Liên tục mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, không gặp một ai.
Lê Diệu Phong lẳng lặng nằm ở trên ghế sô pha, nhìn ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.
Thân là trưởng tôn, hắn từ nhỏ chịu huấn luyện dành cho người kế thừa Lê gia, mười sáu tuổi đã học tập công tác quản lý tại ngay xí nghiệp của Lê gia. Bởi vì có hứng thú sâu sắc với giáo dục, hai mươi tuổi hắn tốt nghiệp đại học sớm liền tiếp quản chức hiệu trưởng trường trung học Trường Phong.
Lãnh tĩnh đối mặt, dũng cảm giải quyết mọi vấn đề vốn là phương châm làm việc của hắn, nhưng hiện tại, không, phải nói là từ khi gặp phải hai tên chết tiệtLang thần gì gì đó, tâm tư lãnh tĩnh của hắn liền biến thành một mớ hỗn loạn!
Trốn tránh vấn đề cho tới bây giờ vỗn không phải thói quen của hắn, lúc trước lấy đao tự sát chỉ là nhất thời kích động, tỉnh táo nghĩ lại, dựa vào cái gì mà mà hai tên đầu sỏ chết tiệt kia còn trên thế gian tiêu diêu tự tại, mà mình lại phải chết?
Huồng hồ trong bụng hắn còn có…
A a a! Phiền chết được! Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Tựa như đáp trả lại phiền não của hắn, bụng dưới Lê Diệu Phong đột nhiên bị đạp thùng thùng ba phát!
Một cái, một cái rồi một cái nữa…
Chẳng hiểu vì sao có một luồng rung động nảy lên trong lòng.
Có phải đây là cảm giác huyết mạch tương liên không…? Viền mắt hắn đột nhiên nóng ran.
Tuy rằng sợ hãi, tuy rằng không cam lòng. Nhưng rốt cuộc hắn hiểu rằng mình đang gánh vác trách nhiệm với một sinh mệnh khác.
Các ngươi không phải sợ theo ta… Đừng sợ, cục cưng…
Giơ tay, lần đầu tiên vuốt ve bụng dưới một cách tràn ngập yêu thương, Diệu Phong lặng lẽ ưng thuận một lời hứa trong lòng.
Sau khi hạ quyết tâm. Lê Diệu Phong bắt đầu ăn cơm trở lại.
Bởi vì lo lắng thân thể mình sẽ có một số thay đổi kì quái, làm người khác chú ý, Lê Diệu Phong tự cho mình một kì nghỉ dài hạn, không hề đến trường học.
Một mình lặng lẽ tới biệt thự của Lê gia tại phía Nam. Không ai biết hành tung của hắn, ngay cả ông nội và hôn thê đều cho rằng hắn đi ra nước ngoài.
Hắn từ trước đến nay làm việc có nề nếp, đặt quyết tâm muốn làm chuyện gì là phải làm thập toàn thập mỹ.
Lên mạng tra xem phụ nữ có thai cần phải chú ý những chuyện gì, rồi đặt hàng một loạt các loại sách “em bé và mẹ”, Lê Diệu Phong cả ngày chui vào giữa đống sách, chăm chỉ viết bút kí.
“Mệt mỏi quá…” Đưa tay lên xoa xoa mắt, thân thể hắn từ trước vốn không được tốt lắm, gần đây càng thêm mệt mỏi khó chịu.
Lê Diệu Phong gục xuống bàn, nhắm mắt lại dưỡng thần, không hề phát giác ra mình đã ngủ thiếp đi…
Ánh trăng sáng rực treo trên bầu trời đêm tịch mịch, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng len vào…
Hai vị Lang Vương gương mặt tiều tụy vô thanh vô tức xuất hiện.
“Ca, Phong nhìn mệt mỏi quá… Đau lòng quá…” Không biết chính mình nhìn khí sắc còn mệt mỏi hơn, thiếu niên đỏ mắt mà đưa tay nhẹ nhàng xoa vành mắt thâm mờ của người trong lòng.
“Nhìn thôi cũng đau lòng… Phong của ta…”
Hai vị Lang Vương tôn quý một trái một phải, ôn nhu không gì sánh được đem Vương Phi âu yếm đưa vào lòng, đặt trên mặt hắn những nụ hôn nhẹ nhàng liên tục.
“Ca, tuy rằng có vẻ Phong đã quyết định sinh hạ con của chúng ta, nhưng ta không hề vui vẻ một chút nào hết, ta cảm thấy dường như hắn càng lúc càng rời xa chúng ta… vạn nhất… vạn nhất hắn vĩnh viễn không tha thứ chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Ta không biết… Kỳ, xin lỗi… đầu óc ca ca bây giờ cũng hỗn loạn hết rồi… bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước hết để Phong sinh hạ bảo bảo bình an đã. Hơn nữa, Kỳ, đi thôi, Phong sắp tỉnh, nếu hắn phát hiện chúng ta ở chỗ này, hắn sẽ tức giận.”
“Không muốn! Ta còn muốn ôm Phong của chúng ta! Trước đây rõ ràng chúng ta lúc nào muốn ôm cũng ôm được hắn, vì sao bây giờ lại không được? Ta không muốn như thế, ta không muốn!”
Kỳ vừa nói vừa khóc.
Lãng Hoàng làm sao lại muốn ly khai người trong lòng, nhưng lý trí cảnh cáo hắn phải đi.
“Phong… Phong… Chúng ta rất yêu ngươi… van cầu ngươi mau mau tha thứ cho chúng ta có được không… có được không… Ô…”
Nam nhân sinh con được là một chuyện kinh thế hãi tục, Lê Diệu Phong không thể nào vào bệnh viện mà sinh con được. Vì vậy hắn làm theo sách hướng dẫn, tự chuẩn bị tất cả đồ vật cần thiết.
Nói không cô đơn, e là gạt người, nhưng trong lòng hắn tuyệt đối không cho phép chính mình đi hướng hai cái tên hỗn đản bặt vô âm tín ấy xin giúp đỡ.
Luôn mồm nói yêu hắn, chó má! Gặp chuyện là vỗ vỗ mông đi!
Hừ, bọn họ đi chết ở đâu ta không thèm quan tâm, dù sao đánh chết ta cũng không muốn gặp lại bọn họ!
Cáu kỉnh xắn tay áo chỉnh lý lại giường chiếu, mặc dù hắn nói một mình mình cũng tự sống được tốt, nhưng Lê Diệu Phong nhịn không được oán hận hai tên đầu sỏ vô trách nhiệm kia.
“A…”
Một trận đau đớn chưa từng có khiến Lê Diệu Phong sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, bụng dưới như có một con dao đâm toạc, mặc dù răng đã cắn chặt nhưng hắn vô pháp ngừng tiếng gào thét bi thống…
“A a… đau quá… đau quá…”
Nước chẳng biết từ khi nào rơi xuống, Lê Diệu Phong đau đến ôm bụng té trên mặt đất, cuộn người lại thành một đống.
Có phải sắp sinh rồi không… nếu không sao lại đau đến thế này…
Không được… ta đau muốn chết… ai đến cứu ta… ai đến cứu bảo bảo…
“Hoàng—Kỳ…” Các ngươi ở đâu?
Tại khoảnh khắc sinh mệnh cực kì nguy hiểm, đau đớn đến mất đi thần trí Lê Diệu Phong tan vỡ khóc gọi lên hai cái tên ẩn sâu trong đáy lòng.
“Phong!”
Nhanh như chớp xuất hiện trước mắt, Hoàng, Kỳ thất sắc kinh hoàng một tay ôm tâm can bảo bối sắc mặt trắng bệch của mình vào trong lòng.
“Phong, ngươi làm sao vậy?” Lãng Kỳ đỏ vành mắt, lo lắng hỏi to.
“Các ngươi… các ngươi là hai tên hỗn đản!” Phong thấy hai người tới trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng miệng lại không nhịn được mắng to.
“A a a – đau quá… ta sợ sẽ bất tỉnh mất… cứu các con… cứu các con”
Lê Diệu Phong đau đến xanh cả mặt, hai mắt thất thần, cả người ướt đẫm mồ hôi, hắn cố gắng nắm tay hai người, liên tục thì thào nói.
“Đừng sợ, bảo bối, ngự y hoàng cung của Lang thần lập tức tới đây, có ta và Kỳ ở đây, ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi và bảo bảo!” Lãng Hoàng cố nén nước mắt, nắm chặt tay của người trong lòng trịnh trọng cam đoan với hắn.
“Đúng, bảo bối, có ta và ca ca ở đây, ngươi và bảo bảo nhất định không có việc gì hết!”
“Ta… A a…” Lê Diệu Phong không kịp nói xong, một cơn đau đớn đến xé nát ruột gan khiến hắn trong nháy mắt kêu thảm thiết thất thanh.
“Cái tên ngự y chết tiệt kia sao còn chưa tới?”
Lang Vương dũng mãnh nhất lang thần giới gầm lên giận dữ uy lực thật kinh người, ngự lâm quân tùy tùng nhất loạt mất hồn mất vía, sắc mặt xanh mét.
“Không hay rồi, không hay rồi!” Phó thống lĩnh ngự lâm quan Cát Trát đột nhiên kinh hoảng chạt đến:
“Khởi bẩm chủ tử, ngự y giữa đường bị ma đế lang quân bắt cướp đi rồi!”
“Cái gì!!”
Ngay thời khắc Vương phi cùng hài tử gặp nguy cấp vạn phần vì sao còn phát sinh chuyện hoang đường thế này?!
“Ma đế lang quân!” Lãng Kỳ phẫn nộ hướng về phía không trung gào lớn:
“Nếu hôm nay Vương phi cùng bảo bảo của chúng ta gặp bất cứ chuyện bất trắc gì, Lãng Kỳ ta nhất đinh phát thệ đem Ma giới các ngươi giết sạch phá sạch!”
“Kỳ, tỉnh táo lại! Ngươi mau độ chân khí cho Phong bớt đau đớn đi. Cát Trát, ngươi mau thỉnh một vị ngự y khác đến, không được có sai sót.” Lãng Hoàng nghiêm túc nói.
“Tuân mệnh!” Cát Trát lĩnh mệnh đi.
“Ca, thật kì quái, ta đem toàn bộ chân khí đưa vào nhưng không có tác dụng a!” Lãng Kỳ cảm thấy toàn bộ chân khí hắn đưa vào cơ thể Phong dường như bị vật gì đó trong nháy mắt hút hết, tan biến không còn chút gì…
“Đau… thực sự đau quá… không được …. Mau tìm cách cứu các con…” Phong thấy mình nhịn không nổi nữa.
“Kỳ, không còn thời gian! Chúng ta không thể đợi được nữa, tự mình đỡ đẻ thôi!” Lãng Hoàng cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng.
Đau đến hoàn toàn mất đi cảm giác về thời gian, mỗi giây đều như một thế kỷ trôi qua một cách khó khăn…
“Phong, bảo bối, kiên trì chút nữa, cố sức, dùng lực mạnh vào!”
“A a”
“Ca, Phong có phải khó sinh không? Như vậy không được đâu, chúng ta mau lấy “thiên thủy” đưa Phong uống đi.”
“Được, cứ làm như vậy đi.”
Thiên thủy, lời chúc phúc của Đằng Cách Lý, là nước suối bản mệnh của Lang thần.
Tại lang thần giới, mỗi tiểu lang vừa sinh ra đều có một bình thiên thủy thuộc về mình. Đây là bảo vật quan trọng nhất đời bọn họ, có khả năng lúc sinh mệnh mỗi người gặp nguy hiểm sẽ kéo dài được tính mệnh.
Bởi vì thiên thủy cả đời chỉ được một lọ, cho nên mỗi lang ở Lang thần giới đều bảo hộ bình thủy của mình, không dễ dàng hiển lộ, lại càng không muốn đưa cho người khác.
Nhưng hai vị Lang vương thân phận tôn quý không chút do dự đưa ra hai cái bình.
“Phong, bảo bối, ngoan, hé miệng ra, uống cái này.”
“Không muốn… không muốn…” Lê Diệu Phong lắc đầu kêu to.
“Các ngươi lại cho ta uống cái thứ kỳ quái gì? Ta không uống!”
“Phong, ngoan, ngươi nghe ca ca nói, chúng ta sẽ không hại ngươi, đây là thiên thủy mà Đằng Cách Lý ban tặng, là dùng để cứu mạng, ngươi mau mau uống vào đi.”
Bởi thật sự quá sức đau đớn, Lê Diệu Phong không còn sự lựa chọn nào khác là bất đắc dĩ mở miệng.
Chất lỏng nhu hòa thơm ngọt vô ngần theo yết hầu chảy xuống, dần dần, một nguồn năng lượng mạnh mẽ xông thẳng đến tứ chi gân cốt, khiến Lê Diệu Phong một lần nữa lấy lại được khí lực.
“Đúng, như vậy đó, bảo bối, dùng sức chút nữa, chúng ta sắp thành công rồi!”
“A a”
Cắn răng dùng hết sức mạnh toàn thân đẩy xuống, bụng dưới truyền đến một cảm giác xé mở mạnh, tựa như có một cái lỗ lớn ở trên cơ thể, có cái gì dó lần lượt rơi ra từ trong đó…
“Cục cưng! Cục cưng đi ra rồi!”
Bên tai truyền đến tiếng hoan hô của hai người, Lê Diệu Phong thân thể phút chốc nhẹ nhõm, trước mắt tối sầm, khóe miệng mang theo nụ cười phảng phất, an tâm chìm vào bóng tối ngọt ngào…
“Ô… đói đói bụng …”
“Bây ráng xíu đi, mẫu thân còn đang ngủ nà.”
“Cơ mà, ca, ta nhịn không nổi na, làm sao giờ?”
“Nhịn không được cũng phải nhịn, bộ bây không thấy mẫu thân bị chúng ta lăn lăn mệt chết đi a?”
“Đúng a, đệ đệ, để mẫu thân nghỉ ngơi đi, đói bụng bắt chước tỷ tỷ gặm gặm chân na.”
“Vậy cho ta mượn chân gặm.”
“…”
Mê man chẳng biết bao lâu, trước ngực dường như có cái gì đó mềm mềm chui tới chui lui, bên tai lại như nghe được tiếng nói của trẻ con…
Âm thanh thực khả ái…
Đợi đến lúc Lê Diệu Phong mở được mắt, trước mắt đã là một cảnh tượng vô cùng tức cười…
Ba con lang con lông xù xù mở mắt tròn vo, nhất tề chen nhau trước ngực hắn, mắt nhìn hai nhũ tiêm sưng hồng của hắn không rời mà nuốt nước miếng ừng ực…
Nhưng… đám lang con này là…? Lẽ nào chúng… là con của ta??
Thực sự không dám tin bọn chúng đều từ trong bụng mình chui ra…
Nhưng bọn chúng thực sự rất.. rất đáng yêu a!!
Một người đàn ông trưởng thành sinh ra ba con lang con nghe thực muốn rợn người, vậy mà Lê Diệu Phong không những không có chút nào bài xích, trong lòng còn tràn đầy lưu luyến và cảm động.
“Cục cưng…” Lê Diệu Phong nhẹ nhàng dùng tay vuốt bộ lông màu kim mỹ lệ.
“Mẫu thân, mẫu thân tỉnh na!”
Ba con lang vừa nhìn thấy mẫu thân tỉnh, lập tức hớn hở nhào tới bên mặt hắn liếm lấy liếm để.
“Cục cưng… cục cưng…” Một tay ôm ba đứa con yêu dấu, tuy rằng trong lòng loạn rối tinh rối mù, nhưng nghe được hài tử gọi “mẫu thân”, Lê Diệu Phong không khỏi mặt tối sầm.
Ân, chờ chút nữa nhất định phải cẩn thận giáo dục cục cưng không được gọi hắn như thế nữa.
“Đói đói bụng, muốn ăn sữa na!” Ba con lang con nhất tề cùng gào vào tai hắn.
Lê Diệu Phong vừa nghe bọn nhỏ đòi sữa, hai đầu nhũ sưng hồng lập tức rịn rịn tiết sữa ra, hiện tượng sinh lý quỷ dị hại hắn mắc cỡ hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào.
Ngay lúc Lê Diệu Phong đang cực kì xấu hổ thì—
“Chờ đã!!”
Hét lớn một tiếng, Lãng Hoàng và Lãng Kỳ hai huynh đệ xuất hiện trước mặt đoàn “mẫu tử” đang chồng thành một đống.
“Nghe đây, cục cưng, chúng ta là cha các ngươi, cũng là chồng của mẫu thân các ngươi, các ngươi không được chạm vào ngực vợ chúng ta, nghe chưa?” Lãng Kỳ vẻ mặt ghen tị nói.
“Không sai, các ngươi muốn ăn sữa, cha sẽ an bài một vú em, các ngươi mau xuống khỏi người vợ chúng ta!” Lãng Hoàng vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Tâm thần a! Ai là vợ các ngươi!” Vừa nhìn thấy hai tên hỗn đản đáng ghét, Lê Diệu Phong lập tức nổi cơn phẫn nộ.
“Còn có, ai nói bọn chúng là con các ngươi, ta không thừa nhận! Các ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn thấy mặt hai tên hỗn đản các ngươi!”
“Phong, ngươi đừng kích động, cẩn thận tổn thương nguyên khí.” Lãng Hoàng vội vã trấn an.
“Ô… Phong, ngươi đừng tức giận mà, chúng ta lo lắng cho ngươi đến mất ngủ cả đêm, ngươi lẽ nào không thương xót chúng ta chút xíu sao?” Lãng Kỳ vẻ mặt cầu xin, mắt mở to nhìn hắn.
Không, Lê Diệu Phong, ngươi quên bọn họ đã lừa dối ngươi thế nào, hãm hại ngươi ra sao rồi sao? Mẹ nó, ngươi quyết không được nhẹ dạ!
“Thương xót cái rắm! Các ngươi không muốn thấy ta tức chết thì cút ngay cho ta!” Lê Diệu Phong ép mình quay đầu đi, quyết không được nhìn bọn hắn.
“Được được, chúng ta ra ngoài là được… Phong, ngươi đừng giận, hảo hảo tĩnh dưỡng…”
Bởi vì sợ người trong lòng tức hại thân thể, hai vị Lang Vương đáng thương đành tiu nghỉu chuồn ra ngoài.
Ba con lang nhỏ thấy cảnh trước mắt lập tức khe khẽ châu đầu ghé tai bàn tán.
“Tỷ tỷ, cha khóc dòm xấu thấy ghê, mẫu thân coi bộ thật oai na”
“Ngu này, ba mẹ cãi nhau, còn cười được?”
“Ai bảo cha xấu, không cho chúng ta ăn sữa của mẫu thân, bộ muốn chúng ta chết đói sao? Bị mẫu thân đuổi ra, đáng đời! Ca, ta nói đúng hông?”
“Đúng cái đầu ngươi, chỉ biết ăn thôi, ngay cả cha cũng không thèm hử? Quỷ tham ăn!”
“Ô… ngươi mắng ta, ta sẽ mách mẫu thân.”
“Dám mách, ta uýnh ngươi!”
“Dám uýnh, ta đạp ngươi!”
……..
Vốn đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng suy nghĩ lung tung, Lê Diệu Phong vừa cúi xuống lại thấy hai con lang con đột nhiên chẳng hiểu sao lao vào cấu chí loạn ngậu, còn một con nữa ngồi chống cằm bên cạnh như đang coi kịch vui, không khỏi không hiểu gì.
–hết chương 6—
bảo bảo: là “cục cưng” đó a =))
Ba em lang dễ thương quá đi XDDDDD làm mình muốn vác mấy kon này về nuôi chơi XD
Vầy đó, đẻ rầu, cuối cùng cũng đẻ rầu. Ba kon lận, ái cha dễ thương không thua gì hai pạn pố XD
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...