ân? Vì sao nương lại đối bọn họ như vậy?Vì cái gì nương không lưu búp bê lại? Sau khi tỷ tỷ qua đời, tỷ phu thương tâm cầu tử mà rời khỏi Lục gia. Nữ nhân Lục gia kia làm sao có thể đối tốt với búp bê. Càng không thể tính đến việc cùng Duyên Lăng gia ta hòa hoãn.”

Nhất Kiếm thập phần căm tức.

“Ai, ca, ngươi nghe không rõ rồi? Nương nói là uy hiếp bọn họ a. Nếu bọn họ dám đối búp bê không tốt, bị chúng ta bắt được nhược điểm, chúng ta có thể phân minh với bọn họ. Nói không chừng còn có thể giành lại búp bê a.”  Nhất Diệp giải thích.

“Thì ra là thế, Nhất Diệp ngươi thật thông minh nha.”

Nhất Kiếm cảm phục tận đáy lòng.

“ Là nói nhảm a, chỉ có một chút thông minh thôi.” Nhất Diệp đắc ý cười.

Huynh muội bị phạt nhốt ở khô chứa củi  hơn nửa tháng. Cha thật sự  rất quyết tâm, dù cho mẫu thân khẩn cần nhiều lần, cũng không chịu tha cho hai người bọn họ.

Tiểu mông bị đau cũng đã lành. Hai huynh muội thường tựa đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặt đối mặt cùng nhau nói chuyện phiếm. Nhất Kiếm hết lần này đến lần khác đều kể chuyện y ôm búp bê trở về nhà. Nói xong lời cuối lại thấy Nhất Diệp che mặt oa oa giả khóc:

“Ca ca không cần ta, chỉ cần cháu trai thôi a.”

Thường thường Nhất Kiếm sẽ lại luống cuống tay chân, không ngừng giải thích:

“Hai người đều quan trọng, là cả hai đều quan trọng a.”

Nhìn cách hành xử luống cuống của Nhất Kiếm, Nhất Diệp lần nào cũng cười ngất ngư  không ngừng.

Bị phạt qua một tháng, Phúc bá đến mở cửa kho củi, đem bọn họ tới đại đường.

Trên đại đường, phụ thân ngồi bên trái, nương bên phải. Phụ thân vẫn uy nghiêm anh vũ. Nương lại cầm khăn thêu che miệng, lâu lâu ho vài cái, khóe miệng còn vương tơ máu.

Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp lo lắng nhìn mẫu thân. Nương ôn nhu, hiền dịu nói:

“Đừng quá lo lắng, trời có chút lạnh, ho vài cái thôi mà.”

Duyên Lăng Kí nhìn hai tiểu hài tử trong mắt hiện không có y cũng không trách giận, ngược lại còn lo lắng cho bệnh tình thê tử. Nhưng là nhịn không được liền khụ một cái. Đem lực chú ý của hai tiểu tử kia kéo trở về.

“Cha” Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp thấp giọng gọi.

“Biết sai rồi chứ? Biết cha vì cái gì mà phạt nhốt bọn ngươi  trong kho củi mà sám hối không.”

Duyên Lăng Kí âm ngữ vang dội khắp phòng, nhưng nhuyễn chút ôn nhu.

“Biết”. Hai người trăm miệng một lời đáp.

“Biết sai lầm rồi thì tốt, về sau không được tái phạm.”

Duyên Lăng Kí nhìn đối Nhất Kiếm răn dạy:

“Ngươi là ca ca. Tiểu muội không biết nặng nhẹ, về sau không được hùa theo nàng làm điều xằng bậy. Duyên Lăng gia sau này đều là giao lại cho ngươi cùng muội muội ngươi. Ngươi không làm gương tốt, muội muội người sao mà noi theo.”

Nhất Kiếm gật đầu.

Nhất Diệp …le lưỡi

“Ngày mai Nhất Kiếm cùng các thúc bá bắt đầu đi Chú kiếm phường học luyện kiếm cùng quản sinh ý (quản chuyện làm ăn ^^~). Nhất Diệp, ngươi….”

Duyên Lăng Kí còn chưa nói hoàn. Nhất Diệp đã cướp lời:

“Cha ta không cần đi Chú kiếm phường đâu. Nơi đó nhiệt độ bếp lò nóng lắm, ta muốn đi Thiên hương các a.”

Nhất Diệp trong câu nói ý tứ rõ ràng, nhưng dùng giọng cấm kị mà nói, chẳng khác nào tự mình khai tử. Trong Duyên Lăng gia không được mở miệng nói “Lão tử”, ngậm miệng cũng nói “lão tử”. Ngay cả xưng hô “Ta” vời trưởng bối cũng là kiêng kị a. Cha quản chuyện này thật rất nghiêm.

Duyên Lăng Kí  trừng mắt nhìn Nhất Diệp. Vừa rồi nàng còn như tuấn mã đầu đàn hiêng ngang, sau lại rụt rè cúi đầu, không dám nhiều lời.

“Cha” Nhất kiếm hô to.

“Chuyện gì?”

“Chúng ta khi nào có thể đi xem hài tử của tỷ tỷ a?”

Nhất Kiếm ngẩng đầu, giương mắt nhìn thẳng về phía phụ thân, ánh mắt cương nghị không tia dao động.

“Còn muốn đi xem tiểu hài tử kia, chuyện trước đây ngươi nháo chưa đủ sao?”

Duyên Lăng Kí tưởng Nhất Kiếm đã nghĩ thông suốt, không ngờ căn bản y không hề buông tha ý niệm. Duyên Lăng Kí hỏa giận hừng hực, một chưởng triệt hạ mạnh mẽ phá nát trản trà bên cạnh.

“Chính là …..mẫu thân không phải nói….qua một thời gian có thể….”

Nhất kiếm nóng nảy đứng lên.

“Lão gia đừng đối hài tử mình giận dữ.” Từ  Phương Nhi vội vàng cầm tay phu quân, từ từ buông tiếng thở dài, đối tiểu hài nhi nói:

“Tiểu Kiếm, ngươi còn nhỏ, không hiểu thấu đáo quan hệ lợi hại này. Lục gia cùng chúng ta nhiều năm trước trở mặt. Nếu nói là nhìn, thì chi bằng nói chính xác là không tin tưởng đối phương đối với hài tử ấy được tốt mà giám thị bọn họ.”

“Vĩnh viễn không thể đi xem búp bê sao?”

Nhất Kiếm hốc mắt chuyển đỏ.

“Thật cũng không phải là vĩnh viễn, chỉ là cần kiên nhẫn chờ thời cơ thích hợp.”

Từ Phượng Nhi đau lòng nhìn hài tử.

“Thời điểm thích hợp là khi nào a?” Nhất Kiếm nức nở.

“Ca, lau lau lệ đi.”

Nhất Diệp trong lòng rút ra khăn tay đưa Nhất Kiếm.

Ca ca nàng từ nhỏ luôn như vậy, luôn vì chuyện người khác mà rơi lệ a. Hồi trước khi còn là tiểu khất cái, y nhìn nàng đói đến đau cả bụng mà bất lực khóc.

“Nam tử hán đại trương phu, động một tý chuyện là khóc. Bộ dáng này của ngươi tương lai làm sao dẫn dắt Duyên Lăng gia.”

Duyên Lăng Kí nộ khí kiềm không được nói.

“Ta lo lắng cho hài nhi của tỷ tỷ.” Nhất Kiếm quýnh lên, âm ngữ phương bắc nồng đậm lại xuất ra.

“Ca cái kia gọi là bộc lộ chân tình.” Nhất Diệp tiếp lời.

“Hài tử  có thể sau vài ngày nữa đi xem búp bê, chờ thời cơ thích hợp tới xem được không?” Nhất Kiếm mạnh mẽ dùng giọng mũi nói.

“Không được”Duyên Lăng Kí giận dữ nói.

“Ca chúng ta có thể nhìn trộm nha…” Nhất Diệp bên tai Nhất Kiếm nhỏ giọng nói.

“Nhìn trộm cũng không được.”Duyên Lăng Kí lần thứ  hai rống giận. Cái tiểu hài tử hết lần này đến lần khác đều làm cho Y nhức đầu. Nhưng đối với ánh mắt kiêng định cùng cái đầu tính toán cái gì bí mật, Duyên Lăng Kí một lần nữa hạ thủ làm nát cái trản trà khác. Nóng giận nói:

“Các ngươi dám tự hành động bất minh, ta liền đem các ngươi đuổi khỏi cửa.”

Hai hài tử nghe vậy không dám nói gì.

“Lão gia” Từ Phương Nhi kinh hoảng gọi.

“Ngươi dám giúp đỡ hai chúng nó. Ta đây cũng sẽ …hưu ngươi!”

(Hưu= ly hôn…..-“-|||)

Duyên Lăng Kí khí tức thống giận không nhẹ a.

“Cha!” Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp đều bị dọa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui