Làn váy trên phật đàn


Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở lại trở nên ái muội, nữ nhân đột nhiên nâng hai chân, kẹp lấy eo y như lần trước. Sau một hồi rên rỉ qua đi, trong hai mắt Lý Tĩnh Gia chứa đầy ánh nước, y phục hỗn loạn, hơi thở không gấp gáp nói: “Dung Thanh đại sư, Tĩnh Gia rất khó chịu… Ngươi giúp giúp Tĩnh Gia được không?” Bên tai Dung Thanh truyền đến âm thanh trái tim mình đang nhảy lên không ngừng, ngón tay y dần siết chặt, cuối cùng siết thành một cái nắm tay. Lý Tĩnh Gia cắn lên cổ đối phương thật mạnh một miếng, lại mềm nhẹ giống như liếm láp miệng vết thương, ngón tay như ngọc lại túm chặt áo cà sa màu đen lần nữa, lại giơ tay túm lấy trên người đai lưng, vòng quanh hai bên sườn bên trong áo màu xanh lơ bóng loáng màu nguyệt bạch áo, lộ ra hơn phân nửa người nữ nhân đang nghiêng. Nàng kéo bàn tay to của Dung Thanh tới ấn vào ngực mềm của mình.

Nam nhân cảm nhận được độ ấm và cảm xúc mềm mại khi đặt tay ở nơi kia, bàn tay nhanh chóng nhấc lên, đứng dậy rời đi. “Rượu mơ là do đại sư đưa cho Tĩnh Gia ăn, hiện giờ lại muốn đi, thật tàn nhẫn”. Trong giọng nói của nữ nhân hơi mang theo một chút ấm ức, Dung Thanh đưa mắt về, người trên giường tóc dài rối tung, hai mắt ửng đỏ, động tác đứng dậy vừa rồi làm áo cà sa rơi xuống trên người nàng, áo cà sa màu đen khó khăn lắm mới che khuất cái bụng nhỏ cùng một nửa cái ngực mềm, chân dài không an phận cọ xát, làm máu trong người người ta phun trào. Động tác của y dừng lại, lý trí dường như bị đặt trên lò nướng, điên cuồng nướng qua lại không ngừng. Lý Tĩnh Gia lại rầm rì một tiếng lần nữa: “Thôi, Dung Thanh đại sư lại là người không chịu trách nhiệm như thế, vậy coi như Tĩnh Gia mắt mù là được.” …………Trong căn phòng u tối lóe lên một ánh nến sắp sửa lụi tắt.


Trên giường là một mảnh cảnh xuân, thân hình nam nhân đi về phía cửa có chút lắc lư.

Ngón tay trong nháy mắt liền chạm đến khung cửa, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt, chậm chậm do dự quay đầu. Lại là một mảnh yên tĩnh trầm lặng kéo dài, nam nhân không còn mangdáng vẻ kiềm chế như trước kia, mà vòng lại quay về bên giường, nói: “Dung Thanh nên giúp công chúa thế nào?” Lý Tĩnh Gia mở đôi mắt say rượu mờ mịt, gần như không tin rằng nam nhân này sẽ quay lại.


Đôi mắt phượng kia chớp hai ba cái mới thấy được rõ ràng. Nàng vốn dĩ muốn từng bước từng bước mà làm.

Nhưng tình hình này, thật sự không nằm trong dự kiến của nàng. Dung Thanh sao có thể quay lại chứ? Chuyện đã đến nước này… Vậy tên đã lên dây, không thể không bắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận