Làng Âm Dương


Hắc Bạch vô thường dùng quỷ khí trói Nguyệt Thư lại, nhưng cô nào để yên cho bọn họ trói mình.

Nguyệt Thư niệm chú thủy long xuất hiện, thủy long phun quả cầu nước cuốn trôi hắc bạch vô thường văng ra xa.

Hắc Bạch tức giận dùng tuyệt chiêu quỷ hồn thức để bắt Nguyệt Thư, nhưng cô lại dùng bùa chú triệu hồi thiên lôi đến đánh cho Hắc Bạch tơi tả.

Hai bên đánh nhau giằng co một hồi, Nguyệt Thư triệu hồi phượng hoàng lửa đến phun mưa lửa xuống thiêu đốt Hắc Bạch, bọn họ dùng quỷ khí chống đỡ nhưng bị thương nặng.
Bất thình lình diêm la vương xuất hiện, ông dùng quỷ khí âm tào đến ngăn cản.

Quỷ khí của diêm la vương bảo vệ cho Hắc Bạch không bị lửa phượng hoàng thiêu đốt, diêm la vương dùng tay phất ra một trận pháp đầu lâu để nhốt Nguyệt Thư lại.
Nguyệt Thư ánh mắt khinh bỉ nhìn ông:
"Lão diêm vương thối tha, mau thả ta ra!"
Diêm la vương ra lệnh cho Hắc Bạch vô thường lui về dưỡng thương, còn ông ở lại để nói chuyện với Nguyệt Thư.
"Thiên sư làm náo loạn ở chốn âm giới của ta đủ chưa?"
Nguyệt Thư cười nhếch:
"Đương nhiên là chưa! Khi nào ta giết chết hai quỷ hồn của Yến Loan và Nguyên Trung thì ta mới dừng tay!"
Diêm la vương thở dài:
"Đừng có khiến bản thân rơi vào ma đạo như vậy! Ta thấy cô cũng có thiên phú cho nên ta mới cất công đến đây để giảng đạo lý cho cô hiểu!"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Ta không muốn nghe mấy lời đạo lý vớ vẩn đó của ngươi, mau thả ta ra! Nếu không thì đừng trách ta lật tung địa phủ của ngươi lên!"
Diêm la vương bình tĩnh nói:
"Cô và Nguyên Trung không có duyên phận với nhau đâu, hãy buông tha cho bọn họ đi! Duyên phận của bọn họ đã được nguyệt lão se duyên rồi, kiếp nào bọn họ cũng sẽ trở về bên nhau thôi.


Cô đừng tốn công vô ích nữa, cô có thiên phú tu luyện giỏi như thế thì cô đừng lãng phí nó.

Hãy mau quay về dương gian tu luyện thành tiên đi, cô sắp đắc đạo thành tiên rồi nhưng tại sao lại bỏ giữa chừng chỉ vì tên nam nhân đó chứ? Có đáng hay không?"
Nguyệt Thư lạnh lùng đáp:
"Ước mơ của ta là tu luyện thành tiên, ta luôn cố gắng phấn đấu tu luyện mỗi ngày! Nhưng từ khi gặp hắn, ta đã bị sự dịu dàng ấm áp của hắn làm cho lu mờ lý trí.

Ta chỉ muốn chìm đắm trong sự hạnh phúc mong manh đó thôi, ta đã cố gắng quên hắn nhưng ta không quên được.
Ta đã chứng kiến hắn kết hôn với nữ nhân khác, lòng ta ganh ghét đố kỵ với ả ta! Trong phút giây ấy ta đã biết bản thân bị lạc lối vào ma đạo, ta không còn hiền lành nữa, ta đã bị hắc hoá.

Ta chỉ muốn giết chết ả, giết chết gia đình ả, giết hết những người mà ả thương yêu.

Ta muốn ả tận mắt chứng kiến người mà ả thương yêu nhất chết trước mặt ả, sự độc ác ganh tị đó bám lấy xung quanh ta.

Khiến cho ta không thể quay đầu lại được nữa, cứ như thế ta đã vô tình giết chết người mình yêu trong thù hận.
Ta đã làm mọi cách để giúp hắn sống lại, ta đã dùng những bí thuật cổ xưa để hồi sinh hắn từ cõi chết trở về.

Ta giam giữ ký ức của hắn suốt 100 năm, ta cũng tự phong ấn bản thân mình lại để ta ngủ say suốt 100 năm qua.

Ta hi sinh vì hắn như thế, ta từ bỏ ước mơ trở thành tiên của ta vì hắn, nhưng hắn lại không hề yêu ta.

Người hắn yêu từ đầu tới cuối chỉ có mình ả, tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn như vậy với ta? Bây giờ, ta cuối cùng cũng đã biết lý do vì sao hắn không yêu ta rồi.


Ngay từ đầu, hắn và ả ta đã được Nguyệt Lão se duyên với nhau, chỉ có ta là ngu ngốc cố chấp vào tình yêu lướt qua của hắn.
Ta cảm thấy bản thân mình vô cùng ngu ngốc, nhưng ta lại cố chấp không muốn nhận ra bản thân mình ngu ngốc đến như vậy.

Ta làm tất cả mọi thứ bất kể điều đó là đúng hay sai ta đều không quan tâm, thứ ta duy nhất quan tâm chính là có được tình yêu của hắn.

Nhưng bây giờ thì sao? Hahaha, hắn và ả ta lại một lần nữa tái ngộ, bọn họ lại trùng phùng với nhau, sống chết vì nhau, cuối cùng thì ta là người bị bỏ rơi ở đằng sau đáng thương như một con chó.
Trong lòng ta không cam tâm bản thân mình chịu thiệt thòi như vậy, trái tim của ta đã tan nát vì hắn rồi.

Bây giờ trong lòng ta chỉ có sự thù hận, ta hận đến nỗi muốn đánh cho bọn họ hồn siêu phách tán mãi mãi không được siêu sinh.

Cho nên diêm la vương à, ngươi không cản được ta đâu! Ta đã đuổi theo đến đây thì ta sẽ không dừng tay nếu như ta chưa giết chết bọn họ, nên ngươi làm ơn thả ta ra đi! Đừng có cản đường của ta nữa!"
Diêm la vương thở dài, ông khoanh tay trước ngực ôn tồn nói tiếp:
"Thật ra duyên phận của cô không phải là Nguyên Trung mà là một người khác, người này sẽ giúp cô quay về bên chánh đạo.

Đồng thời hắn cũng sẽ giúp cô đắc đạo thành tiên, cho nên cô hãy suy nghĩ cho kỹ về sự lựa chọn này đi.

Cô đừng quá cố chấp vào những kẻ kia, những kẻ không liên quan gì đến cuộc đời của cô mà làm cho cô đau khổ.

Ta khuyên cô thật lòng là cô nên quay về lại dương gian đi, trong tương lai cô nhất định sẽ đắc đạo thành tiên.

Đạt được ước mơ mà cô hằng mong muốn!"
Nguyệt Thư cười lớn:

"Hahaha, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Ta đã bị rơi vào ma đạo không thể cứu vãn, thì làm sao ta có thể quay trở về chánh đạo được chứ? Càng huống hồ gì đến chuyện đắc đạo thành tiên?"
Diêm la vương cười dịu dàng khả ái:
"Cô hãy tin ta, lời ta nói không sai mảy may một lời nào! Mong rằng cô hãy vứt bỏ hận thù mà quay về dương gian, đừng vì hận thù ân oán nhỏ nhặt mà khiến cô bỏ lỡ cơ hội thành tiên của mình thêm một lần nữa!"
Nguyệt Thư ngẫm nghĩ lại lời của diêm vương, cô thấy ông ta nói cũng có lý, ước mơ lúc trước của cô là đắc đạo thành tiên.

Chỉ vì vô tình gặp Nguyên Trung cho nên mới bỏ lỡ, lần này diêm vương khuyên bảo như vậy thì ắt là sự thật.

Chắc chắn cô vẫn còn có thể quay đầu trở về chánh đạo thêm một lần nữa, lần này nhất định cô sẽ không bỏ lỡ nữa.

Cô cứ tưởng bản thân đã không thể cứu vãn được, nhưng nhờ diêm la vương khuyên bảo thì cô cũng đã tỉnh ngộ ra khỏi cơn mê hận thù mù quáng của mình.
Nguyệt Thư mỉm cười nhìn diêm la vương:
"Được, ta đồng ý với ngươi! Ta sẽ vứt bỏ hận thù, quay về dương gian tu tập đàng hoàng!"
Diêm la vương mỉm cười hài lòng:
"Được, tốt lắm! Bây giờ ta sẽ mở đường cho cô quay về dương gian, lần sau gặp lại mong rằng cô sẽ thành tiên!"
Nguyệt Thư cười tươi:
"Nhất định là như vậy rồi! Cảm ơn ngươi đã khai sáng cho ta, giúp ta hiểu ra rằng cuộc đời vốn vô thường.

Sống không nên hận thù quá nhiều vì những chuyện nhỏ nhặt, ngươi đã giúp ta nhớ lại ước mơ của mình.

Đó mới chính là mục tiêu để ta theo đuổi, còn thứ tình yêu độc hại này ta sẽ không cần nó nữa.

Ta đã bị chìm vào tình yêu thù hận suốt 100 năm qua, ta đã làm tổn thương rất nhiều sinh mạng của chúng sinh.

Ta không muốn phạm phải sai lầm nào nữa, lần này ta quay trở về ta nhất định sẽ tu luyện thành tiên! Cảm ơn ngươi rất nhiều!"
Diêm la vương gật đầu đồng ý:
"Được, ta tin cô sẽ làm được! Nào, cô hãy mau chóng quay về thôi!"
Diêm la vương mở một cánh cửa đến dương gian, chỉ cần bước qua cánh cửa đó lập tức quay trở lại dương gian.


Nguyệt Thư trước khi đi cũng không quên vẫy tay chào tạm biệt, sau đó cô thản nhiên bước qua cánh cửa rồi quay trở về dương gian.

Còn Yến Loan và Nguyên Trung cũng được sắp xếp cho đi đầu thai kiếp khác thành con người mới, kiếp này bọn họ đã trải qua quá nhiều vất vả rồi, mong kiếp sau bọn họ có thể ở bên nhau trọn vẹn hạnh phúc hơn.
Sau khi Nguyệt Thư quay trở lại dương gian, thì bất thình lình có nhiều pháp sư kéo đến bao quanh lấy cô.

Những pháp sư ở Huyền Thuật Linh cùng các pháp sư ở các môn phái khác đều kéo đến rất đông, gương mặt của bọn họ vô cùng tức giận và phẫn nộ.

Mộc Phong là đệ tử đứng thứ hai sau Mộc An, sau khi Mộc An quay về Huyền Thuật Linh để đi vào thư phòng của sư tổ Mộc Thiên tìm cuốn bí thuật cổ truyền thì cậu đã ra kể hết mọi chuyện cho Mộc Phong biết.

Cậu nói Mộc Phong hãy đi hỗ trợ cho sư phụ của mình là Mộc Khải, nhưng Mộc Phong vừa đến nơi thì đã nhìn thấy xác chết thê thảm của Mộc Khải và Mộc Lăng.
Hắn vô cùng tức giận nên đã gửi thư triệu tập các huynh đệ Huyền Thuật Linh và các môn phái pháp sư khác đến để truy sát Nguyệt Thư, bởi vì chính cô đã ra tay giết chết Mộc Khải và Mộc Lăng.

Hai người bọn họ là người đứng đầu trong giới pháp sư mà bị giết chết thê thảm như vậy, hắn không cam tâm, hắn muốn trả thù cho cái chết đáng thương của chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải.

Cho nên hắn đã kêu gọi các pháp sư khắp nơi trên thế giới đến để truy sát Nguyệt Thư báo thù cho Mộc Khải và Mộc Lăng.
Nguyệt Thư vừa mới từ âm giới trở về, cô hoang mang khi nhìn thấy có đến hàng trăm pháp sư khác nhau đến vây quanh lấy mình.

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bỗng nhiên Mộc Phong bước đến.

Hắn chỉ tay vào mặt của cô rồi hét lớn.
"Chính là cô ta, mọi người mau giết chết cô ta báo thù cho cái chết đáng thương của chưởng môn cũ Mộc Lăng và Mộc Khải!"
Nguyệt Thư mỉm cười lạnh lùng, cuối cùng thì cô cũng đã hiểu cái đám pháp sư này đến đây tìm cô rốt cuộc là chuyện gì rồi.

Thì ra bọn họ muốn trả thù cho cái chết của Mộc Lăng và Mộc Khải do chính tay cô giết chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui