[END]
Khi Hoàng đế luận công ban thưởng, cha lại ngã bệnh, nhiều năm như vậy, vết thương cả cũ lẫn mới tái phát, bệnh tới dữ dội, chỉ có thể để người con duy nhất là ta đây thay cha vào triều lĩnh thưởng.
Phong thưởng trên thánh chỉ vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, vì phong thưởng này là nhắm vào ta.
Hoàng đế cảm niệm công chinh chiến của cha, mà dưới gối không có con trai, chỉ có một con gái, vì không để dòng dõi Hầu phủ vì không có người kế thừa mà cắt đứt, ông ta bèn phong ta làm Thế nữ, kế tục tước vị Hoài Ninh Hầu sau trăm năm, con cháu của ta bất kể là nam hay nữ thì đều là chính tông, thế tập võng thế.
Cả triều đều kinh ngạc, đối với phủ Hoài Ninh Hầu mà nói, quân công đổi lấy vị trí Thế nữ, dường như cũng tương đương với không phong thưởng.
Nhưng phong thưởng này lại khiến thế tục kinh hãi, lại là sự ban ơn đặc biệt mà chu đáo của Hoàng đế.
Đương nhiên, Hoàng đế cũng biết ban thưởng này quả thật là bạc đãi, xót thương ta là bé gái mồ côi mẹ, ông ta ban cho ta một nguyện vọng.
“Nghe nói ngươi và Thế tử Doãn Nam Vương là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, chi bằng trẫm nhân cơ hội này ban hôn cho các ngươi được không?”
Lời này giống như đang hỏi nhưng lại tràn đầy sự nghi kỵ thăm dò.
Vệ gia là một đĩa bánh rất lớn, cho dù chiếc bánh này rơi vào miệng ai thì cũng sẽ khiến kẻ đó ăn ngủ không yên, càng khỏi nói đến thân vương khai quốc khác họ như phủ Doãn Nam Vương, hơn nữa tay còn nắm binh quyền Nam Chiếu.
Nếu hai phủ bọn ta làm thông gia, chỉ sợ đêm nay ông ta cũng không ngủ ngon được.
“Cha bệnh nặng, chỉ sợ không thể tiếp tục lên ngựa chinh chiến, vì bệ hạ mà phân ưu nữa, vi thần trước kia không thể lớn lên dưới gối cha, chỉ mong từ đây ở bên cạnh cha tận hiếu. Vi thần khẩn cầu bệ hạ cho phép ta tự lập môn hộ, kết hôn do mình quyết định, không xuất giá, chỉ kén rể!”
Hoàng đế cực kỳ vui mừng, yêu cầu của ta đúng như ý muốn của ông ta, ông ta ngược lại hy vọng cả đời ta không thành thân, như vậy thì phủ Hoài Ninh Hầu sẽ không có con cháu mà chấm dứt.
Chuyện kén rể này thì càng cắt đứt con đường làm thông gia của ta với huân tước quyền quý, chỉ cần có thể nuôi nổi thì không có nhà nào gia thế hiển hách lại để con trai của mình đi ở rể, cho dù có thì đó chắc chắn cũng không phải là người con trai quan trọng, không thành tài được.
Ông ta tuyệt đối không ngờ rằng lại có người dở hơi như Nghiêm Bái.
Thế tử Doãn Nam Vương thân thể như ngọc ở trên triều đình hô to: “Ta bằng lòng gả cho Thế nữ, cho dù là làm thiếp!”
Hoàng đế giận dữ mắng chàng làm loạn trật tự triều đình, ra lệnh cho thị vệ ngự tiền đưa chàng đi, ném ra khỏi cửa cung.
Buổi luận công ban thưởng đang yên đang lành lại kết thúc như gà bay chó sủa.
Lúc ra khỏi cửa cung, ta nhìn về phía tiểu quan đi một mình không được người ta để ý, hắn cũng đang nhìn về phía ta, bưng thẻ bài hành lễ với ta.
“Chúc mừng Thế nữ đạt được ước muốn.”
Ta khom người trả lễ: “Cũng chúc mừng ý kiến của đại nhân được bệ hạ tiếp thu, từng bước lên cao.”
Ta dùng danh họa của hiền triết đã khuất làm quà, nhờ Thái phó góp lời, phong cha làm Trấn Bắc Vương, vượt liền hai cấp, đứng vào hàng thân vương khác họ.
Thái phó biết Hoàng đế tuyệt đối sẽ không chấp nhận, ông ấy lại là trí sĩ không có thực quyền, không từ chối được sức hấp dẫn của danh họa, vui vẻ đồng ý.
Lại để môn khách vừa đứng vững mũi chân trên triều đình, cần gấp chiến tích xin phong ta làm Thế nữ, đủ xuất chúng lại sáng chói trong một đám phong thưởng.
Muốn mở cửa sổ thì phải phá mái nhà, hiệu quả vô cùng dễ thấy.
Chỉ là không nghĩ tới lại xảy ra biến số là Nghiêm Bái, có điều cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nghiêm Bái đang ở cửa cung trông chờ mòn mỏi, ánh mắt của quan viên lui tới đảo qua hai bọn ta một cách mờ ám.
Ta đang định bỏ lơ chàng thì chàng lại trông mong kéo ta lại: “Em gái, ta đưa em về nhé!”
“Không làm phiền Thế tử, xe ngựa của Vệ gia đang đợi ngoài cửa cung rồi.”
“Sớm biết như vậy, em cần gì phải đến trêu chọc ta! Ngay cả sính lễ ta cũng đóng gói xong rồi, thê tử cứ vậy mà chạy mất rồi! Uống cho mẹ của ta và em còn là chị em đồng môn, hứa hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, còn gì mà thanh mai trúc mã nữa! Hừ, đồ lừa đảo không có lương tâm…”
Ánh mắt mang theo tò mò và ham muốn thăm dò đột nhiên tăng lên, ta thật sự rất muốn cho chàng một bạt tai, sao thị vệ ngự tiền không ném chàng đi xa một chút.
Ta kéo chàng lên xe ngựa của vương phủ, hỏi chàng vì sao lại làm vậy.
Nghiêm Bái lại cười khổ: “Bệ hạ kiêng dè dượng Vệ, chẳng lẽ không kiêng dè nhà ta, ta gả cho em chính là đường lui tốt nhất.”
“Em gái, em lừa ta khổ quá, cũng phải cho ta lợi dụng em lần này chứ.”
Ta lại không tán thành: “Em đâu có lùi bước, một khi lùi là phải lùi mãi, lùi đến khi không thể lùi nữa thì cũng chỉ có thể vượt khó tiến lên thôi.”
Nâng đỡ một người sẽ không nghi kỵ leo lên hoàng vị thì không cần lùi nữa.
*
Giang Thịnh Cẩm không sinh con được, chị ta làm việc rêu rao, Tế Liễu nhân lúc chị ta không sẵn sàng mà bịt miệng chị ta lại kéo đến một chỗ kín đáo, khắc hai chữ “Tiện tỳ” lên mặt chị ta, lại thọc một nhát vào bụng chị ta, nàng ta tự biết không có cách nào chạy thoát được nên đã nhảy giếng tự vẫn.
Lúc được người ta vớt lên, vết sẹo xuyên qua trên mặt đã thối rữa đến mức không còn hình dạng nữa, lúc Ngỗ tác khám nghiệm tử thi thì phát hiện ra vết sẹo đó sau khi khỏi hẳn lại bị nứt ra, chảy máu không có cách nào bôi thuốc được, chỉ có thể dùng thuốc nổ thiêu vết thương để máu ngừng chảy.
Mặc dù Giang Thịnh Cẩm nhặt lại được một mạng nhưng không thể sinh con được nữa, vết khắc trên mặt rất sâu, lồi lõm không bằng phẳng, chỉ sợ đã hủy dung rồi.
Tân Hà nói cho ta biết: “Đại tiểu thư bị cắt thuốc thì đi đòi Tế Liễu, nàng ta đương nhiên là không giao ra, nhưng đại tiểu thư thấy khuôn mặt nàng ta tốt hơn nhiều thì viết nàng ta nhất định sẽ lén giấu đi rồi, lục lọi lấy được thuốc rồi mà còn rạch mở vết sẹo kia ra, ép nàng ta tiếp tục dùng thuốc.”
“Bây giờ đại tiểu thư không soi gương được, ngay cả mặt nước cũng không thể nhìn, bỏ ra nhiều tiền tìm du thương đó khắp Kinh Thành.”
Tế Liễu cứ thế mà chết đi, thật là đáng tiếc.
Chết dễ dàng như vậy.
“Bây giờ chỉ sợ chị họ phải bôi thuốc nguyên cả mặt luôn rồi, vậy thì cứ tiếp tục cho chị ta dùng thuốc đi, đòi bao nhiêu cũng đủ.”
Thật không hổ là hai chủ tớ, đều thích khắc chữ lên mặt.
Giang Thịnh Cẩm mặc dù từ đây đóng cửa không ra ngoài, nhưng nợ tần do nàng ta tiêu xài xa xỉ ở bên ngoài lại không ít, phần lớn là trả tiền đặt cọc, bảo người ta đến Cố gia tính tiền.
Mấy đồng bạc lẻ gom góp lại, lại thành một lỗ hổng rất lớn, lúc trước ở Giang gia chị ta có tiền tháng cố định, sau khi xuất giá thì không có ai quản lý nữa, Cố gia không có người quản lý gia đình định ra quy tắc thể thống, người Cố gia sau khi chợt giàu lên thì tiêu tiền càng không kiêng nể gì cả.
Đến mức người ta đòi nợ tới cửa, phủ đệ to như vậy lại không móc ra được đồng bạc cắc nào.
Cố Tri Dịch thì lại hào sảng, vung bút vẩy mực viết chữ vẽ tranh gán nợ, tuyệt kỹ thành danh thời niên thiếu của hắn chính là tay trái và tay phải viết văn cùng lúc.
Nhưng hắn quên mất, bây giờ không còn là thời điểm hắn thư họa song tuyệt, một chữ ngàn vàng, một bức tranh vạn lượng nữa.
Kiếp trước có ta quyết đoán tạo thế cho hắn, ta để bắt học theo tranh vẽ nét chữ của danh gia, lại mời thợ thủ công làm cũ đi, đến mức có thể lừa gạt được giám định của cửa hàng đấu giá trong Kinh, xem như là hàng thật mà đấu giá trên trời, sau đó lại xé nát nó.
Nói là hàng dỏm mà phu quân ta mô phỏng lại, không đáng với cái giá này, nếu như khách thích thì mô phỏng lại một bức tặng là được.
Nhưng cái giá trên trời vẫn còn ở đó, sau khi xong vị khách đó cũng đưa không ít bạc nhuận bút, thanh danh thư họa nhất tuyệt của Cố Tri Dịch cũng theo đó mà nước lên thuyền lên.
Không có quá trình thành danh, cho dù vẽ có đẹp thì người khác cũng sẽ không mua.
Giống như bây giờ, hắn muốn dùng một bức tranh để trừ nợ, lại bị lật sạp hàng lên.
Có người lắm mồm đồng ý để hắn dùng tranh trừ nợ, nhưng một bức tranh của hắn cùng lắm cũng chỉ làm vật phẩm trang trí mà bán mấy lượng bạc thôi, thiếu nợ trăm ngàn lượng, phải vẽ mấy trăm hơn ngàn bức mới có thể trừ nợ.
Nếu như Cố Tri Dịch đồng ý thì chỉ sợ tay trái hoàn hảo của hắn cũng sẽ phế mất, nhưng người đòi nợ giục gấp, chỉ có thể dùng của hồi môn của Giang Thịnh Cẩm trả nợ.
Nhưng bản thân Giang Thịnh Cẩm còn muốn mua cao dưỡng nhan, sao chịu cho hắn động vào của hồi môn của mình được, trong lúc cãi nhau còn chỉ trích Cố Tri Dịch vô dụng, đừng nói là Thủ phụ, ngay cả chức quan chân chính cũng không có.
Cố Tri Dịch dưới cơn thịnh nộ muốn hưu thê, nhưng tam Hoàng tử làm sao chịu để mất sự ủng hộ của người làm quan to tam phẩm là cậu cả, thay hắn ta trả nợ, hai người bây giờ đã hoàn toàn bị cột trên cùng một thuyền.
Cung biến diễn ra trước thời hạn, chỉ là đối tượng đã đảo ngược.
Kiếp trước Hoàng đế nể trọng tam Hoàng tử, ép đến mức đại Hoàng tử và Thái tử nhân lúc ông ta bệnh nặng mà liên thủ bức thoái vị, tam Hoàng tử cứu giá, khi ông ta lâm chung, hắn ta đã nhận lệnh làm trữ quân.
Kiếp này tam Hoàng tử bị thổi phồng quá độ, kết bè kết cánh, nhưng Hoàng đế đang còn khỏe mạnh, lại liên tục chèn ép hắn ta, mắt thấy hoàng vị xa vời khó với, hắn ta tự cho mình thế lớn, thế là phát động cung biến.
Trong đó chưa chắc không có sự xúi giục của Cố Tri Dịch, hắn biết nhiều chuyện tương lai như vậy, tam Hoàng tử làm sao chịu để hoàng vị đã tới tay lại bay mất?
*
Đại Hoàng tử và Thái tử có công cứu giá, vốn dĩ anh em bất hòa, bây giờ lại thân như cùng mẹ đẻ ra, Hoàng đế cảm thấy vui mừng, lúc này ta lại dâng lên chứng cứ Cố gia tạo phản, rất nhiều bằng chứng nhắm thẳng vào đại Hoàng tử.
Lúc trước sự việc tạo phản mưu nghịch liên lụy trọng đại, nhưng khi tra đến phụ thân của Cố Tri Dịch thì manh mối lại đứt mất.
Bây giờ ta đã tìm được thư từ và ấn riêng đã cất giấu nhiều năm, bằng chứng vô cùng xác thực, Hoàng đế giận dữ, phế đại Hoàng tử và tam Hoàng tử làm thứ dân, giam cầm chung thân.
Cố Tri Dịch cũng tiễn luôn cửu tộc mà cha mình dùng mạng để bảo vệ.
Tam Hoàng tử binh bại, yêu cầu duy nhất chính là giao Cố Tri Dịch cho hắn ta, Hoàng đế đồng ý.
Trong tình huống này, rất khó để không nghi ngờ Cố Tri Dịch là nội ứng mà đại Hoàng tử cài đến bên cạnh tam Hoàng tử, chẳng trách mỗi một sách luận của hắn ta đều được tiếp nhận nhưng không có cái nào thành.
Hóa ra là thừa kế nghiệp cha à!
Lúc Cố Tri Dịch bị dẫn ra khỏi ngục đưa đến phủ tam Hoàng tử, hắn vẫn còn liều mạng giãy giụa, hắn không tin phụ thân mình thật sự mưu phản, vậy thì uất ức và tín niệm báo thù cho cha mà hắn gánh vác bao nhiêu năm qua được tính là gì chứ?
Ta đi đánh kẻ sa cơ, dúi cho ngục tốt mấy lượng bạc.
Hắn giống như bị quỷ nhập, nói ta đã có mưu tính từ trước chính là vì hãm hại hắn.
“Mới thế này mà đã chịu không nổi rồi à? Chuyện mà cả đời ngươi tính sai đâu phải chỉ có như vậy? Giang Thịnh Cẩm được cha mẹ yêu thương như vậy, đâu có gì để đồng bệnh tương liên với ngươi, chị ta làm sao có thể lạc đường cả đêm ở chùa Hương Sơn không về mà không có ai hỏi thăm đến? Chỉ có ta vừa mới mất mẹ, lại bị bắt nạt thì mới đồng cảm với ngươi.”
“Ngươi nói cha ngươi chết oan, lại bảo vệ ta một ngày một đêm nơi núi rừng hoang vắng, an ủi nỗi đau mất mẹ của ta nên ta mới tin trò ma của ngươi, tặng ngươi ngàn vàng.”
Ta vẫn luôn đội mũ màn, khi nói chuyện thì mang theo vài phần đề phòng, chưa từng để lộ ra chút thông tin nào.
Hắn không nhận ra ta, ta lại nhận ra hắn.
Lúc đó hắn thật sự như trời quang trăng sáng, xứng đáng với một câu “Công tử thế vô song”.
“Nếu không phải như thế thì có quỷ mới vô duyên vô cớ giúp ngươi.”
Lúc bị đưa đi ra ngoài, hắn không giãy giụa nữa, giống như mất đi hồn phách vậy.
“Ta chỉ từ xa xa thấy nàng lên xe Giang gia…”
Đời này của hắn chỉ có sự hăng hái của mười năm đầu, còn lại đều là chuyện cười như trời đất xui khiến.
Ta từng hỏi Nghiêm Bái, tư hình trong phủ tam Hòang tử không ít hơn hoàng cung, với oán khí bây giờ của tam Hoàng tử, không khiến kẻ đầu têu Cố Tri Dịch này chịu hết tất cả hình phạt một lần thì chỉ sợ muốn chết cũng không thể.
Cậu cả lấy lý do Cố Tri Dịch hưu thê để bảo vệ Giang Thịnh Cẩm, nhưng con đường làm quan của ông ta cũng chịu ảnh hưởng, giáng chức liên tục.
Sau khi Giang Thịnh Cẩm về nhà thì phát điên, cả ngày nói mình là phu nhân Thủ phụ, Cáo mệnh nhất phẩm, hoặc là nói bậy nói bạ, nói mình muốn gả đến phủ Doãn Nam Vương.
Giang gia không có cách nào khác là nhốt chị ta lại, mợ cả đau lòng cho con gái, cao dưỡng nhan chưa bao giờ bị ngừng.
Có tiểu nha đầu đi đưa cơm vô tình nhìn thấy khuôn mặt chị ta, suýt nữa bị dọa phát bệnh.
Nói sắc mặt chị ta tái xanh, tóc thưa thớt, còn hơn cả ma nữ, từ đó viện của chị ta cũng trở thành nơi không ai dám đặt chân.
Sau khi Cố Tri Dịch bị tam Hoàng tử mang đi mấy tháng thì trong bãi tha ma ngoài Kinh Thành có thêm một thi thể không thành hình người, nghe nói lúc vừa bị ném vẫn còn một hơi thở, có điều đoán chừng cũng không trốn thoát được sự gặm nhấm của chó hoang.
Ai mà biết được chứ?
*
Cha trả lại binh quyền, đi biên giới Giang Nam du lịch an dưỡng, ta thừa kế tước vị trở thành Hoài Ninh Hầu.
Ta đón bà ngoại đến Hầu phủ dưỡng lão, bà lại không muốn, dọn đến một thôn trang trong số của hồi môn của mình, mở lại trường tư thục cho khuê nữ.
Sau đó tư thục khuê nữ trở thành tư thục phái nữ, tư thục phái nữ biến thành thư viện.
Bà nói: “Tuổi già chí chưa già, ý chí nơi ngàn dặm. Bây giờ con nắm chức vụ cao, bà không thể làm chỗ dựa cho con nữa, nhưng tất cả học trò trong thư viện đều là chị em của con, ngàn vạn cô gái trên thế gian đều là hậu thuẫn của con.”
Năm sau, binh mã biên giới phía Bắc lại lần nữa xâm phạm, quốc triều cầu hòa, đối phương chỉ rõ cầu hôn Công chúa, nếu không sẽ tiếp tục động binh.
Hoàng gia nặng bên này nhẹ bên kia, không nỡ lòng để lục Công chúa “quốc sắc thiên hương” xuất giá, thế là cả triều dâng thư, xin Đỉnh Quốc Trưởng công chúa chiến công hiển hách xuất giá.
Nói nghe cho hay là Công chúa hòa thân đại diện cho thể diện quốc triều, cần phải trấn được phiên bang.
Suy cho cùng gả một Công chúa đi, ít nhất có thể đổi lấy mười năm an ổn, không cần Công chúa phải chinh chiến nữa.
Ta thu xếp trên dưới, ý của thiên tử lại không thể làm trái, tiếng phản đối không có sức thuyết phục.
Người sống lại cũng có chuyện không thể sửa đổi.
Hoàng đế bất mãn ta nhiều lần tham chính, bổ nhiệm ta làm Sứ thần đưa dâu, đường xá hòa thân xa xôi gập ghềnh, dân phong Bắc Cảnh tục tằng dã man, đủ để ta chịu khổ hết một lượt.
Hôm rời Kinh Thành, trong xe của Công chúa chỉ có áo mũ của Công chúa.
Ta khoác giáp nặng, tinh binh đi theo sau ta được lựa chọn từ các châu phủ, một nửa đều là quân Vệ gia trước kia bị giải tán.
Chỉ mong có thể giúp nàng ấy.
Đỉnh Quốc Trưởng công chúa danh dương thiên hạ cùng ta sóng vai mà đi.
“Bệ hạ ra lệnh cho ta làm Sư thần đưa dâu là đang khinh thường Trưởng công chúa người.”
Ta vẫn không nhịn được mà châm ngòi.
Lý Nguyệt Thực cười nói: “Ông ta cũng coi thường ngươi đó, Hoài Ninh Hầu, đa tạ ngươi ở trong triều đã nói chuyện thay ta.”
“Nhưng ngươi nhìn xem, phái nữ trong thiên hạ lại vì chúng ta mà cảm thấy vinh quang.”
Ta nhìn xung quanh, hai bên đường là đài cao lầu các, mũ màn như mây.
Chuyến đi này núi cao nước xa, nhưng ta biết nàng ấy cuối cùng sẽ trở lại.
“Thần sẽ ở quốc triều trải đường cho người về nhà.”
Lý Nguyệt Thực cười sang sảng, trong ánh mắt đều là hy vọng ngang tàng: “Lan khanh hiểu ta.”
Sử sách viết năm đó, Đỉnh Quốc Trưởng công chúa Lý Nguyệt Thực gả đến phía Bắc hòa thân, Hoài Ninh Hầu Vệ Lan Vân làm Chính sứ, Suất phó tướng Tân Hà dẫn binh đưa tiễn ba ngàn dặm, mười năm sau đó, biên cương phía Bắc thái bình không có chiến sự.
— HẾT —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...