Làng Âm Dương


Mọi người trong nhà nghe thấy tiếng hét kêu cứu ở ngoài cổng thì lập tức chạy ra xem, ai nấy đều hết hồn kinh hãi khi tận mắt chứng kiến người đàn ông kia bị Lan Y hút máu tới chết.

Trưởng làng Xuân Bá vội chạy ra xem thì một phen hoảng hốt.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Lan Y hút máu người đàn ông đó xong, bà ta ném xác ông ta ra một góc sân, Lan Y liếm mép thỏa mãn.

Minh Khang thấy khuôn mặt của bà ta dính đầy máu tươi, răng nanh dài nhọn hoắc, cặp mắt trắng dã liếc nhìn mọi người xung quanh.

Thì ông cảm thấy hơi run sợ, không biết bà ta bị làm sao mà thành ra như thế nữa.
Lan Y vẫn còn thèm khát máu tươi, bà ta nhìn thấy trưởng làng Xuân Bá đang đứng gần mình.

Thì bà ta nhe răng múa vuốt vồ lấy Xuân Bá.
"Gào!"
Xuân Bá bị Lan Y xiết chặt cổ, bà ta nhe hàm răng nhọn hoắt định cắn vào cổ Xuân Bá, thì bỗng nhiên có vài hạt đậu đồng bay về phía Lan Y.

Bà ta bị hạt đậu đồng văng trúng người mình, hạt đậu đồng nổ lên đôm đốp như pháo hoa.

Bà ta té ngã ra đằng sau.
"Gào gào! Grừ..."
Từ trong nhà một thân ảnh chạy vụt ra ngoài sân, hét lớn.
"Mọi người mau tránh ra, bà ta không còn là con người nữa!"
Mọi người quay lưng lại thì thấy pháp sư Mộc Khải đã xuất hiện, ông ta ra lệnh cho mọi người mau vào trong nhà trưởng làng đóng chặt cửa lại.

Không có lệnh thì không được phép mở cửa, trưởng làng Xuân Bá kêu gọi mọi người vào trong nhà khoá chặt cửa.


Minh Thư nhìn thấy cương thi xuất hiện thì cô tức điên người.
"Chết tiệt! Cái đám Tiểu Hồ làm ăn kiểu gì thế không biết! Tại sao lại xuất hiện ra một con cương thi ở trong làng gây rối loạn chứ, hừm tí nữa ta về thì các ngươi sẽ biết tay ta!"
Nói xong Minh Thư cũng giả bộ xoay người bước vào nhà của trưởng làng để trốn, Mộc An thấy có cương thi xuất hiện thì cậu đưa cho Minh Thư một lá bùa màu vàng.
"Bạn cầm lấy lá bùa này đi, nếu có gặp cương thi thì hãy dán lá bùa này lên trán của nó là nó sẽ không cử động được!"
Minh Thư cười khẩy trong lòng, mấy con cương thi này do cô tạo ra mà cô còn sợ sao? Đúng là nực cười thật, nhưng cô cũng giả vờ nhận lấy lá bùa và nở nụ cười thân thiện.
"Mình cảm ơn bạn nha! Nhưng mà bạn không trốn cùng với mình sao?"
Mộc An gãi đầu:
"Haha, mình là đệ tử của đạo giáo mà sao lại sợ mấy con cương thi này được! Chuyện nhỏ ấy mà, mình sẽ xử lý con cương thi này ngay bây giờ.

Nên bạn trốn đi, đừng lo cho mình!"
Minh Thư gật đầu:
"Bạn thật là giỏi, ngưỡng mộ bạn quá! Vậy mọi người phải trông cậy vào bạn rồi!"
Mộc An thấy Minh Thư nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì cậu cảm thấy rất là ngại ngùng, đây là cảm giác được người mình thích khen sao.

Đúng là vô cùng dễ chịu mà, Mộc An vẫy tay tạm biệt xong thì cậu đóng cửa lại.

Cậu dán một lá bùa lên cửa chính, sau đó thì bước ra ngoài sân hỗ trợ cho Mộc Khải.

Ở bên trong nhà Minh Thư xiết chặt tay lại, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp lạnh lùng huyền bí, cô cũng không muốn làm hại dân làng đâu.

Cô tạo ra cương thi chỉ để đấu với Yến Loan mà thôi, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy.
Ở bên ngoài sân, Mộc Khải và Mộc An đang chiến đấu với Lan Y, bà ta biến thành cương thi vô cùng hung hăng và cuồng bạo.

Mộc Khải cầm linh phù định dán lên trán bà ta, thì ông bị bà dùng tay hất văng ra ngoài góc tường một cái "uỳnh" thật lớn.
"Khụ..."

Mộc Khải phun ra một ngụm máu, ông bị bà dùng sức ném vào tường nên bị thương.

Mộc An thấy vậy vội chạy đến đỡ ông ta ngồi dậy.
"Sư phụ, người có bị làm sao không?"
Mộc Khải thở hổn hển:
"Chậc, ta bị ói ra máu mà con còn hỏi có bị làm sao không? Hay để ta chết quách đi cho rồi để cho con sáng mắt ra?"
Mộc An gãi đầu:
"Ơ kìa sư phụ, con đang lo lắng cho người mà!"
Mộc Khải đứng dậy loạng choạng, ông lấy tay lau đi vết máu còn dính ở khoé miệng.
"Chậc, lâu lắm rồi mới xuất hiện cương thi! Ta nhớ không lầm khi xưa ta tiêu diệt cương thi là khoảng 20 năm trước, bây giờ mà vẫn còn cương thi xuất hiện ở nơi này ư? Thật là khó hiểu!"
Mộc An lắc đầu:
"Con cũng không biết nữa sư phụ, từ hồi người nhận con làm đệ tử đến nay con chưa từng gặp cương thi bao giờ.

Chủ yếu con chỉ biết cương thi qua đọc sách thôi, bây giờ con mới được tận mắt chứng kiến quả nhiên cương thi sức mạnh phi thường thật! Thân thể cứng như sắt đá, đúng là một cỗ thi thể giết người không gớm tay!"
Mộc Khải thở dài:
"Cương thi rất là hung hãn và đặc biệt rất thích uống máu người, nếu ai bị cương thi cắn thì sẽ nhiễm độc cương thi và biến đổi thành cương thi.

Lan Y chắc chắn đã bị cương thi cắn nên bà ta mới biến thành như vậy.

Mau xử lý bà ta rồi đi tìm con cương thi chúa thôi!"
"Vâng ạ!"
Mộc An đưa cho Mộc Khải cái túi đồ nghề, ông ta lấy một lá linh phù màu vàng ra và dặn Mộc An.
"Bây giờ ta sẽ đánh lạc hướng nó, con hãy tìm cách dán linh phù vào trán nó nghe chưa!"
Mộc An giơ ngón cái:
"Con biết rồi thưa sư phụ!"

"Tốt!"
Mộc Khải lấy trong túi ra một thanh kiếm gỗ đào, ông chạy thật nhanh đến chỗ Lan Y và chém một phát thật mạnh vào người bà ta.

Lan Y hung hãn bắt lấy thanh kiếm thì bỗng nhiên tay bà ta bốc lên khói trắng nghi ngút, kiếm gỗ đào có công năng diệt tà tróc quỷ nên Lan Y đụng vào liền bị bỏng nặng.

Bà ta đau đớn buông tay ra khỏi thanh kiếm và đá một cước vào bụng của Mộc Khải, khiến cho ông té bật ngửa ra đằng sau.
Bịch
"Ui da cái mông của tôi!"
Mộc Khải té ngã xuống đất ông xoa xoa cái mông của mình, chậc, chắc tại ông cũng khá lớn tuổi rồi nên không còn khoẻ như hồi trẻ nữa.

Tay Lan Y bị thương nặng nhưng bà ta vẫn hùng hổ bước về phía Mộc Khải, giơ hai tay ra định bóp lấy cổ của ông.

Mộc Khải mỉm cười khoái chí.
"Trúng chiêu rồi!"
Từ trong túi ông rút ra một sợi dây chỉ đỏ có tẩm máu chó mực và chu sa, ông quấn xung quanh cánh tay Lan Y.

Cho dù cương thi có mạnh thì khi bị trói bằng dây chỉ đỏ này cũng không thoát được, Mộc Khải nhanh tay trói xung quanh bà ta bằng sợi chỉ đỏ.

Lan Y không nhúc nhích được bà ta tức giận gào thét.
"Gừ gừ..."
Mộc An nhân cơ hội chạy đến lấy linh phù dán vào trán Lan Y, bà ta đứng yên bất động không nhúc nhích nữa.

Mộc Khải thở phào nhẹ nhõm.
"Phù, cuối cùng cũng xử lý xong con cương thi này rồi! Bây giờ chúng ta phải thiêu xác bà ta thôi!"
Mộc An lau mồ hôi trên trán:
"Hay là mình hỏi ý kiến của trưởng làng Xuân Bá đi sư phụ! Nhỡ đâu người nhà của bà ta muốn nhìn thấy bà ấy một lần cuối thì sao?"
Mộc Khải cười giòn tan:
"Hahaha, thôi được rồi! Con thật là lương thiện đấy Tiểu An, nếu như sau này trên con đường diệt ma trừ tà.


Thì vi sư không mong con lương thiện mãi như thế này, có thể sự lương thiện chính là điểm yếu chết người sau này của con!"
Mộc An ngơ ngác nói:
"Chúng ta làm vì chính nghĩa thì phải lương thiện chứ sư phụ?"
Mộc Khải cười khổ lắc đầu:
"Không, có nhiều trường hợp không phải cứ lương thiện thì có thể giải quyết được, rồi sau này con sẽ ngộ ra thôi! Kiếp này ta mong con nên sống tốt hơn, thực sự ta biết con rất khổ tâm rồi!"
Mộc An khó hiểu:
"Là sao vậy sư phụ? Người nói như vậy là có ý gì, đệ tử thật sự không hiểu?"
Mộc Khải vỗ vai cậu:
"Rồi sẽ có một ngày con nhận ra hết thảy đều có duyên phận của nó! Ta mong con đến lúc đó đừng quá đau lòng, cũng mong con đừng bước vào con đường tội lỗi!"
Mộc Khải nói xong thì bỏ đi vào nhà, để lại Mộc An đang ngơ ngác đứng ở đó, cậu thực sự không hiểu rốt cuộc sư phụ nói như vậy là có ý gì.

Mộc Khải vừa đi vừa thở dài, ông biết kể từ khi Mộc An nhìn thấy Minh Thư thì sợi dây duyên phận nghiệt ngã đó đã bắt đầu kích hoạt rồi.

Vận mệnh khó mà chối bỏ được, chỉ có thể chấp nhận nó mà thôi.

Ông chỉ thầm chúc phúc cho Mộc An không bước vào con đường tội lỗi mà sư tổ Mộc Gia đã từng giẫm phải, đó là một sự mất mát quá lớn cho một gia tộc pháp sư mạnh nhất của một trăm năm trước.
Nghĩ đến đó thôi mà lòng ông đã cảm thấy nặng nề rồi, ông cứ tưởng Mộc An sẽ là người kế thừa của Mộc Gia, vì cậu có năng lực vượt trội hơn tất cả các đệ tử ở trong gia tộc.

Có lẽ Mộc An không biết thân phận thật sự của mình là gì, bởi vì từ lúc cậu sinh ra thì đã không còn cha mẹ nữa và được Mộc Khải nhận về nuôi và nhận làm đệ tử duy nhất của mình.

Hết thảy sự tình này Mộc Khải đều biết, chỉ là chưa tới lúc phải nói sự thật ra cho Mộc An biết mà thôi.
Từ lúc ông nhìn thấy Minh Thư thì ông đã cảm nhận cô ta có gì đó rất khác thường, xung quanh người toả ra một khí tức vô cùng bí ẩn và mạnh mẽ.

Mộc Khải là một người rất nhạy cảm về khứu giác, ông chỉ cần lướt qua là có thể ngửi được mùi của âm khí rồi.

Nhưng đối với Minh Thư thì lại khác, ông không đánh hơi ra được âm khí ở trên người của cô.

Nhưng linh cảm lại mách bảo rằng xung quanh người của cô đang toả ra một luồng âm khí cực kỳ mạnh mẽ, tuy biết rằng chỉ tin vào trực giác thì có lẽ sẽ không đúng lắm nên cần phải kiểm chứng thì mới biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận