Lan Vân

Hôm sau trời vừa sáng, bà ngoại đã đánh thức ta dậy khỏi ổ chăn, nghiêm mặt mặc quần áo giúp ta, chỉ huy Tân Hà thu dọn đồ đạc.

“Dọn đồ, về Hầu phủ đi, người ngoài hỏi thì chỉ nói là cha con sắp về Kinh, chúng ta quay về sớm sắp xếp chuyện trong phủ.”

Giang gia thỉnh thoảng có ma ma tới lui bẩm báo, sắp xếp xong mọi việc thì kể cho bọn ta nghe.

Nói là sau khi Cố Tri Dịch say rượu thì đã đi nhầm viện, lại mò tới phòng của Giang Thịnh Cẩm, chờ đến giờ Ngọ ngày hôm sau cũng không thấy Giang Thịnh Cẩm đi ra, còn tưởng là thân thể nàng ta có việc gì, kết quả đẩy cửa ra xem thì lại nhìn thấy cảnh tượng khó coi.

Phu thê đại phòng muốn lấy việc hai người vốn có hôn ước làm lý do, thuận nước đẩy thuyền, gả Giang Thịnh Cẩm cho Cố Tri Dịch.

Nhưng Cố Tri Dịch lại không chịu đồng ý, nói rằng lúc trước người hủy hôn là Giang gia, bây giờ người tính kế cũng là Giang gia, hôn thư tín vật đều không có nên không tính là có hôn ước.

Muốn hắn chịu trách nhiệm thì được, nhưng chỉ có thể làm thiếp thôi.

Nghe nói cậu cả tức đến mức mặt mày xanh lét, ông ta là quan lớn tam phẩm, đích nữ cao có thể làm thiếp cho người ta được?

Cố Tri Dịch mềm không được cứng không xong, phất tay áo rời đi.

Giang gia cũng không phải ăn chay, chuộc về một miếng ngọc từ một hiệu cầm đồ ở Kinh giao, chính là con cá lọt lưới lúc trước vẫn chưa bị phá hủy, cơ thể Giang Thịnh Cẩm lại có bệnh vào lúc này, bí mật mời nữ y đến, hơn phân nửa là có thai rồi.

Dựa theo luật lệ của bản triều, vật đính hôn có thể làm chứng cứ cho việc Cố Tri Dịch bội ước, tố cáo lên phủ Thuận thiên, khiến hắn dính phải kiện cáo.

Tội danh bỏ rơi thê tử chưa cưới đủ để hắn bị nhóm thanh lưu bảo thủ cứng ngắc chán ghét.

Cậu cả uy hiếp dụ dỗ, dùng con đường làm quan của Cố Tri Dịch để uy hiếp, lại hứa cho của hồi môn phong phú. Cho dù Cố Tri Dịch uất ức hơn nữa thì cũng không thể không đồng ý cưới Giang Thịnh Cẩm làm thê tử.

Vì thế Cố Tri Dịch còn đặc biệt ngồi ở khu vực cần phải đi qua khi ra vào Hầu phủ để giải thích với ta.


“Căn bản không có nửa miếng ngọc đó, đó là do ta bịa ra lừa bọn họ thôi! Nàng và ta cùng là người sống lại, có khi nào từng thấy ta có miếng ngọc nào không? A Vân, nàng hãy tin ta!”

Ta còn không vén màn xe ngựa lên: “Đương nhiên là ta tin ngươi rồi.”

“Chỉ cần nàng tin ta, cho dù có chịu nhiều tủi thân hơn thì cũng đáng…”

Hắn còn chưa dứt lời thì ta đã cười lên: “Vì miếng ngọc đó là do ta sai người làm ra dựa theo lời bịa đặt của ngươi, sau đó đưa đến hiệu cầm đồ mà.”

“Ngươi và chị họ cấu kết với nhau làm việc xấu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, là một đôi đất trời tạo nên, sao ta lại nhẫn tâm nhìn người có tình như các ngươi xa nhau chứ?”

Ta ăn nói quái gở nhái lại lời của hắn hôm đó: “Dùng lễ của chính thê cưới nàng làm quý thiếp ~ Nể mặt tình cảm khi còn bé mà nạp nàng ta làm lương thiếp ~ Vị trí chính thê chỉ là sản phẩm của liên hôn thôi ~”

“Vậy thì ngươi cũng phải nói lời giữ lời mới được, đồ phế vật vô dụng, mỗi ngày chỉ biết nằm mơ.”

*

Hôm cha ta trở về, ta có hơi hoảng hốt, trong đầu toàn là chuyện kiếp trước, trong cung xảy ra chính biến, Cố Tri Dịch lừa ta rời khỏi Kinh Thành, giả mạo thư tay của ta cầu cứu cha.

Lúc đó cha đã không còn binh quyền nữa, mười vạn quân Vệ gia đều chia ra đi vào các châu phủ.

Nhưng ông vẫn mang theo những phủ binh cả người đau bệnh đã lui khỏi chiến trường đi cứu ta.

Thứ chờ ông là mũi tên lít nha lít nhít và lửa giận của Hoàng đế trước khi lâm chung.

Thánh chỉ bảo Cố Tri Dịch đích thân giám sát chém đầu để tự chứng minh sự trong sạch, mà ta là thê tử của Cố Tri Dịch, không được tính là người Vệ gia nữa.

Hắn vẫn đưa một bức hưu thư vạch rõ giới hạn với ta, hắn nói: “Bệ hạ nể mặt ta mà giữ lại cho ngươi một mạng, ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo cha ngươi làm chuyện mưu phản chứ.”


Điều buồn cười là, phụ thân hắn cũng có tội tạo phản mưu nghịch, ngay cả bằng chứng đều do ta thay hắn tiêu hủy.

Bây giờ nói những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, mọi thứ đều đã trở thành chuyện cũ trước kia theo cái chết của Hoàng đế.

Trước khi cha bị chém đầu, ta đã đi gặp cha lần cuối cùng.

Cha nói: “Cha biết con gái cha tuyệt đối sẽ không hèn mọn cầu xin như vậy, cho dù là đối với phụ thân của mình.”

“Nhưng cha không dám đánh cược, nếu thật sự là con, cha thật sự không biết khi xuống suối vàng nên giải thích với mẹ con như thế nào.”

“Lan Vân, cố gắng sống tiếp, quân Vệ gia vẫn còn chờ con dẫn dắt bọn họ đoàn tụ đó.”

Ai cũng không ưa cha, bốn biển thái bình thì nội loạn, qua cầu thì rút ván, bất kể là ai làm Hoàng đế thì đều sẽ kiêng dè cha.

Chỉ có một người sẽ không như vậy, nhưng nàng ấy không làm Hoàng đế được.

Bây giờ ta chỉ muốn nhìn xem, kiếp này không còn tội danh cấu kết với con trai tội thần Cố Tri Dịch này, Hoàng đế sẽ làm thế nào để khiến cha giao binh quyền ra, lại làm thế nào để ban thưởng cho quân công của cha.

Có lẽ Cố Tri Dịch bị ta kích thích, dựa theo trí nhớ kiếp trước mà không ngừng hiến kế cho tam Hoàng tử.

Lũ lụt Giang Nam, đại hạn Tây Bắc, giặc núi khởi nghĩa… Giống như trên đời này không có gì là làm khó được hắn, tam Hoàng tử cũng cảm thấy sâu sắc rằng hắn tài hoa hơn người, không ngừng ban thưởng coi trọng hắn.

Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Cố Tri Dịch vang xa, rõ ràng đã thể hiện ra hình tượng danh thần khiến thế tục kinh ngạc, Giang Thịnh Cẩm cũng vô cùng huênh hoang, ăn ở đi lại hào phóng xa xỉ, sắm vai Cáo mệnh phu nhân ở khắp nơi.

Vẫn còn tâm tư nâng cao cái bụng đã hơi lộ ra tới tìm ta khoe khoang, lễ thành hôn của chị ta và Cố Tri Dịch rất đơn giản, ngay cả nhà cửa để ở và xe ngựa đi lại đều do cậu cả bỏ ra, bây giờ cũng coi như là vốn bỏ ra đã bắt đầu có lời.


“Thế nào? Dượng đã về rồi, chuyện của ngươi và Thế tử Doãn Nam Vương vẫn chưa được quyết định à? Người nào đó không phải còn ỷ vào thân phận Thế tử phi được chọn sao? Ta thấy từ khi ngươi về phủ, Doãn Nam Vương phi cũng chưa từng đến lần nào nữa, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm ngày nắm đàn ông trong tay mới tốt, nếu không ai mà biết được sẽ mất lúc nào chứ.”

Trong nhà không có nữ chủ nhân tiếp đãi, vì tránh hiềm nghi, Doãn Nam Vương phi đương nhiên sẽ không tới nhà, sẽ chỉ đón ta ra ngoài.

Thời tiết dần nóng lên, ta thấy vết roi trên cổ chị ta tuy đã tốt lên không ít nhưng vẫn còn lộ rõ, từ sau khi chị ta mang thai, ta liền ngừng cung cấp cao dưỡng nhan cho Tế Liễu.

Tạm thời chờ một chút, đợi chị ta sinh con ra đã.

“Vậy sao? Chỉ sợ là chưa chắc đâu, sau khi xuất giá đã phải trải qua nỗi khổ sinh con dưỡng cái ngay, nếu như gặp trúng mẹ chồng không thấu tình đạt lý thì sẽ chịu tội mãi thôi.”

Sắc mặt Giang Thịnh Cẩm cứng đờ, chị ta ra ngoài đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhưng phấn bôi mặt thật dày cũng không che được vẻ tiều tụy dưới mắt chị ta.

Không ai biết rõ mẹ của Cố Tri Dịch có đức hạnh gì hơn ta, đó là bà già yêu quái cặn bã.

Ta thì không bị tra tấn, chỉ khổ cho mấy cô em dâu, ai ai cũng như bị hút mất dương khí vậy.

Giang gia còn từng hủy hôn với Cố gia, để Cố Tri Dịch ở trong nhà làm mã nô nhiều năm như vậy, nghĩ cũng biết Giang Thịnh Cẩm sẽ thê thảm ra sao.

Ta thương xót chỉnh sửa cổ áo của chị ta: “Cố mà trân trọng ngày tháng tốt đẹp phù dung sớm nở tối tàn bây giờ đi!”

Nâng lên thật cao thì khi té xuống mới nặng nhất đau nhất.

*

Tiếng hô hào trước kia từng cao bao nhiêu thì bây giờ tiếng thở than phản phệ sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu.

Khi sách lược mà Cố Tri Dịch dâng lên áp dụng vào thực tế nhanh chóng xảy ra vấn đề, kiếp trước vào lúc này hắn còn đang chuẩn bị tích lũy kiến thức, làm mã nô nhiều năm, những thứ đã từng học không còn thích hợp với hiện tại nữa, ta đưa hắn đến Quốc Tử Giám đọc sách, để hắn dùng thân trong sạch thi cử, lại ra ngoài làm quan, tích lũy chiến tích.

Cho nên chính vụ lúc này ở kiếp trước hắn chưa từng tham gia, chờ đến lúc hắn bắt đầu được trọng dụng thì chủ quan ở Giang Nam, Tây Bắc đã sớm lập nên rất nhiều chiến tích, sách lược đề ra dựa trên cơ sở này cũng chỉ thích hợp với tình hình như vậy.


Nhưng bây giờ vị chủ quan xây dựng đê đập ở thủy vực Giang Nam vẫn chưa nhậm chức, kết luận mà Cố Tri Dịch tùy tiện đưa ra lý luận suông thì đủ dùng, nhưng áp dụng vào thực tế thì lại tạo thành việc đường thủy thay đổi tuyến đường, gây tai họa cho thôn trấn dọc đừng.

Hoàng đế vốn đã cảm thấy tam Hoàng tử bây giờ quá xuất sắc chói mắt, sau khi nhìn thấy phản hồi thì trực tiếp ném tấu chương vào mặt tam Hoàng tử ngay trên triều.

Cố Tri Dịch bị tam Hoàng tử nổi giận đùng đùng đánh một trận trước mặt mọi người, bây giờ là lúc nhận nhiệm vụ khi lâm nguy, quan viên có can đảm thu dọn cục diện rối rắm lại nhân cơ hội này mà lên như diều gặp gió.

Cố Tri Dịch như bị điên chạy tới chất vấn ta: “Nàng hận ta như vậy sao, thà tiến cử những môn khách kiếp trước làm quan nhỏ chứ không chịu để bọn họ làm việc cho ta!”

Ta đã từng tìm rất nhiều người có tài nhưng không gặp thời, bày mưu tính kế cho hắn.

Tấu chương của hắn phải được những người này xem xét trau chuốt mấy lần, kiểm tra lỗ hổng mà bổ sung, thêm thắt chi tiết, đến mức tấu chương vừa được đưa ra thường khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Dần dần, hắn cảm thấy đó là trình độ của mình, giống như người gian dối thành công nhiều rồi thì cũng lừa luôn cả chính mình.

Mấy người này mới là người có tài chân chính, tụ lại là ngọn lửa ngút trời, tản ra là những vì sao trải rộng trên trời, bọn họ chỉ thiếu một cơ hội để leo lên thôi.

Ta có thể nâng mã nô hèn mọn lên làm Thủ phụ, rất giỏi lôi kéo khắp nơi lại có một đôi mắt tinh biết nhìn người, không có lý nào không thể nâng lên nhiều quan lớn danh thần.

Ta biết sở thích tính cách của tất cả quan lớn đại nho, điều động toàn bộ mạng lưới quan hệ của bà ngoại và cha, tiến cử những môn khách này cho bọn họ, đưa vào triều đình.

Nhân tài còn nhiều, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cố Tri Dịch sẽ chỉ cảm thấy ta thân làm thê tử, mưu đồ cho hắn là chuyện đương nhiên, mà những người này công thành danh toại thì cũng sẽ nhớ ơn tri ngộ của ta.

Đợi bọn họ nổi danh thì mai sau tân quý của nửa triều đều là môn khách của Vệ gia.

Ta nhìn hắn mặt mũi bầm dập, hốc mắt cũng bầm tím, vân không nhịn được mà cười ngửa tới ngửa lui, dù sao lúc trước Giang Thịnh Cẩm đánh hắn cũng không nỡ đánh vào mặt, tam Hoàng tử thì lại không thích nam sắc, phát nào cũng chào hỏi khuôn mặt.

Đại khái là cũng ghen tỵ hắn đẹp trai.

“Nói đến thì ta còn phải đa tạ ngươi đó, nếu không có con gà rừng như ngươi làm nền thì sao có thể làm nổi bật lên phượng hoàng thật như bọn họ chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận