Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

[Hỏng rồi! Mau đi gọi sư phụ, nói với sư phụ là thân thể Tiểu Xuân càng lúc càng cứng rồi, mời người nhanh nhanh tới đây châm cứu! Tiểu tam, ngươi đi chuẩn bị dược dục, nấu nước càng nóng càng tốt!] Một trận đùng đùng đoàng đoàn tới tấp vang lên.

[Tiểu Xuân, Tiểu Xuân, ngươi nghe thấy nhị sư huynh gọi không? Cố chống cự, cố chống cự ngươi nghe thấy không! Đã cầm cự được lâu như vậy rồi, nhị sư huynh biết ngươi có thể, nhất định phải cố gắng lên!]

Ý thức của Tiểu Xuân đang trong cơn mơ mơ màng màng, nửa mê nửa tỉnh chỉ cảm thấy bên tai mình sao mà ồn muốn chết, còn có người không ngừng tát vào mặt muốn hắn dậy. Thế nhưng hắn toàn thân thượng hạ lúc này một chút chút khí lực cũng không có, mệt rũ rượi mà ngay cả một ngón tay út cũng không nhúc nhích được. Vừa đuối lại vừa mỏi, ý thức có quay về mấy lần, lại ‘phiêu’ mất mấy lần, có nỗ lực thế nào chăng nữa, cũng khó lòng ép được chính mình tỉnh táo lại.

[Không sao rồi… mạch đập tuy nhỏ nghe không ra… nhưng thủy chung là vẫn có…] đột nhiên lại nghe ‘phịch’ một tiếng.

[Sư phụ!]

[Sư phụ lại xỉu rồi!]

[Mau đưa sư phụ vào trong nghỉ ngơi!]

Hắn không rõ chính mình xảy ra chuyện gì, sao lại mệt đến mức như vậy, càng không hiểu mấy người chung quanh làm cái gì mà ầm ĩ, sao không để hắn yên ổn ngủ một giấc.

Hắn cần phải ngủ, tinh thần khôi phục, liền khỏe lại thôi a…

Hiện tại quả thực quá mệt… quá mệt đi…

Ý thức trôi dần, hắn lại lần nữa rơi vào mộng mị vừa đen vừa tối…

~~

Rất mệt rất mệt…

Rất đói rất đói…

Lại còn rất buồn rất buồn…

Tiểu Xuân chậm rãi nhúc nhích mi mắt, từ từ mở ra.

Chậm chạp từ trên giường bò xuống, cái đầu trống rỗng trì trệ, toàn thân cứng đờ đau nhức, thở dài một hơi, xuống giường, đẩy cửa, bước ra ngoài. (chuẩn bị đi vệ sinh =))

Nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Tiểu Xuân cảm thấy nghi hoặc.

Gió tuyết đập vào mặt, hắn rợn người rụt cổ lại, trước mắt mênh mông một mảng, lấy hàng rào trúc làm biên, bên trong rào trúc vườn thuốc hai bên bị tuyết trắng che phủ, bên ngoài rào trúc, rừng trúc cũng tương tự bị tuyết trắng bao trùm, tuyết rơi ngập trời, hồ đồ cả ý thức.

Quay đầu, tiểu trúc dựng lên bằng trúc vẫn là cách bố trí mà hắn vô cùng quen thuộc, bàn ghế cửa sổ, trường lang rào trúc, không có cái nào khiến hắn nhận không ra.

Nhưng là, mơ hồ vẫn cảm thấy có gì không đúng.

Đồ đạc của hắn vẫn còn đây, phòng ốc cũng cùng một cảnh như trước khi hắn ra ngoài, thế nhưng bàn ghế tựa như đều là hàng mới, làm ra chưa được bao lâu.

Mà chuyện quan trọng nhất là, hắn về cốc từ bao giờ chính hắn còn không nhớ? Lẽ nào lại uống nữa? Cho nên một mình chạy về đây, mà quên sạch mọi chuyện?

[Mặc kệ đi!] Tiểu Xuân cau mày quyết định. Hắn hiện tại rất là buồn, đi tìm mao xí giải quyết đã rồi nói tiếp.

Quay đầu chạy qua trường lang, hai đùi kẹp thật chặt, đi đứng vô cùng khổ sở [Thật là, rốt cuộc đã ngủ bao lâu, sao lại ứ đến mức này chứ?]

Đôi chân trần vì tìm không ra giày mà đi in dấu lên trên hành lanh trúc phủ tuyết, lại một lần nữa kỳ quái, miền cực nam này trước nay làm gì có tuyết rơi, Thần tiên cốc thế nào lại lạnh như vậy.

Không gian có chút tối tăm, tiểu tam lần lượt đốt từng ngọn đèn trên hành lang, Tiểu Xuân đi ngang qua người hắn, dụi dụi mắt uể oải hê một tiếng [Tam sư huynh vãn thượng hảo.] (good evening), tiếp đó đi thẳng về hướng mao xí.

Tiểu tam tay cầm mồi lửa đứng ngây một lúc, nhìn theo bóng lưng Tiểu Xuân, giật mình tỉnh lại, hốt hoảng gào lên [Sư phụ… sư phụ… Tiểu Xuân tỉnh rồi… hắn tỉnh lại rồi…]


A nhị từ phòng riêng của mình xông ra trước, đi theo tiếng gọi tìm đến chỗ tiểu tam.

Tiểu tam chỉ về phía Tiểu Xuân đi qua không ngừng hô hoán [Nhị sư huynh, Tiểu Xuân tỉnh rồi, hắn xuống giường đi bộ kìa! Thật đó thật đó, đệ mới nãy thấy hắn đi qua chỗ này!]

Tiểu Xuân bước vào mao xí, lọc cọc vừa ngồi giải quyết sự buồn vừa ngáp ngủ, không biết làm sao bên ngoài cứ lao nhao hết cả lên, một lúc lâu sau hắn mới kéo khố đứng dậy đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cả đoàn người vây quanh bên ngoài mao xí nhìn hắn, ánh mắt thiết tha vẻ mặt kích động.

[Ầy… sư phụ, nhị sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh!] Tiểu Xuân ngây người cúi đầu điểm danh vấn an từng người một.

Sư phụ chỉ mặc một chiếc áo lót phong phanh, nước mắt giàn giụa nhào vào ôm chặt cứng lấy Tiểu Xuân.

Các sư huynh đứng phía sau sư phụ, trên mặt vui buồn đan xen, mà toàn bộ hầu như đều ăn mặt lếch thếch lôi thôi, giống như đang cơn ngủ, mà vội vã chạy ra đây.

[Sư phụ…] Tiểu Xuân chớp mắt, không hiểu là đang có chuyện gì.

[Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, sư phụ đợi ngươi tỉnh đợi biết bao cực khổ! Thằng nhóc nhà ngươi, thật rõ là muốn làm cho sư phụ lo lắng đến chết a!] Sư phụ nghẹn ngào nói.

Nhị sư huynh bước đến gần hơn, lấy ngoại y trên người mình khoác lên cho sư phụ [Trời lạnh như vậy, sư phụ cẩn thận. Tiểu Xuân cũng mới tỉnh, thân thể còn yếu, cùng vào trong nói chuyện đi!]

Vào trong rồi, Tiểu Xuân vẫn mang gương mặt đầy nghi hoặc. Sư phụ ngồi trên ghế chủ vị của đại sảnh, kéo Tiểu Xuân ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận thay hắn xem mạch.

[Đệ quay về thế nào?] Tiểu Xuân hỏi a nhị.

Tiểu tam nghe xong lời này, nhớ lại lúc mang hắn về cảm giác như người đã chết, mắt lại đỏ hồng, dùng nắm đấm gõ lên đầu hắn một phát [Là ta ôm ngươi về!]

[Tam sư huynh, đau a!] Tiểu Xuân ôm đầu kêu.

Sư phụ lập tức bênh vực [Tiểu tam, không được đánh vào đầu!]

[Vậy phải đánh đ*t!] Tiểu ngũ tiểu lục đồng thanh nói.

[Ai… có ai đó hảo tâm kể lại mọi chuyện rõ ràng chút được không?] Tiểu Xuân nói [Tới cùng là xảy ra chuyện gì? Mọi người ai nấy đều cổ cổ quái quái, làm ta cũng muốn quay cuồng!]

A nhị hai tay khoanh trước ngực đứng bên cạnh sư phụ mím môi, mắt cũng ửng hồng [Ngươi quên rồi sao? Ngươi đem tâm khiếu linh huyết cho người ta, sau đó còn bị đánh xuống vách núi vạn trượng, rơi vào lòng sông!]

[Tâm khiếu linh huyết?] Tiểu Xuân sửng sốt [Ta bị đánh xuống vách đá…]

A nhị nói tới những chuyện này, ký ức chôn sâu dưới tận cùng đột ngột trào lên ồ ạt, quay về trong đầu hắn. Tiểu Xuân cảm thấy đầu đau dữ dội, nhịn không nổi phải bóp trán cau mày.

[Đám tiểu nhị mang ngươi về đây, ngươi đã thành một cái thi thể lạnh băng băng.] Sư phụ rầu rĩ nhắc lại [Ngươi không hiểu được lúc đó, sư phụ cùng các sư huynh thấy ngươi động cũng không động, hơi thở không còn, tâm đều muốn tan nát. Sau đó, bọn ta vốn muốn đem ngươi đi chôn, lại bởi vì có một bằng hữu của ngươi chạy tới làm loạn, bọn ta mới mang ngươi rời khỏi Thần tiên cốc. Sau đó trên đường đi tiểu tam phát hiện tóc trên đầu ngươi hóa bạch, mà thân thể vẫn còn mềm, ta mới phát hiện ngươi vẫn còn chút mạch đập yếu ớt. Còn may, còn may ông trời chú định, mạng của ngươi còn chưa dứt. Đầu trâu mặt ngựa dắt ngươi đi mấy lần cũng không đắt được, những ngày đó sư phụ thật là lo lắng muốn chết…]

[Xú tiểu tử nhà ngươi thật thích hành hạ người khác, chết cũng không chết phứt cho rồi!] Tiểu tam đột nhiên khóc rống [Lúc đó đám sư huynh bọn ta luân phiên chăm sóc ngươi, suốt ngày suốt đêm, ngay cả sư phụ cũng cực khổ ba ngày thì hết hai ngày phê phê!]

[Ta biết sai rồi… tam sư huynh đừng có khóc a…] Tiểu Xuân cười gượng, vội vàng đứng dậy định an ủi tam sư huynh nhà hắn, không ngờ đứng dậy quá đột ngột, cảm thấy một trận tối tăm mặt mũi, váng đầu hoa mắt ngã lăn ra đất.

Tiểu tam vội đỡ lấy hắn, ấn hắn trở lại ghế ngồi, giận dữ mắng [Thân thể ngươi còn chưa khỏe, ngồi yên cho ta!]

[Đúng rồi, là ai chạy tới Thần tiên cốc làm loạn?] Tiểu Xuân ôm đầu hỏi.

[Đoan vương.] Tiểu ngũ tiểu lục lại đồng thanh.

[Vân Khuynh?!] Tiểu Xuân vừa nghe nhắc đến Vân Khuynh, lập tức lại đứng bật dậy [Hắn không sao hả? Ngày đó tại vách núi để đại sư huynh mang hắn đi rồi không phải sao? Hắn một mình xông vào Thần tiên cốc? Mọi người thấy hắn lúc đó có khỏe không? Có chỗ nào không ổn không? Hắn đi rồi chưa? Hay vẫn còn ở Thần tiên cốc?]

Bởi vì lo cho Vân Khuynh, Tiểu Xuân bắn ra một tràng liên tiếp không nghỉ. Kết quả lại được thêm một trận khí huyết chạy loạn váng đầu hoa mắt, suýt nữa ngã ra sau.


Tiểu tam lại vội vàng giữ lấy cái tên bát sư đệ này, tức giận nói [Còn lo cho người khác, ngươi lo cho cái thân ngươi trước có được không?]

[Không phải đâu… Vân Khuynh hắn, ta sợ hắn có chuyện, hắn trúng độc không nhẹ, đại sư huynh còn muốn lấy mạng hắn…] Tiểu Xuân nắm chặt vào vạt áo tiểu tam, đứt quãng nói [Huống hồ hắn nhìn thấy bộ dạng của ta lúc đó, nếu hắn thật cho rằng ta đã chết… vậy, vậy ta phải lập tức quay lại tìm hắn mới được…]

[…] a nhị trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ nói [Tiểu Xuân, ngươi biết mình hôn mê bao lâu rồi không?]

[Ưm?] Tiểu Xuân khó khăn ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngác nhìn a nhị.

[Tròn hai năm rưỡi.] A nhị nói.

Tiểu Xuân nhìn nhị sư huynh của hắn, lẩm bẩm [Hai năm rưỡi… làm sao có thể…]

[Đoan vương hiện nay rất tốt, đại sư huynh cũng rất tốt, mà cả hai bọn họ đều không biết ngươi còn đương thế, tự nhiên ngươi cũng không cần phải đi tìm bọn họ.] Sắc mặt a nhị ngưng trọng [Bởi vì ngươi, Thần tiên cốc trước nay không màng thế sự suýt chút nữa thì lộ tăm hơi. Cũng đừng quên, ngoại trừ ngươi, còn có sư phụ cũng là dược nhân, nếu như ngươi gây chuyện, làm liên lụy đến sư phụ thì phải thế nào? Ngươi nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi ở lại trong cốc không được phép bước chân vào giang hồ một bước, bằng không, sau này đừng gọi ta là nhị sư huynh!]

Tiểu Xuân nhìn nhị sư huynh bộ dạng ý ta đã quyết, lại quay đầu nhìn sư phụ hắn đầy chờ mong.

Sư phụ chỉ xoa đầu hắn, thở dài nói [Sư phụ đi sắc thuốc cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nhị sư huynh, hắn đều là vì nghĩ cho ngươi.]

[Đệ tử biết…] Tiểu Xuân ấp úng nói [Đệ tử biết…]

Chỉ là… Vân Khuynh…

~~

Tiểu Xuân không biết khi mình vừa ngủ một giấc, hai năm rưỡi đã trôi qua. Bên ngoài đã thành thế nào, Vân Khuynh không biết đã ra sao, hắn ưu tâm, nhưng không thể làm trái mệnh lệnh của sư phụ cùng các sư huynh, chỉ có thể ngoan ngoãn lưu lại trong cốc.

Sau đó, hắn dính cứng lấy ngũ sư huynh cùng lục sư huynh, hai cái loa có khả năng cập nhật siêu việt nhất, để hỏi thăm tin tức bên ngoài.

Ngũ lục sư huynh đem những gì biết được đều phóng hết ra, một là hai năm rưỡi trước Ô y giáo càn quét võ lâm, nhất thống giang hồ, hiện tại thế lực đã đủ sức đối trọng với triều đình. Hai là Lục liễu sơn trang cùng bát đại phái đã bị diệt tuyệt, nghe đâu là do Đoan vương làm. Ba là thập tứ vương gia Ninh vương đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Còn có, thì ra Thần tiên cốc đã không còn an toàn, chọ nên bọn họ mới từ phương nam dọn lên phương bắc. Nơi này tuy vẫn gọi là Thần tiên cốc, cũng không phải là nơi bọn họ từng lớn lên.

Ròng rã hơn tháng trời, Tiểu Xuân nghe mấy chuyện này, mệt, lên giường là ngủ, lâu lâu lại cùng các sư huynh nói nói cười cười tám nhảm, hoặc giả nhảy vào dược phòng nghịch thuốc, còn lại chả làm gì.

Vân Khuynh vẫn không có gì khác, sư phụ cho hắn đôi chút bách ưu giải, giúp hắn yên ổn sống tiếp.

Bên cạnh đại sư huynh có thêm một người, mà người đó là Tiểu Liễu hắn từng nghe chính miệng sư huynh nói ra.

Mà, Tiểu Liễu thì ra lại chính là Liêu Tiễu, Liễu Liêu Tiễu, là nữ nhi của công bộ thượng thư trước kia, đối tượng hứa hôn của đại sư huynh hồi y mười sáu tuổi. (công bộ thượng thư là đối tượng hứa hôn, theo cách hiểu thứ hai:”D)

Vậy cũng khó trách cái ngày đó Tư Đồ lạn nhân thành thân Ô y giáo lại chủ động xông tới cướp vợ phá nhà, cái người như đại sư huynh a, thứ đã cho là của mình thì làm sao có chuyện dễ dàng buông tay, đáng đời vô lại.

Thời gian cứ thế trôi từng ngày lại từng ngày, hắn cũng ngày lại ngày ở trong Thần tiên cốc tĩnh dưỡng thân thể.

Hắn cũng nghiêm túc tự kiểm lần này ra ngoài đã gây không ít chuyện, tình hình xem có vẻ bình lặng, kỳ thật chẳng bình lặng, ma giáo cùng triều đình hai thế lực này vạn nhất chỉ cần mất cân bằng một chút, nhất định lại thêm một trận sinh linh đồ thán.

Nhị sư huynh không cho phép hắn ra ngoài cũng đúng, đại sư huynh khẳng định là ghi nhớ ‘di ngôn’ của hắn, mấy năm nay không hề tìm cớ gây chuyện với Vân Khuynh, Vân Khuynh hẳn là cũng nghe được lời của hắn, không hề động thủ với đại sư huynh. Nếu như hắn cứ như vậy tùy tiện ra mặt, xảy ra sơ suất, hai người kia chắc chắn lại bắt đầu gấu ó.

Tuy là, hắn cái gì cũng đều hiểu, thế nhưng không thể từ bỏ nhung nhung nhớ nhớ tiểu mỹ nhân trong lòng.

Các sư huynh đã nói qua chuyện Vân Khuynh ở trước thi thể của hắn rút kiếm tự vẫn, hắn nghe rồi, lồng ngực đau thắt, yêu thương cùng luyến tiếc từ tận đáy lòng chậm rãi trào dâng.


Hắn làm sao có thể để cho Vân Khuynh chịu đựng cảm giác khổ sở này, chịu đửng đau đớn này. Người đó nghĩ rằng đã mất đi hắn, mấy năm nay làm sao sống qua? Tiểu Xuân càng nghĩ đến, càng cảm thấy mình thật sự là cái thứ hỗn trướng gì đâu.

Hắn không nên hại Vân Khuynh chịu khổ mới đúng.

~~

Một đêm nọ, tuyết to gió lớn, không trăng không sao, Tiểu Xuân mặc lên người một bộ trường y, quyết tâm lén lút bỏ nhà đi bụi lần nữa.

Hắn biết rõ sư phụ cùng các sư huynh đối với hắn rất tốt, thế nhưng không sao quên được người mà hiện nay có thể đang vì hắn mà ôm lấy khổ sở dày vò.

Vết thương do tự tay hắn chơi trội đâm dao vào, tới nay đã nhạt đi chỉ còn lại một vết mờ mờ, có lẽ không lâu sau nữa sẽ biến mất. Hắn có thể làm như chuyện gì cũng chưa có, từ nay yên phận sống trong Thần tiên cốc hưởng thụ những năm cuối đời.

Nhưng Vân Khuynh thì không thể như vậy, Vân Khuynh chỉ biết nhung nhớ không thôi, cho đến chết. Tiểu Xuân tự mình cũng hiểu rõ chuyện này.

Hắn có thể thương tổn chính mình, nhưng không thể tổn thương Vân Khuynh, cho nên hắn phải tìm Vân Khuynh, để Vân Khuynh biết hắn vẫn còn sống tốt, để Vân Khuynh an tâm.

Còn về sư phụ với các sư huynh, chỉ có nước cứ làm đi rồi quay về tạ tội.

Tiểu Xuân đẩy cửa bước ra ngoài, chiếc ủng ngập sâu vào nền tuyết.

Quay đầu, đèn lồng treo trên trường lang lắc lư, mọi người có thể còn đang ngủ say. Qua được một cửa sinh tử, từ Quỷ môn quan quay ngược về đây, hắn cũng không muốn lại để cho người quanh mình thêm đau lòng, lần này xuất cốc, nhất định phải tự giữ mình thật sự cẩn thận, sau đó mạnh khỏe quay về.

Hắn trong lòng thầm nghĩ [Ta đi rồi lại về, rất nhanh thôi!] Sau đó xoay người, đối mặt với gió tuyết đi về phía rừng trúc.

Tiểu Xuân bước đi trong tuyết mới vừa nửa khắc, chợt nghe thấy trong rừng có gì đó dị động, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy tam sư huynh đang dựa vào thân trúc xanh, tựa như đang lăm le chờ sẵn.

[Tam sư huynh…] Tiểu Xuân ấp úng, giọng nói lẫn trong gió tuyết vẫn nghe ra có chút lí nhí.

[Nhị sư huynh nói quả không sai, tên tiểu tử nhà ngươi nhất định không an phận, sẽ tìm cách chạy ra ngoài!] Tiểu tam hầm hè.

[Đệ chỉ muốn ra ngoài thăm một bằng hữu, sẽ lập tức quay về mà!] Tiểu Xuân cười bồi.

[Tam sư huynh không phải là không muốn giúp ngươi, nhưng nhị sư huynh đã nói, vô luận thế nào cũng phải ngăn ngươi lại.] Tiểu tam rút ra binh khí của mình [Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, đi đâu cũng được!]

[Ta làm sao đánh thắng tam sư huynh!] Tiểu Xuân cười khổ [Sư đệ ngươi trước đó bị thương thiếu chút mất mạng, nghỉ ngơi mới có hơn một tháng nội lực bất quá cũng chỉ khôi phục lại một thành, sư huynh ngươi chỉ cần một cái đầu ngón tay là đánh ngã ta rồi!]

[Được, đừng nói sư huynh ức hiếp ngươi, chúng ta không dùng nội lực, dựa vào chiêu thức định thắng thua!] Tiểu tam đầy hào khí.

[Thật không?] Hai mắt Tiểu Xuân đột nhiên lập lòe tỏa sáng.

[Thật đến mức không thể thật hơn!] Tiểu tam nói, tên sư đệ này của hắn từ nhỏ đã không ham luyện võ, trước đây vốn chỉ dựa vào nội lực mà khiến hắn choáng váng, nhưng bỏ đi nội lực, xem hắn chỉ cón ba cái công phu mèo quào, tiểu tam một chút cũng không sợ mình bại dưới tay tên xú tiểu tử này.

[Vậy được, sư huynh tiếp chiêu!] Tiểu Xuân rút kiếm, lập tức xông vào.

Ba mươi chiêu sau.

[……] tiểu tam trầm mặc, nhìn kiếm của mình bị đánh văng xuống tuyết, có thể nói là thua sặc gạch.

[Sư huynh đã nương tay!] Tiểu Xuân chắp tay vái chào, vội vàng chạy biến.

Vào trận đối địch, tối kỵ khinh địch, tiểu tam làm sao ngờ những ngày hắn ở bên ngoài trải qua bao nhiêu là đao quang kiếm ảnh, sinh tử nằm ngay trên mũi đao, võ nghệ không muốn tiến bộ cũng khó, sư huynh còn cho hắn vẫn là tên bát sư đệ ngày nào chỉ biết vùi đầu vào thảo dược, thua cũng đúng thôi.

Tiểu Xuân mới chạy không bao lâu, đột nhiên hai luồng roi vun vút quật xuống luân phiên, đua nhau tiến tới, hắn vội vàng lui về sau mấy bước, ai oán hô lên [Ngũ sư huynh lục sư huynh, cả hai người cũng làm khó ta a!]

[Vô phương, nhị sư huynh hạ lệnh, bọn ta chỉ biết tuân lệnh!] Hai bóng người từ phía sau xuất hiện, vọt lên trước mặt Tiểu Xuân, vẻ mặt bất đắc dĩ.

[Một người đã đủ khó rồi… còn ra một lần cả cặp…] Tiểu Xuân lải nhải oán trách.

Tiểu ngũ tiểu lục nhìn nhau một cái, lại nói [Bọn ta hiển nhiên cũng như tam sư huynh, không dùng nội lực đánh ngươi. Sư huynh nhất định phải nhường sư đệ, không thể ức hiếp sư đệ, đây là lời sư phụ!]

Tiểu Xuân cảm động nước mắt nước mũi tuôn rơi, dang hai tay xông tới hai vị sư huynh, vừa khóc vừa rên [Sư huynh… hai người đối với Tiểu Xuân thật tốt, trước để ta ôm cái đã!]

Tiểu ngũ tiểu lục ngơ ngác, cũng đành dang tay định ôm lấy Tiểu Xuân, không ngờ chỉ mới chạm vào, Tiểu Xuân lập tức tay phải tay trái vung ra một ngón tay điểm vào ma huyệt (*) của họ, trong lúc chưa kịp đề phòng đã bị một thành công lực còn lại của Tiểu Xuân chấn đến đầu vựng mắt hoa toàn thân hư nhuyễn.


(*) Ma huyệt: ở cổ tay hoặc dưới khuỷu tay, chỗ mà hồi còn đi học các bạn trẻ hay nghiến răng nghiến lợi bấm vào rồi cười rạng rỡ hỏi “Tê không?”, đau bỏ bà ^”^

Roi trong tay còn đang vung lên rốt cuộc lại thành tự trói chính mình, sau đó chỉ còn biết trơ mắt nhìn tên tiểu tử thúi kia vênh váo lon ton vừa nhảy vừa hát, chạy nhanh ra ngoài.

[……] hai người im lặng hồi lâu, mới nói [Trúng kế rồi…]

Mấy năm không nói chuyện tay chân với nhau, bọn họ dường như đã quên mất, tên tử tiểu tử này trước nay chỉ thích dùng âm chiêu.

Tiểu Xuân sau đó cắm đầu cắm cổ mà chạy… thế nhưng…

Ý trời đã định, có chạy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của nhân vật lợi hại nhất Thần tiên cốc.

[Nhị sư huynh thật là sớm a, trời còn chưa sáng, ngài đã ra đây luyện công sao?] Mà tận đáy lòng hắn lập tức đã hiện lên ba chữ ‘Đánh không lại!’

Đánh không lại, tuyệt đối đánh không lại! Nhị sư huynh này cả võ công kiếm thuật đều cao hơn hắn, hơn nữa lại còn là loại người nói một là một tuyệt đối không biết đùa. Tiểu Xuân thầm kêu hỏng bét, trên mặt vẫn là cố nặn ra một nụ cười.

A nhị dựa người vào khối đá ‘Vượt qua là chết’, lạnh lùng quan sát Tiểu Xuân, nhìn đến mức hắn cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy. Bốn chữ ‘Vượt qua là chết’ trên bia đá từ lúc nào cư nhiên lại không còn hướng ra ngoài, mà trở thành hướng vào trong như vậy?

[Cả tiểu tam tiểu ngũ tiểu lục cũng dám đánh, ngươi lần này thật sư không muốn nghe lời?] A nhị hỏi.

[Ai, đệ đi chút lại về thôi mà, nhị sư huynh châm chước cho lần này đi!] Tiểu Xuân vẫy vẫy kiếm, cười nói [Đệ cũng hiểu nguyên tắc là dược nhân không được phép tùy tiện chay lung tung, càng biết rõ sự quan trọng của Thần tiên cốc và an nguy của sư phụ. Bất quá vô luận xảy ra chuyện gì, đệ cũng sẽ không liên lụy Thần tiên cốc, nhị sư huynh yên tâm đi mà!]

[Người ta không yên tâm nhất chính là ngươi!] A nhị nói [Ta cũng không hy vọng ngươi bay nhảy bên ngoài, còn biết quay đầu trở lại!]

[Không mà, lần này tuyệt đối sẽ không mà!] Tiểu Xuân dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn nhị sư huynh của hắn, nói năng hùng hồn.

[Ngươi…] a nhị khí tuyệt, không hiểu được nên khuyên bảo tên tiểu sư đệ này thế nào nữa.

[Nhị sư huynh, cho đệ đi đi ~] Tiểu Xuân van nài [Đệ xin thề lần này ra ngoài, tuyệt đối sẽ không nói năng bậy bạ, cũng sẽ không đi làm chuyện rỗi hơi, đại sư huynh muốn làm cái gì thì mặc kệ hắn, đệ không quan tâm nữa, không quan tâm chuyện gì hết, thiệt mừ! Sư huynh cho đệ đi thăm Vân Khuynh một chút thôi, bằng không đệ cũng không cách nào yên lòng!]

A nhị lặng nhìn Tiểu Xuân, lát sau mới nói [Ngươi có hiểu được hay không lúc này thế cục phi thường hiểm ác?]

Tiểu Xuân gật đầu.

[Có hiểu được hay không bên cạnh Đoan vương đầy rẫy nguy hiểm, ngươi đi tìm hắn, cũng chính là đưa mình vào miệng hổ?]

Tiểu Xuân lại gật đầu.

[Như vậy, nói thử một lý do có thể thuyết phục ta cho ngươi xuất cốc, ta sẽ cho ngươi đi!] A nhị nói.

Tiểu Xuân không chút do dự, dõng dạc cất tiếng [Cũng như nhị sư huynh hạ quyết tâm cả đời này muốn chăm sóc sư phụ, bảo vệ Thần tiên cốc, đệ bây giờ cũng có người đệ muốn bảo vệ, phải quay lại nhìn hắn một cái mới yên. Đệ không muốn thấy hắn đau khổ, cũng như nhị sư huynh sẽ không cho phép sư phụ ăn phải một chút vị đắng nào.]

Lời của Tiểu Xuân, khiến a nhị trầm mặc.

Hai người này im lặng đứng nhìn nhau khá lâu trong gió tuyết, thật lâu thật lâu sau đó, a nhị mới ngoảnh mặt đi chỗ khác, xua xua tay, quyết định cho Tiểu Xuân chạy qua.

[Đa tạ nhị sư huynh!] Tiểu Xuân mừng ra mặt, nhào tới ôm chặt lấy nhị sư huynh của hắn để bày tỏ tình cảm, sau đó vừa nhảy vừa hát tiếp tục phi như bay khỏi rừng trúc.

A nhị lẳng lặng đứng bên bia đá, nhìn theo bóng lưng Tiểu Xuân dần xa, thở dài một hơi [Lớn như vậy rồi, tính tình một chút cũng không sửa, cứ y như con nít. Để ngươi xuất cốc nhất định là hại ngươi, nhị sư huynh làm sao yên tâm cho nổi…]

Bên cạnh vụt hiện lên mấy bóng người, mấy người đó đều đến đứng bên a nhị.

[Đệ lại không cảm thấy hắn sẽ đi nhanh về nhanh.] Tiểu tam nói [Lần này xuất cốc, không biết sẽ lại gây thêm chuyện gì nữa.]

Tiểu ngũ tiểu lục nghe tiểu tam nói vậy, cũng gật đầu đồng ý.

Gương mặt sư phụ mặc dù có vẻ ưu tâm, thế như vẫn nói [Hắn sẽ không có chuyện gì đâu. Tiểu Xuân tử nhỏ đã linh lợi lại quật cường, cứng đầu lại cứng cổ, vô cùng kiên quyết. Cứ để hắn ra ngoài lang bạt một hồi đi, sư huynh đệ các ngươi trước đây không phải cũng như vậy sao? Ta nghĩ cứ để hắn nhận ra lúc nào nên về, thì quay trở về!]

Một đêm tuyết to gió lớn, không trăng không sao.

Rừng trúc u ám xào xạc, một lời của sư phụ tuy không hoàn toàn làm tắt được lo lắng trong lòng các sư huynh, nhưng vẫn mang lại được một chút an ủi.

[Hy vọng là như vậy.] A nhị nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui