Lan Vân

Giang Thịnh Cẩm vừa xấu hổ căm phẫn, không dám tin mà nhìn Cố Tri Dịch, đôi mắt đó lạnh băng u ám, mang theo uy áp khi ở vị trí cao lâu ngày, lại khiến chị ta sợ hãi.

Ta ở ngay ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ “thâm tình chân thành” đối mặt với nhau như vậy, nhấc chân đạp cửa ra.

Ta trêu đùa: “Đây có được tính là bắt gian tại giường không?”

Giang Thịnh Cẩm hét lên, vội vàng mặc hai chiếc áo vào, cũng mặc kệ việc vừa mới bị Cố Tri Dịch sỉ nhục, trốn đến sau lưng hắn.

“Cút ra ngoài!”

Ta tới gần từng bước: “Hóa ra chị họ từng có hôn ước với một mã nô à, ồ, em suýt thì quên mất, mã nô này đã từng là đệ nhất công tử đó.”

“Rõ ràng người có tư tình với hắn là chị, nhưng chị độc ác như vậy, không tiếc việc làm em bị thương cũng phải vu oan cho em họ của mình và vị hôn phu cũ!”

“Rốt cuộc em đã làm ai điều gì mà khiến chị họ hận em như vậy? Để em đoán xem, là bởi vì phủ Doãn Nam Vương bàn chuyện kết hôn với bà ngoại, em và vương phủ môn đăng hộ đối, có tình nghĩa thanh mai trúc mã với Thế tử, mà chuyện chị và mã nô đã từng có hôn ước thì lại không thể để người khác biết được.”

“Cho nên dứt khoát thiết kế ra độc kế này, một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Dứt lời, ta đẩy Cố Tri Dịch ra, cho Giang Thịnh Cẩm hai bạt tai.

Ngươi lại đám đánh ta!”

Giọng nữ sắc bén nhưng ta nghe lại thấy vô cùng êm tai.

Nghe đi, đây là tiếng khóc lóc của chim sơn ca sắp chết đấy.

Ta chậm rãi lau tay: “Đánh thì đánh thôi, ngươi cũng có thể làm gì được ta chứ? Mấy năm ta kính ngươi là chị vì không để bà ngoại khó xử, cho dù ngươi khiêu khích bắt nạt thế nào, ta cũng nhường ngươi ba phần.”

“Có phải ngươi thật sự quên mất rồi không, ta là đứa con duy nhất của Hoài Ninh Hầu, bây giờ lại là Thế tử phi được chọn của phủ Doãn Nam Vương, đánh ngươi thì có vấn đề gì sao?”

Cơn tức giận của Giang Thịnh Cẩm xông lên đầu, lại cướp lấy cây roi ban nãy mình ném đi, muốn đánh ta.

“Con tiện nhân này, nhà ta nuôi ngươi ăn ngon uống sướng mấy năm như vậy, lại nuôi ra một đứa vô ơn! Người ta đều nói ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng mới được!”

Roi vung lên, nghe tiếng thì rất vang, nhưng người trong nghề nhìn là biết, cái roi này mềm nhũn không có sức.

Ta đưa tay bắt lấy thân roi, cổ tay xoay chuyển, chiếc roi đó tuột khỏi tay chị ta, thu vào tay ta.

“Chị họ không biết nhỉ, cha giao ta cho bà ngoại dạy dỗ là bởi vì ông chỉ biết dạy ta võ công thôi, hy vọng bà ngoại có thể khiến ta nhã nhặn chững chạc hơn một chút.”

Ta vung roi đánh lên người chị ta, chỉ đánh vào chỗ dày thịt cảm giác đau lại mãnh liệt.

Trông như là nhẹ nhàng chạm vào người chị ta, thật ra lại mang theo nội lực, sẽ kéo dài cơn đau, sau đó cực kỳ ngứa ngáy, đủ để chị ta khó chịu hơn một tháng.

Giang Thịnh Cẩm sợ hại kêu lên không ngừng, còn cho rằng Cố Tri Dịch là con chó lúc trước để chị ta nói gì nghe nấy, hò hét bảo hắn chặn ta lại.


“Chị họ lúc nào cũng lớn tiếng ồn ào, tốt nhất là gọi mọi người đến xem đi, đại tiểu thư ăn mặc không chỉnh tề cùng mã nô dựa vào nhau thắm thiết.”

Ta liếc mắt nhìn thấy Cố Tri Dịch trốn ở bên cạnh, không dám chạm vào ta, ánh mắt sáng rực mà nhìn ta, trên mặt lại có chút ý cười như gió xuân làm tan băng tuyết.

“Cười bỉ ổi quá đó.”

Thuận tay cho hắn vài roi.

Dù sao hôm nay ta cũng đến để trút giận mà.

*

Giang Thịnh Cẩm có một khoảng thời gian đóng cửa không ra ngoài, không biết đã dùng bao nhiêu thuốc mới không khó chịu nữa, người đã gầy đi không ít.

Chỉ là vết roi lưu lại trên cổ càng bắt mắt hơn, thế nào cũng sẽ để lại sẹo.

Vì thế chị ta đã tìm rất nhiều phương pháp làm mờ sẹo nhưng đều vô dụng, chị ta chỉ có thể dùng khăn lụa quấn cổ lại.

Lần thứ hai khi Tế Liễu đi lấy thuốc thì đã bị đại nha đầu bên cạnh Giang Thịnh Cẩm bắt gặp.

Sau khi sử dụng hết bình thuốc mỡ đầu tiên, vết sẹo trên mặt Tế Liễu đã mờ đi mà mắt thường có thể thấy được, ngay cả vết sẹo sâu trên mặt mà cũng có thể chữa trị được thì trị chút vết thương da tróc thịt bong của Giang Thịnh Cẩm đương nhiên cũng là chuyện nhỏ.

Giang Thịnh Cẩm dùng đống thuốc mờ sẹo vô dụng kia của mình đối lấy cao dưỡng nhan của Tế Liễu.

Thuốc kia đương nhiên là có hiệu quả, kiếp trước ta cứ canh cánh trong lòng về vết sẹo trên mặt mình, mấy năm nghiên cứu việc này, tìm danh y khắp nơi, dùng hết quyền thế của Hầu phủ và Thủ phụ thì mới khiến vết roi trên mặt mờ đi.

Đó không chỉ là vết roi mà nó còn tượng trưng cho chứng cứ ta và mã nô lén lút trao nhận, là sự sỉ nhục sâu tận xương tủy.

Sau này Giang Thịnh Cẩm vì trả thù ta mà đã dùng dao khắc hai chữ “nô thê (vợ của nô lệ)” lên mặt ta, còn rải vôi sống lên vết thương, vết sẹo do bị bỏng thối rữa thì cho dù có thuốc tiên cũng không cứu lại được.

“Ngươi tưởng vết sẹo trên mặt ngươi biến mất thì sẽ xứng làm phu nhân Thủ phụ sao? Bây giờ vết sẹo sẽ mãi mãi không mất, ngươi chỉ xứng làm thê tử của mã nô hèn mọn thôi.”

Chữ “thê” (妻) nhiều nét phức tạp, mũi dao đi sâu vào da thịt, đau lắm!

Cho nên ta đã dùng cao dưỡng nhan trộn với phấn chì kịch độc và cà độc dược để đáp trả, không những mờ sẹo mà còn trắng đẹp, lâu ngày không dùng sẽ khiến người ta nghiện.

Hàng dùng thử thất bại ở kiếp trước bây giờ cũng coi như vận dụng tối đa rồi.

Tế Liễu bị cướp mất thuốc mỡ, chẳng mấy chốc lại đưa tin tới, mợ cả lại có ý gả Giang Thịnh Cẩm cho Cố Tri Dịch.

Cậu cả đã cho rằng bà ta làm vò mẻ không sợ rơi, nhưng mợ cả lại nói là do thần tiên chỉ điểm.

“Tiên nhân nói, tiềm long nơi vực câu, rể quý ở ngay trong phủ, một khi xuất thế thì nhất định sẽ bay lên trời, đứng trên vạn người.”

Không uổng công bà ta cầu thần bái Phật, đóng nhiều tiền công đức như vậy, bà ta còn thật sự được như ước nguyện rồi.


Ban đầu bà ta cũng không tin, dù sao thì người cầu thần bái Phật cũng chỉ muốn nghe điều mình muốn nghe thôi, làm sao lại thật sự tin chuyện ma quỷ rằng một mã nô sẽ trở thành Thủ phụ chứ.

Nhưng tiên nhân đó liên tục nói ra hai chuyện bí mật, một là nhị lão gia trong phủ sẽ có một kiếp nạn, hai là hậu cung thiên gia sẽ vì ngoại thích mà rung chuyển.

Chưa quá ba ngày, nhị phòng đã rối loạn, cậu hai đánh bạc thiếu nợ, sòng bài tìm tới nhà, ép người làm Thị lang là cậu cả trả tiền.

Lại qua mấy ngày, Quốc cữu gia trắng trợn cướp đoạt dân nữ còn đánh chết người ngay trên phố, người nhà của cô gái đó cáo trạng lên phủ Thuận thiên, dân chúng kích động phẫn nộ.

Thiên tử giận dữ, Quý phi bị giáng xuống làm Quý nhân, cấm túc trong cung, Quốc cữu chuyển đi ở nơi cách xa ngàn dặm.

Chuyện cậu hai đánh bạc ngay cả mợ hai cũng không biết, chuyện thiên gia thì càng không phải là việc con người có thể chi phối.

Lần này phu thê hai người coi như đã hoàn toàn tin tưởng, chỉ là ngoài mặt không thể ra vẻ quá khác thường, chỉ dạy bảo Giang Thịnh Cẩm âm thầm gắn kết tình cảm.

Cậu cả dù sao cũng là người làm quan, đợi Cố Tri Dịch bộ lộ tài năng rồi bàn hôn sự sau cũng không muộn, nếu như cần người khác nâng đỡ thì cũng không được tính là tiềm long (rồng ẩn mình).

*

Khi tin tức cha khải hoàn về triều truyền đến Kinh Thành, Giang gia cũng cực kỳ náo nhiệt, mã nô thân ở trung tâm lời đồn đó lại thật sự không phải là kẻ tầm thường.

Lúc hắn thả ngựa ở ngoại ô, dưới cơ duyên trùng hợp mà lại cứu được tam Hoàng tử về Kinh báo cáo công việc, dựa vào tài hoa mà được tam Hoàng tử yêu thích, không những thoát nô tịch mà còn được dẫn theo làm tâm phúc, một bước lên mây.

Cố Tri Dịch cưỡi trên lưng ngựa ao lớn, quần áo gọn gàng, giống như đệ nhất công tử Kinh Thành có một không hai năm đó lại quay về.

Ai cũng biết đại Hoàng tử và Thái tử tranh quyền đoạt vị, anh em bất hòa, khiến cho Hoàng đế không vui, bây giờ đều bị lạnh nhạt.

Mất đi hai người cản trở phía trước, tam Hoàng tử trở thành người chạm tay là bỏng, nếu như hắn ta thật sự có thể làm nên chuyện, vậy Cố Tri Dịch chẳng phải là cận thận tiềm để à?

Tương lai tươi sáng nha!

Bên ngoài ồn ào, bà ngoài chỉ ôm ra, nói cho ta biết rất nhiều việc sau khi xuất giá.

“Mẹ con mất sớm, Doãn Nam Vương phi là đệ tử cuối cùng của bà, đây là con đường tốt nhất mà bà ngoại có thể tính cho con.”

“Người ta đều hâm mộ gả cao vinh quang lừng lẫy, nhưng sau này con chịu uất ức thì chỉ sợ cũng không có ai làm chỗ dựa, bà chỉ mong bà có thể sống lâu thêm mấy năm, Vương phi nể mặt bà một chút, có thê đối xử tốt với con.”

Nhưng bà ngoại à, từ đầu đến cuối con đều không đồng ý mối hôn sự này mà.

Nếu như làm lại lần nữa, gả vào vương phủ được xem là kết cục tốt nhất của ta thì chi bằng ta chết đi thì hơn.

“Nếu có một ngày Giang gia không tin cậy được nữa, bà có bằng lòng đến Hầu phủ dưỡng lão không?”


Bà ngoại lắc đầu: “Bà có của hồi môn, bà có thể tự nuôi sống chính mình được.”

“Vậy nếu các cậu nghèo túng thì sao?”

“Vậy thì để chúng nó tự sinh tự diệt, cái đám vô dụng đó.”

Rời khỏi nội viện của bà ngoại, ta nhìn các nô tài chạy qua chạy lại, tất cả đều sắp muốn đi nhìn phong thái của người đã từng là đệ nhất công tử.

Cố Tri Dịch đã làm Thủ phụ mười năm, cuối cùng vẫn không có kiên nhẫn bắt đầu lại từ đầu, kiếp này đã mất đi sự trợ giúp của ta, hắn cũng chỉ có thể tìm con đường khác thôi.

Ta tự lẩm bẩm: “Không thanh danh, không gia thế, tài hoa cũng không có chỗ thi triển.”

“Chỉ còn lại những ký ức đã biết trước kia thôi.”

Thế nhưng đây là thứ không đáng tin cậy nhất.

Kiếp trước tam Hoàng tử bị ám sát, bị thương về Kinh mới hoàn toàn đẩy đại Hoàng tử và Thái tử đến con đường hủy diệt, cũng khơi dậy tình cảm cha con của bệ hạ.

Nhưng Cố Tri Dịch tùy tiện cứu tam Hoàng tử, bây giờ dư luận trong Kinh Thành lại nghiêng về phía hắn ta, chúng thần vội đi nịnh bợ, đây không phải là công khai nói cho mọi người biết, vị trí Thái tử ngoài tam Hoàng tử ra thì không còn ai khác sao?

Người đánh cờ kỵ nhất là tự tiện thay đổi quân cờ, một nước sai là thua cả ván.

Mà ta đã sớm bày ra thiên la địa võng, dùng gậy ông đập lưng ông.

Chuyện cậu hai đánh bạc giấu trên không lừa dưới, ta chỉ cần liên hợp với nhà cái đặt bẫy, ông ta sẽ tự mình chui vào lưới, sau khi thành thì chia 4:6, cớ sao không làm?

Quý phi sát hại hoàng tự, đã sớm khiến Hoàng thượng Thái hậu bất mãn, chỉ là mượn lỗi lầm của Quốc cữu để phát tác, mà chủ quan của nha môn xử án điều tra chuyện này sớm nhất chính là Thế tử Doãn Nam Vương, Nghiêm Bái, sau khi sự việc náo loạn lớn thì mới giao lại cho phủ Thuận thiên.

Làm gì có tiên nhân chỉ điểm, chẳng qua là có người có thể chiến thắng ý trời thôi.

*

Giang gia mở tiệc lớn chiêu đãi Cố Tri dịch, mấy phòng khác cũng hòa thuận vui vẻ, không hề nhắc đến chuyện chia nhà.

Bây giờ không giống ngày xưa, đối tượng trong lời đồn rất quan trọng, mã nô và tâm phúc của Hoàng tử khác nhau một trời một vực, cho dù cả hai là cùng một người!

Kẻ sau thì đã tiếp xúc với trung tâm quyền lực, đó là người mang trong mình vận may lớn, so sánh ra, những người thi cử vào làm quan chịu khổ nhiều năm đều có chút nhìn hắn không thuận mắt.

Hôm nay mợ cả để Giang Thịnh Cẩm chủ trì đại tiệc đón khách.

Giang Tịnh Cẩm cũng không làm nhục sứ mệnh, rót rượu bày món, cử chỉ hào phóng vừa đúng, bày ra tư thái chủ nhân, ai cũng khen một câu “Nhà có con gái mới lớn”.

Ta mượn cớ đi cho thoáng khí để rời tiệc, sau lưng vẫn luôn có ánh mắt nóng rực nhìn theo, mãi đến khi đi tới một chỗ yên tĩnh trong vườn hoa, mùi rượu quanh quẩn ở bên cạnh.

“A Vân, nàng cũng sống lại đúng không?”

“Tốt quá, ông trời đã cho chúng ta có cơ hội làm lại, kiếp này ta cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính cầu hôn nàng rồi.”

Ta vốn đã lộ vẻ chán ghét, nghe vậy thì lại bật cười thành tiếng.

“Làm sao, đã bị ta giết một lần, hiện tại vẫn còn muốn có lần thứ hai sao”


Kiếp trước hắn bị ta dụ ra rồi giết chết, làm lại lần nữa thì vẫn chết không đổi tính.

Sắc mặt Cố Tri Dịch đột nhiên thay đổi trong chốc lát, lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Một mạng cộng thêm một tay, đổi lấy chúng ta bắt đầu lại từ đầu, đáng giá.”

“Ta sẽ dùng lễ của chính thê cưới nàng làm quý thiếp, chỉ cần nhạc phụ chịu gia nhập phe cánh của tam Hoàng tử, sau khi xong chuyện thì giao lại binh quyền, cởi giáp về quê, hắn ta sẽ không kiêng dè nàng và ta nữa. Đợi sau khi tam Hoàng tử đăng cơ, ta sẽ xin phong Cáo mệnh cho nàng, bảo đảm nàng còn tôn quý nở mày nở mặt hơn cả chính thê.”

“Kiếp này nàng không cần vì ta mà lo nghĩ tốn sức nữa, chỉ cần ngồi hưởng vinh hoa phú quý là được.”

Ta cố nén xúc động muốn giết chết hắn ngay bây giờ mà hỏi: “Vậy chính thê là ai?”

Hắn mang theo sự áy náy nhìn ta: “Chính thê đều là sản phẩm của liên hôn, cho dù đó có là ai thì nàng ta cũng chỉ có thể có được vị trí giả dối ngoài mặt, bạn đời duy nhất của ta sẽ chỉ có nàng thôi. A Vân, nàng tinh thông thuật tung hoành, nàng có thể hiểu được ta, đúng không?”

Kiếp trước cũng như vậy, Giang Thịnh Cẩm là chấp niệm niên thiếu của hắn, chỉ khi nào xong việc, nốt chu sa sẽ trở thành vết máu muỗi, chưa trân trọng được mấy năm thì đã hối hận rồi, một người bị trượng phu ruồng bỏ không giúp ích được gì cho hắn, làm sao xứng chiếm cứ vị trí chính thê của hắn chứ.

Ta không trả lời: “Bây giờ ta đã đính hôn với Thế tử Doãn Nam Vương rồi, ngươi làm sao cưới ta được?”

“Chỉ là Doãn Nam Vương thôi, kiếp trước ta có thể khiến cho Giang Thịnh Cẩm bị bỏ, kiếp này đương nhiên cũng có thể cướp nàng đi được. Nghiêm Bái dùng quân công đổi lấy nàng, mối thù này vẫn chưa tính rõ, nàng có biết ta hối hận biết bao nhiêu khi thả nàng đi không? Sau khi nàng rời xa ta thì mới biết được cái gì là yêu.”

“Dù cho dung nhan nàng bị hủy, ta cũng vẫn yêu nàng.”

Thả đi.

Tân Hà liều chết đưa binh pháp Vệ gia đến tay Nghiêm Bái, lại trăm phương ngàn kế liên lạc với ta.

Ba năm sau Nghiêm Bái đại thắng trở về, dùng binh quyền và quân công để đổi lấy ta, nhưng Cố Tri Dịch lại nói ta đã chết rồi, trong phủ không có người tên Vệ Lan Vân này.

Ta chịu khổ ba năm, nuôi dưỡng từng con ngựa mạnh mẽ, vào ngày nhận được tín hiệu, ta đã thả tất cả ngựa ra gây hỗn loạn, ta buộc chặt chính mình ở dưới bụng của con Hãn Huyết Bảo Mã có linh tính nhất, tránh thoát rừng thương mưa kiếm, cuối cùng cũng một lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

Ta khổ tâm trù tính chạy thoát, hắn nói là hắn thả ta đi, hoang đường buồn cười biết bao.

“Vậy chị họ thì sao? Kiếp này, ngươi lại muốn làm gì chị ta?”

Cố Tri Dịch suy tư hồi lâu: “Lúc còn nhỏ nàng ta lạc đường ở chùa Hương Sơn, đáng thương lại giữ lễ, khi gia đình ta đột nhiên xảy ra biến cố, nàng ta cũng đau lòng bi thương, đồng bệnh tương liên, lại nhận được ngàn vàng nàng ta tặng. Mặc dù tính tình nàng ta ương ngạnh, ức hiếp nàng, ta cũng không thích nhưng nể mặt tình cảm khi còn nhỏ, ta chỉ nạp nàng ta làm lương thiếp, mãi mãi ở dưới nàng, như vậy nàng có hài lòng không?”

Nhưng vào lúc này, Giang Thịnh Cẩm tìm tới.

“Khách quý vắng mặt, rượu trên bàn tiệc đều dừng rồi, cha bảo ta tới tìm đấy!”

Sau khi Cố Tri Dịch rời đi, Giang Thịnh Cẩm tiến đến bên tai ta nói nhỏ.

“Thế nào? Bây giờ ngươi hối hận rồi à? Chỉ tiếc là ngươi có lấy lòng thế nào cũng vô dịch. Đợi A Dịch làm Thủ phủ, ta sẽ là Cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, vương phủ dựa vào vinh quang của tổ tông để kéo dài hơi tàn, làm sao so được với Thủ phụ địa vị cực cao? Ngươi phách lối không được bao lâu đâu!”

Ta cười cười: “Vậy thì cung chúc chị họ trước, tìm được rể tốt, vui kết lương duyên.”

Giang Thịnh Cẩm đuổi theo bước chân Cố Tri Dịch, đỡ lấy hắn, hắn cũng không từ chối.

Tân Hà từ chỗ tối đi đến bên cạnh ta: “Mấy thứ hương xấu xa mà đại phu nhân mua đã được đốt rồi, canh giải rượu trong viện của đại tiểu thư cũng đã được nấu, trong đó đã bỏ thêm nguyên liệu, em thấy thuốc đó toàn là mấy món hàng tầm thường nên đã giúp bọn họ đổi thành hàng tốt, bảo đảm đêm nay có thể mang thai!”

Ta bật cười: “Đợi mợ cả song hỷ lâm môn, không lấy thêm chút tiền thưởng thì có lỗi với sự chu đáo của em quá.”

Ở trong hang sói hang hổ mà cũng dám uống say, người mà tiên nhân chọn chính là loại người này đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận