Lang Âi Tự Hỏa + Lang Hậu Truyền Kỳ

Đã một ngày một đêm trôi qua, hai anh em Hoàng Kỳ vẫn không nhìn ra dấu hiệu thành công nào của kế hoạch…

“Kỳ ghê, ca, sao thân thể của Phong chả thay đổi gì hết a?”

“Ta cũng thấy kỳ kỳ, chúng ta rõ ràng làm y như sách mà ” Lãng Hoàng cầm một quyển sách cổ rất chi là cũ nát lật lật lên xem:

“Ngươi xem Kỳ, canh giờ, địa điểm, nghi thức, còn cả tư thế cơ thể, tất cả đều làm theo đúng, sao mà cơ thể không có nhúc nhích động tĩnh gì a?”

“Ai nha, ca, ngươi xem, hình như thiếu một tờ!”

“Đúng a, hình như bị ai xé rách… Kỳ quái, sao trước đây không để ý tới a? Chờ chờ một chút, để ca ca coi…”

Lãng Hoàng tay liên tục vuốt góc tờ giấy bị xé, trong miệng lầm bầm đọc thần chú, đột nhiên ngón tay trong không trung ngoắc một cái, quát khẽ một tiếng—

“Hiện!”

Trong không trung đột nhiên như có một màn ảnh vô hình, chiếu ra một dãy văn tự kì quái…

Hai huynh đệ cẩn thận dòm dòm coi tới coi lui.

“Ô… ca, sao lại còn cả cái thứ quy định kiểu này a? Đúng là bày trò làm khó nhau mà, Phong làm sao có thể cam tâm tình nguyện mang thai cục cưng cho chúng ta được?”

“Ái, đúng là cực kì hao tâm tổn trí a”

“Tính cách của Phong ngươi không không phải không biết, hắn tâm cao khí ngạo, sao có khả năng cam tâm tình nguyện như giống cái mang thai con của chúng ta được?”

“Nhưng mà để Phong vĩnh viễn thuộc về chúng ta, bất kể dùng thủ đoạn gì, chúng ta đều phải khiến Phong vui vẻ mà sinh con cho chúng ta!”

“Nói quá hay!” Kỳ nhiệt tình vỗ tay bốp bốp.

Lãng Hoàng vô cùng đắc ý gật đầu.

“Hắc hắc, ca, ngươi thật đúng là thông minh nhất, nhiệm vụ đơn giản kia đành giao cho ngươi vậy.”

“Ngươi đó, đồ tiểu quỷ, chỉ biết bày mưu hại ca của ngươi.” Lãng Hoàng cười cười gõ đầu đệ đệ.

Một đêm kì dị, Lê Diệu Phong thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhìn dường như cổ quái thêm mấy phần.

Dường như có một chuyện gì không ổn sắp xảy ra, trong lòng Lê Diệu Phong bắt đầu nảy sinh một dự cảm bất an, hắn thấp thỏm nôn nóng nằm xuống giường.

Kỳ ghê, sao hôm nay không thấy hai tên sắc lang đó đâu?

Hay là gần đây ta lạnh nhạt với bọn họ, bọn họ không dám tới chọc ta nữa?

“Hừ, coi như các ngươi thức thời.”

Ngoài miệng tuy là nói vậy, nhưng Lê Diệu Phong lại không thể ức chế một tia lạc lõng trong lòng. Quả nhiên là quen thói rồi mà…

Quen bị hai tên sắc lang ghê tởm kia lúc nào cũng bên cạnh quấy rầy, quen bị bọn họ chẳng để ý thời gian địa điểm ôm dính lấy không buông…

Thói quen… đúng là một điều đáng sợ…

A a a! Đừng có như thế nữa! Lê Diệu Phong tựa như một tiểu hài tử cáu kỉnh vùi mặt vào trong chăn.

Đáng ghét! Đừng có mơ Lê Diệu Phong ta nhớ các ngươi! Các ngươi thích chạy đi đâu vui vẻ thì chạy! Tốt nhất là chết luôn đừng có về!

Đang chửi bới giữa chừng, Lê Diệu Phong bất tri bất giác chìm vào một giấc mơ đẹp…


Không khí thật là nóng bức, nóng đến toàn thân dường như phát hỏa…

“Ân… khát… khát…”

“Phong, khát sao? Nào, mở miệng ra…”

“Đúng, bảo bối, ngoan, uống nhiều một chút a…”

Vòng tay quen thuộc ấm áp ngay phía sau, Lê Diệu Phong tựa như một hài tử lạc đường trở lại trong lòng mẹ, ngoan ngoãn nghe lời mở miệng.

Nước uống ngon ghê… thơm quá… muốn uống nữa…

“Muốn nữa… muốn nữa…”

“Bảo bối ngoan, đừng uống nhanh quá, cẩn thận sặc…”

Âm thanh sủng nịch thầm thì bên tai, Lê Diệu Phong cả người lâng lâng, tựa như trong giấc mộng ngọt ngào, nhoẻn miệng cười.

“Ngươi cũng uống a… Hoàng….” Lê Diệu Phong mang cái chén giơ lên bên miệng thiếu niên.

“Phong thiên vị ca ca, ta cũng muốn uống!”

“Hi, Kỳ ghen sao? Nào, ta cũng đút cho ngươi …”

Lê Diệu Phong ngọt ngào nở nụ cười, ngửa đầu uống hết nước trong chén, vừa như làm nũng đem nước trong miệng mớm qua.

Giống y như bị sét đánh, Lãng Kỳ một hồi hơi hơi bị lâu không phản ứng gì nổi.

“Hi, Phong, lần này đến ta ghen tị nha, ta cũng muốn ngươi đút ta như vầy a.”

Thiếu niên luôn luôn trầm ổn cũng bắt chước đệ đệ dẩu môi.

“Hoàng, đừng dỗi…” Lê Diệu Phong quay đầu lại, lấy lòng trên môi hắn hôn hôn mấy cái.

“Trời ạ… chúng ta có phải nằm mơ không… Phong… Phong lại chủ động hôn chúng ta…” Lãng Kỳ bị hành động của người trong lòng làm cho chấn động đến trợn mắt há mồm.

“Hi, ta đã bảo ngươi từ lâu là rượu của con người là đồ tốt mà, nhìn thành quả của chúng ta coi, đúng mà mỹ vị…”

Lãng Hoàng đắc ý ôm Phong, vừa cắn vừa liếm trên cổ hắn, khiến Lê Diệu Phong say đỏ ửng mặt mày nhột đến khanh khách cười liên tục.

“Ca, chiêu này của ngươi quả nhiên cao, đêm nay chúng ta phải để Phong cam tâm tình nguyện mang thai cục cưng cho chúng ta, quả là tiện thể tìm cây mà trồng, hắc hắc…”

“Sai.” Lãng Hoàng nghiêm trang sửa lời: “Là kiếm một cái cây mà “cắm”!”

“Ha ha… đúng đúng, ca ca nói đúng…” Lãng Kỳ ôm bụng cười.

“Cắm… cắm cái gì? Sao các ngươi ngó bộ vui vầy?” Lê Diệu Phong khẽ nấc lên một tiếng, chớp chớp đôi mắt to làm say lòng người, hiếu kỳ hỏi.

“Hi, cắm hoa a, chúng ta thích nhất là cắm hoa a…” Lãng Hoàng nở một nụ cười thập phần hạ lưu.

Đáng tiếc là Lê Diệu Phong đang say đến quay đầu hoa mắt không thể phân tích nổi cái cười này, nếu không nhất định là hung dữ đấm cho hắn một phát.

“Ân, cắm hoa tốt, cắm hoa là một hoạt động phi thường cao nhã.” Diệu Phong phi thường tán thành gật mạnh đầu.

“Ha ha, đúng là một hoạt động cực kỳ cao nhã.” Kỳ nghe Phong nói thế lập tức lăn quay ra đất mà cười.


Nếu mà ngươi biết huynh đệ chúng ta thích nhất là cắm cái tiểu cúc hoa xinh xắn khả ái của ngươi, coi ngươi có tán thành thật lực như vầy không?

“Hắc hắc, Phong say rượu quả là khá ái quá mức tưởng tượng của chúng ta mà, biết thế sớm đã đem rượu chuốc cho hắn say rồi.” Lãng Hoàng vuốt cằm hắc hắc cười không ngừng.

“Đúng mà đúng mà, con người không phải có câu “tửu hậu thổ chân ngôn”, có thể thấy Phong nhà chúng ta trong lòng thực ra yêu anh em mình lắm.”

“Không sai, bây giờ là thời khắc chúng ta thực hiện mộng tưởng, là hạnh phúc cả đời chúng ta đó, Kỳ, lên a!”

“Yahooo” Lãng Kỳ vừa hú hét vừa choàng tay ôm lấy người trong lòng mà mình yêu tận xương tủy, trề môi trước mặt hắn.

“Phong, hôn ta!”

Ha ha cười cười, Lê Diệu Phong ôn nhu nâng lên gương mặt đẹp đẽ trước mắt, yêu thương trên miệng thiếu niên hôn một cái.

Vươn đầu lưỡi mềm mại tách mở hàm răng của thiếu niên, Lê Diệu Phong tiến quân thần tốc, chăm chú cuốn lấy đầu lưỡi cuồng nhiệt…

“Ngô… hanh ân…”

Đến cả ánh trăng ngoài cửa cũng muốn say, hôn đến mê dại phát sinh ra tiếng rên rỉ mê người.

Lãng Hoàng ánh mắt dịu dàng từ phía sau ôm lấy người trong lòng, từ trên lưng đến phía  dưới không ngừng hôn xuống…

“Cáp a… cáp a… ngứa… thực ngứa… hôn ở đây nữa…”

Mị nhãn như tơ, Lê Diệu Phong khó nhịn thở hổn hển khẩn cầu.

Thấy băng sơn mĩ nhân lãnh đạm kiềm chế hôm nay lại phóng đãng xoa xoa núm vú, khát cầu thiếu niên thương yêu, hai vị Lang vương vĩ đại thân phận tôn quý một trận hoa mắt thần mê, máu mũi cuồng phun, hận không thể đem toàn bộ tâm can bảo bối của mình nuốt vào trong bụng.

Hai người vồ tới đem hai trái anh quả hồng tươi cắn nuốt, hai vị Lang Vương mắt đỏ ngầu, mất lý trí phát huy bản năng háo sắc đem mỹ nhân bên dưới đùa giỡn đến chết đi sống lại.

“Y a a đau quá đau quá Các ngươi xấu xa, cắn ta đau quá đi!” Rõ ràng mắng người ta xấu xa nhưng Lê Diệu Phong lại ôm chặt lấy hai thiếu niên không buông, lớn tiếng khóc gào.

Thấy vẻ mặt rơi lệ của tâm can bảo bối thực yêu kiều, máu dã thú lập tức nổi lên, Lãng Kỳ cùng Lãng Kỳ khẩn cấp móc ra cự bổng dữ tợn sắp trướng đến nổ tung, đem để lên nhũ tiêm đã bị bọn họ cắn đến sưng đỏ, cương lên như hai hạt châu mà ma sát…

“A a a muốn vỡ muốn vỡ!” Không biết là thống khổ hay thống khoái, Lê Diệu Phong cả người run run, khóc gào nắm lấy hai cự bổng đang tàn sát bừa bãi, cố sức chà sát lên đầu nhũ của mình.

“Úc úc ” Nhục bổng háo sắc bị người trong lòng cầm nhẹ nhàng chà xát, hai thiếu niên nhiệt huyết bừng bừng thích đến vừa khóc vừa la.

“Liếm đi, bảo bối, mau liếm đi!” Hai hunh đệ rất ăn ý đem hai cự bổng liên tục chảy ra *** dịch đưa đến bên miệng mỹ nhân..

“A, chảy ra rồi, không thể lãng phí được…” Lê Diệu Phong vươn đầu lưỡi một trái một phải liếm hai nhục bổng khả ái trước mặt.

“Ác ác, thích chết mất!” Mỗi khi đầu lưỡi *** đãng tiến vào lỗ nhỏ nhục phụng Lãng Hoàng Lãng Kỳ sảng khoái đến kêu to.

“Hút đi, bảo bối, hút hết vào đi, chúng ta sắp không chịu được nữa rồi!”

“Ngô… không được… hai cái cùng lúc… quá… ngô hanh…”

Lê Diệu Phong vừa nói không được nhưng lại đem hai cự bổng hút vào, liều mạng đem hết vào trong miệng.

Cúi đầu nhìn bảo bối dưới thân, đem cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cố sức nhét vào hai nhục bổng dáng vẻ cực kỳ *** đãng, đệ đệ khả năng chịu đựng yếu hơn lập tức xịt máu mũi, nhịn không được


“A a Không được thích chết mất ta muốn bắn trước”

“Được rồi, mau để Phong bồi bổ thân thể nha, úc úc ta cũng không được nữa, Phong, chúng ta muốn bắn cho cái miệng nhỏ *** đãng của ngươi toàn bộ ăn vào nha a a” Lãng Hoàng nắm tóc người trong lòng cuồng loạn rên rỉ.

Tinh dịch vừa nóng vừa đặc tựa như hồng thủy phun ra, yết hầu chật hẹp bị hai luồng nhiệt dịch bắn vào, hai mắt Lê Diệu Phong trắng dã, kích động cùng bắn tinh

Ba người lung tung loạn thành một đống …

Dục hỏa tràn đầy phun trào, người tựa hồ cũng thanh tỉnh út nhiều.

Lê Diệu Phong vô lực mở mắt, nhìn xung quanh. Đây là đâu… nhìn quen quen…

A, đây là biệt thự trên núi của Lê gia… Kỳ quái… Sao mình lại ở đây… lại còn trên bàn cơm?

“Bảo bối, ngươi nằm mơ a… đừng lo lắng gì hết… cứ giao hết cho chúng ta nha…”

“Đúng vậy, Phong, để chúng ta yêu ngươi…”

Ái ngữ ôn nhu rót vào tai cùng với nụ hôn ngọt ngào đến tan chảy, Diệu Phong vừa mới lấy lại chút thần trí lập tức bay lên chín từng mây…

“Hanh ân….”

Một tả một hữu ôm lấy hai cự lang dũng mãnh kim sắc mỹ lệ, Lê Diệu Phong *** đãng vươn đầu lưỡi cùng bọn chúng tại không trung gặp gỡ dây dưa….

Một người hai lang ba đầu lưỡi điên cuồng quấn quýt hình ảnh thực sự là *** mỹ động lòng người…

“Phong… có muốn ta và Kỳ cùng nhau cắm vào, hảo hảo yêu thương ngươi không?”

“Phong… có muốn ta và ca ca cùng nhau thao kiền tiểu huyệt *** đãng của ngươi, làm ngươi thích đến chết đi sống lại không?”

“Hanh ân… muốn… rất muốn…” Chỉ nghe thoáng qua miêu ta mê người đó, tiểu huyệt của Lê Diệu Phong đã ngứa đến sắp điên rồi!

“Mau tiến vào a!”

Lê Diệu Phong đưa tay kéo hai đầu của Lang Vương xuống dưới thân mình, một tay cầm cự bổng nắm chặt trong ta, bắt đầu điên cuồng thủ *** cho họ

“Úc úc thích a”

“Ân a… thật tuyệt… nóng quá… muốn quá… Van cầu các ngươi! Cùng nhau tiến vào! Mau mau tiến vào!”

Hai cự lang một trái một phải nằm bên cạnh, Lê Diệu Phong ở chính giữa, không hề e thẹn mở rộng đùi, liều mạng đem hai đại nhục bổng nhét vào tiểu tao huyệt

“A a đau quá” Cúc huyệt nhỏ nhắn không chịu được hai đại đầu đỉnh, Lê Diệu Phong đau đến khó thở.

Nhưng tiểu huyệt không biết sống chết lại ngứa ngáy nhịn không nổi, khát khao để đại nhục bổng cắm vào hung hăng chà đạp khiến Lê Diệu Phong chỉ có thể rưng rưng cắn răng, chậm rãi đem thân thể đẩy xuống ….

“A a tiến vào… toàn bộ tiến vào… Y a a a là nơi đó! Đúng rồi!”

Tìm được điểm làm mình *** loạn bất kham, Lê Diệu Phong thích đến run rẩy cả người.

“Hi, ở đây sao?”

“Phong, muốn chúng ta làm gì?”

“Ô… ngứa chết mất! Van cầu các ngươi cử động đi!”

Điểm chết người mẫn cảm bị hai đại nhục bổng của dã thú cắm chặt, nhưng lại không chịu nhúc nhích chút nào, Lê Diệu Phong cuống đến độ khóc lóc không ngớt.

“Làm sao giờ, ta tuyệt không muốn động a.”

“Đúng vậy, không nghe tiểu vương phi của chúng ta gọi dễ nghe một chút, chả muốn cử động tí nào.”

“Ô… ta gọi ta goi! Vương…. Vương của ta… vương của ta a! Mau thao ta! Van cầu các ngươi mau thao ta!” Lê Diệu Phong khó nhịn khóc thét, tiểu huyệt dưới thân cũng đáng thương hé ra co vào không khác gì khẩn cầu.

Nhục bổng mẫn cảm bị tiểu huyệt tâm can bảo bối xoa bóp kẹp chặt, khiến hai vị Lang vương vĩ đại cũng nhịn đến chút nữa bắn ra.


“Ác ác… muốn hại chúng ta tảo tiết sao? Cái tiểu huyệt hư hỏng này, ta cho ngươi một bài học!

Hai vị Lang vương hình như có chút mất mặt, vì vậy trọng chấn hùng phong, khai hỏa toàn bộ “lang” lực, ra sức đong đưa eo, tại tiểu huyệt *** dịch giàn giụa cuồng trừu mãnh sáp

“Ô a a—thao chết ta đi!” Khóe miệng vẫn còn chảy xuống dịch thể màu trắng chưa nuốt hết, Phong mặt đẫm lệ khóc lớn:

“A a tuyệt quá… tuyệt quá… mạnh hơn nữa… mạnh hơn nữa a”

Cự đại nhục bổng của dã thú mà nhân loại không thể nào bằng được một vào một ra, phi thường ăn ý mãnh lực xuyên qua tiểu huyệt *** đãng đang sung sướng muốn chết, phát ra âm hưởng *** mỹ khiến Lê Diệu Phong nghe càng thêm hưng phấn…

“Thích không? Tiểu Vương phi tối *** đãng của chúng ta.”

“Đã thao tới cái chỗ hư hỏng nhất của ngươi chưa?”

“A a rồi! Rồi! Tuyệt quá tuyệt quá trời ạ trời ạ! Vương… vương của ta! Là nơi đó! Mạnh chút nữa! Thao ta mạnh nữa vào! Thao chết ta đi” Lê Diệu Phong lắc đầu lung tung, lớn tiếng *** đãng kêu.

Hai vị Lang vương thấy dáng dấp *** đãng của tâm can bảo bối, cũng sảng khoái đến gào lớn, vươn đầu lưỡi cùng hắn điên cuồng hôn môi, lưỡng căn cự bổng bên dưới tại tiểu huyệt vừa chặt vừa nóng đấu đá lung tung, điên cuồng loạn kiền một trận, đem *** thủy từ tiểu huyệt chảy ướt hết một mảng giường lớn…

“Ô… thích chết ta… a a ta lại muốn bắn” Lê Diệu Phong mê muội lắc đầu, lớn tiếng khóc.

“Bắn đi, chúng ta cũng muốn bắn! Phong, muốn chúng ta bắn ở bên trong không?”

“Nói đi, Phong, có muốn dịch thể của Lang vương tưới đầy tiểu huyệt của ngươi không?”

“Muốn! Ta muốn! Bắn cho ta!”

“Nếu vậy ngươi mang thai cũng được chứ?”

“Sẽ mang hài tử của Lang vương chúng ta, ngươi nguyện ý sao?”

“Hài tử…?” Lê Diệu Phong cả kinh thanh tỉnh một chút.

“Đúng, Phong, mang hài tử cho chúng ta nhé!” Hai Lang vương giảo hoạt liền phát động công kích, lần thứ hai mãnh kiền!

“Ô a a”

“Nói, nói ngươi nguyện ý mang con cho chúng ta, nói mau!”

Tử huyệt trên cơ thể dường như bị đâm nát, khoái cảm dâng lên mạnh mẽ khiến Lê Diệu Phong lần thứ hai mất đi thần trí, khóc tức tưởi.

“Ta nguyện ý! Ta nguyện ý! Vương vương của ta- ta muốn mang hài tử cho các ngươi! Bắn cho ta! Bắn bên trong ta! Toàn bộ đều bắn cho ta!”

Nghe được người trong lòng cuối cùng cũng cho phép, hai vị Lang Vương mừng như điên lớn tiếng hoan hô:

“Ya thành công rồi! Thành công rồi! Phong, chúng ta yêu ngươi chết mất!”

Hai cái nút cực lớn nhục cầu từ phía dưới hai vị Lang Vương nhanh chóng bắn ra, nút lấy tiểu huyệt phía dưới, khiến Phong hóa thân thành mẫu thú truy cầu nhục dục phía dưới thống khổ khóc òa!

“Ô… A a”

“Phong, tâm can bảo bối, vì cục cưng của chúng ta, chịu khó một chút, chúng ta sẽ bắn cho ngươi!”

Làn sóng dịch thể cực nóng xâm nhập ở bộ phận cực kì mẫn cảm phía dưới, vỗn chưa từng chịu qua nhiệt độ cao như vậy Lê Diệu Phong nóng đến cuồng loạn thét chói tai…

“A a ta muốn chết”

Bụng dưới có một nỗi khoái cảm đến tan chảy cả người khiến Lê Diệu Phong nhịn không được điên cuồng co quắp cả người, khóc lóc phun trào trên ngực hai vị Lang vương…

———-

tửu hậu thổ chân ngôn: rượu vào lời ra =))

Ầy dồ =))))))) iem Phong cuối cùng cũng lộ mặt nha rõ ràng là *** phụ mừ =))))))))))))))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui