Làn váy trên phật đàn

Buông đôi môi ra, Lý Tĩnh Gia dựa vào vai Dung Thanh thở ra nhẹ nhàng, vành tai bị khoang miệng ẩm ướt nuốt vào, sau khi liếm vào rồi phun ra hai ba lần, di chuyển hướng xuống cổ.
 
Hai viên trắng mịn trước ngực đứng thẳng dưới sự tiếp xúc gần gũi của lớp áo sa y, bàn tay to kéo sau lưng, hai bầu ngực mềm mại đầy đặn liền lộ ra trong không khí.
 
Bất ngờ không kịp phòng ngừa đã biến thành bộ dạng lõa lồ, Lý Tĩnh Gia khẽ cắn môi đỏ mọng, đẩy ngực Dung Thanh: “Miệng vết thương của người…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không sao.”, Dung Thanh trầm thấp đáp lại, bàn tay to phủ lên bầu ngực không chút do dự nhào nặn, thành thục vuốt ve cọ xát, biến bầu ngực thành các hình dạng khác nhau.
 
Làn da của Lý Tĩnh Gia mịn màng và mềm mại, hấp dẫn mê người, từ trước đến giờ đều là y mạnh mẽ áp bức, thế nhưng hôm nay lại có hương vị khác.
 
Ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy đầu vú liên tục kéo đến khi đầu vú sưng đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn động tình không hề ngăn cách dán lên ngực không chút khe hở, y thở hổn hển tiếp tục nói: “Không thoải mái sao?”
 
“Hừ…Không thoải mái.” Lý Tĩnh Gia mặt đỏ lên, ánh mắt trộn lẫn vẻ dụ dỗ, thất thần nhìn chằm chằm mặt nước.
 
“Sao lại không thoải mái?” Bàn tay to buông ra, cánh môi ướt át áp lên đầu vú vuốt ve, biết nàng da mặt mỏng, lại nhịn không được mà trêu chọc nàng.
 
Quả nhiên, trưởng công chúa không nhịn được bị chọc đến tức giận, hung hăng cắn ở chỗ y bị thương, lui thân mình về phía sau, không cho Dung Thanh chạm đến nàng.

 
“Thật sự không cần sao?” Dung Thanh rời khỏi bầu ngực, hai tay chống ở trên mặt đất sau mông Tĩnh Gia, bao phủ cả người nói: “Không cần thì thôi, nếu không… Tĩnh Gia lại tức giận.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dục vọng vừa mới bị khơi mào điên cuồng gào thét trong cơ thể Lý Tĩnh Gia, có chút ngứa ngáy tận sâu xương tủy từ hai đầu vú, người trước mặt lại rất gần, hơi thở nóng rực của nam nhân vây lấy chóp mũi, tiểu huyệt ẩm ướt chậm rãi khép mở.
 
Khoé mắt nàng phiếm hồng, hung ác đánh Dung Thanh một cái, chưa kịp hả giận, y liền nhẹ rít lên một tiếng.
 
Lý Tĩnh Gia lập tức sửng sốt, cẩn thận đưa tay mở ra.
 
Nàng suýt chút nữa quên mất y còn đang bị thương!
 
“Có đau hay không?” Nửa thân trên lõa lồ ngồi thẳng, vươn đầu nhìn vết thương vừa mới được quấn lại, nhưng động tác này, không chỉ kéo gần khoảng cách hai  người, bầu ngực cũng run run dựng thẳng lên.
 
Ánh mắt Dung Thanh tối sầm lại, chỉ nghe được hơi thở của nàng, gậy thịt dưới thân đã cứng ngắc, càng đừng nói đến hiện giờ hai người thịt dán sát thịt…
 
Môi mỏng mở ra, ngậm lấy bầu ngực mềm mại và đầu vú đỏ mọng vào trong miệng.
 
“Ưm…” Lý Tinh Gia đứng dậy được một nửa thì đã hoàn toàn bị cảm giác tê dại hút hết sức lực.
 
“Đây là Tĩnh Gia tự mình đưa tới.” Dung Thanh lần nữa liếm mút, thở ra một cách mơ hồ.
 
Thân thể mềm mại leo lên trên vai nam nhân, hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được cái lưỡi ấm áp, cách đầu vú nhỏ ngậm lấy, ngực mềm bị cắn như thế nào càng ngày càng hiện rõ trong tâm trí nàng.
 
Thực sự có chút không chịu nổi, cũng không rảnh lo Dung Thanh còn đang bị thương, móng tay bắt đầu cào lung tung, giữa đùi mà một mảnh ướt át, bị nưowsc suối nước nóng che lấp.
 
Cảm giác ẩm ướt tiếp tục đi xuyến phía dưới, dừng lại ở phía trên bụng dưới nhẹ nhàng gặm cắn, cảm giác như kiến gặm cắn khắp người. Cặp chân dài của Lý Tĩnh Gia không biết từ khi nào đã leo lên eo của nam nhân, giờ phút này hơi dùng sức, càng kẹp càng chặt.
 
Mông bị bàn tay to nâng lên nhào nặn, tấm màn che cuối cùng cũng bị xé sạch sẽ, thịt cánh hoa bao vây châu hạch dựng thẳng đang động tình, dụ hoặc đến cùng cực.
 
Đầu lưỡi dán lên liếm láp, tiết tấu tràn đầy mạnh mẽ liếm mút, Lý Tĩnh Gia dần dần dựng thẳng thân mình, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu.

 
Dưới tiếng kêu dịu dàng của nàng, y buông lỏng thịt mềm, đưa đầu lưỡi hướng tới hoa huyệt mật ngọt tiến vào.
 
Hoa huyệt đang run rẩy vì dị vật khuấy động, một lượng lớn chất lỏng phun ra. Y cuốn hết chất lỏng của nàng vào trong miệng, dường như như thế nào cũng ăn không đủ.
 
Nếu không phải tiếng nước suối nóng ầm ĩ bao trùm âm thanh va chạm của lưỡi với hoa huyệt, Lý Tịnh Gia đã đỏ mặt từ lâu, còn nói nàng không muốn.
 
Cơ thể bị khoái cảm thao túng khiến nàng phải thẳng lưng, cố gắng muốn đẩy đầu lưỡi ra khỏi hoa huyệt, nhưng Dung Thanh sao có thể thuận theo ý nàng.
 
Mỗi khi vách thịt co rút lại, lập tức hung hăng cắm vào một cách mãnh liệt, nhưng hễ vách thịt lỏng ra, thì đầu lưỡi lại rút ra.
 
Sau khi đẩy tới đẩy lui mấy chục lần, Lý Tĩnh Gia đột nhiên rên rỉ ấn đầu của Dung Thanh thúc giục.
 
Đúng lúc khoái cảm sắp lên đến đỉnh điểm, đầu lưỡi linh hoạt rời đi, mà nam nhân đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào người dưới thân.
 
“Ngươi làm sao vậy?” Lý Cảnh Gia bị chọc đến tức giận, giận dữ nói
 
Lại lại như vậy!
 
Mỗi lần đều như thế này!
 
Nàng quả thực sắp bị Dung Thanh làm cho phát điên rồi.
 

“Lý Tĩnh Gia, nàng có yêu ta không?” Một bàn tay to nắm lấy cằm cô, bốn mắt nhìn nhau, tim nàng đập càng lúc càng kịch liệt, dần dần mất đi quy luật.
 
Dường như ở trong hoàn cảnh này nam nhân trông như thần tiên, y là một con thủy yêu làm vui cuốn lấy phàm nhân, đôi mắt kia mê người câu mất hồn.
 
Hoặc là tiếng lòng của chính mình, hoặc là mất hồn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở,  nàng thốt ra một từ nhẹ nhàng và nặng nề: "Yêu."
 
Lời vừa dứt, hoa huyệt đã bị gậy thịt thô to xuyên vào, khoái cảm bị ép dứt vừa rồi bị kích thích. Từ trong hoa huyệt truyền tới bụng dưới, truyền cảm giác lên phía trên não, khiến Lý Cảnh Gia mất đi lý trí.
 
Dùng ngón tay nắm lấy cánh tay của nam nhân, nàng rên rỉ một tiếng, gậy thịt lần lượt trượt qua, ma sát xâm nhập. Khoái cảm cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, nàng giương đôi môi đỏ há miệng thở gấp, trong cơn mê muội, môi răng cắn lên trên cổ nàng.
 
"Lý Tĩnh Gia, nàng có yêu ta không?"
 
Dung Thanh luôn là như vậy, y thích hỏi một câu hỏi vài lần.
 
Hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn vào mũi Lý Tĩnh Gia, nàng ôm cổ y, toàn thân kịch liệt run rẩy, âm thanh yêu kiều từ kẽ răng phát ra ba chữ: "Ta yêu chàng."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận